“Anh… em, Giang Anh Tuấn!”
Đối mặt với mấy lần thăm hỏi lặp đi lặp lại của Giang Anh Tuấn, Nhan Nhã Quỳnh có chút không chịu nổi, rõ ràng hai tháng trước vẫn còn là một cái hồ lô, cái gì cũng không nói, sao đột nhiên lại có thể nói ra mấy lời sến rện, buồn nôn như vậy, đây là học cái xấu từ ai vậy!
“Vóc người có đẹp hay không mấy năm trước em đã biết rồi, có gì hay mà khoe khoang… Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Nhan Nhã Quỳnh chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình, cái gì mà mấy năm trước cô đã biết!
Đối diện với ánh mắt không có ý tốt và gương mặt đầy ý vị thâm sâu, cô liền biết mình hoàn toàn xong rồi.
“Anh đừng hiểu lầm, em chỉ, em chỉ đang…
Thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, Giang Anh Tuấn có lòng tốt giúp cô tiếp lời: “Kể sự thật”
“Đúng, em chỉ đang kể lại sự thật…
Giang Anh Tuấn! Anh mà còn nói nữa thì tự mình lau người đi, em không tiếp được!”
Nói xong, cô vung tay ném khăn mặt vào lồng ngực của Giang Anh Tuấn, chạy trối chết như ma đuổi.
Cửa vừa hé, cô liền dựa vào tường, nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương, trong mắt đầy sắc xuân, càng thêm phần thẹn thùng.
Vất thương trên người Giang Anh Tuấn rất nghiêm trọng, việc như lau người nhất định không thể tự mình làm được, anh lại là một người không chịu thua kém, lâu như vậy không trở về, sợ là anh sẽ tự mình cậy mạnh.
Chờ cho đến khi sắc đỏ trên mặt phai đi, cô mới ôm mặt đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Còn người trong phòng kia, trong một giây Nhan Nhã Quỳnh đi ra ngoài, nụ cười liền rạng rỡ trên mặt, nhìn cửa còn chưa đóng kỹ, sao anh không biết trong đầu cô ngốc kia đang suy nghĩ cái gì, cũng không có ý định xê dịch chiếc khăn mặt trên người mình, nhắm hai mắt cứ như vậy dựa vào giường.
“Đồ ngốc, sao lại đáng yêu như vậy, sao anh lại thích em như thế…”
Giọng nói trầm thấp, lời tâm tình cực kỳ dễ nghe.
Mười mấy phút sau, Nhan Nhã Quỳnh chật vật giúp anh lau qua người một lượt, thay cho anh bộ quần áo thoải mái, rồi mới lau mồ hôi trên trán, cuối cùng thở dài một hơi, xem ra vẫn cần tìm y tá riêng, nếu không hơi nóng hay bị Giang Anh Tuấn trêu chọc, Nhan Nhã Quỳnh thấy chóng mặt ngồi ở bên cạnh.
Mọi thứ đều thu dọn xong, trời cũng đã khuya lắm rồi, nhưng cô không buồn ngủ, trên mặt còn mang theo nụ cười ngây ngô.
Giang Anh Tuấn bị bộ dạng ngốc nghếch này của cô chọc cười, xoa đầu cô nói: ‘Một ngày một đêm chưa được nghỉ ngơi đầy đủ rồi nhỉ! Tranh thủ ngủ đi, ban ngày anh nghĩ ngơi cũng đủ rồi, không cần đợi anh!”
Vẻ mệt mỏi trên mặt cô không giấu được, hốc mắt xanh đen một mảng lớn, nhìn mà tim anh đau không chịu nổi, vội vàng giục cô nhanh đi nghỉ ngơi.
Hai người còn đang giằng co, Nhan Nhã Quỳnh nghĩ chờ Giang Anh Tuấn ngủ rồi mới đi nghỉ ngơi, đang định nói gì thì liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi về phía này.
ông cụ Chánh chống gậy, quản gia Sơn ở một bên đỡ, NhanKiến Định đi theo phía sau.
“Ông tới rồi ạ”
Nhan Nhã Quỳnh mau chóng đi lên trước chào hỏi, sau đó nhìn về phía NhanKiến Định, cười với anh, lặng lẽ gọi: “Anh trail”
“Ừm, ông tới thăm Anh Tuấn”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...