Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
“Xin hỏi Chủ tịch Định của TQT có phải là đã thông đồng với Chủ tịch Tuấn của Sunrise làm bậy cái gì rồi không? Chúng tôi cần một lời giải thích, dựa vào cái gì mà Chủ tịch Tú và Chủ tịch Quý bị ép buộc đến cỡ này.
Một người đang đang hôn mê, một người không rõ tung tích, mà hai người thì vẫn còn sống một cách thoải mái trên thế giới này hả! Cho chúng tôi một lời giải thích!”
Có lẽ người này là kẻ câm đầu, trong tay anh ta cầm băng rôn, giọng nói rất lớn, có thể khiến cho người xung quanh nghe được một cách rõ ràng.
“Đúng, cho chúng tôi một lời giải thích, tôi chính là nhân viên của tập đoàn Phước Sơn.
Cũng bởi vì sự nhúng tay của Chủ tịch Định TQT mà dẫn tới việc công trình đã bị ép đình công.
Những con sâu rượu kia là do các người tìm tới đúng không! Bây giờ tôi đã thấy nghiệp rồi, tôi nói cho các người biết, nếu hôm nay không cho tôi một lời giải thích thì tôi sẽ không đi đâu!”
Một người khác không biết là trốn ở nơi nào, cầm theo máy biến giọng rồi trốn trong đám người.
Tôi một câu, bạn một câu, càng ngày càng có nhiều người vây quanh.
Nhan Nhã Quỳnh thấy thế thì tâm trạng càng trở nên gay go: “Anh, chúng ta còn đi vào được sao? Những người kia đã mấy lý trí rồi, có quá nhiều người, không phải nên để cho bảo vệ xử lý trước sao?”
Từ sáng đã có rất nhiều người vây quanh rồi, nhìn cách bọn họ tổ chức càng thấy bọn họ không giống như là gặp dịp thì ra, mà càng giống là có người đã sắp xếp từ trước chỉ đợi bọn họ dính bẫy vậy.
Để cho người ta nghĩ mà sợ hãi.
“Không cần, đi vào đi”
Cũng chỉ là mấy người mà thôi.
NhanKiến Định mở công ty nhiều năm như thế rồi nên anh ấy hiểu rất rõ đến cùng đám người này là ai.
Cũng chỉ là một đám người tạp nham không có tổ chức mà thôi, chưa đủ để gây sợ hãi.
Điều mà khiến anh lo lắng là tới bây giờ hắn còn chưa ra tay, sợ là đang chuẩn bị chiêu lớn gì đây, phải cẩn thận đề phòng.
Vốn Nhan Nhã Quỳnh còn cho rằng trên đường đi sẽ bị đánh hay bị ném cái gì đó vào người.
Nhưng bên cạnh có sáu vệ sĩ che chở cho hai người họ đi vào công ty một cách an toàn.
Đám quần chúng đang tức giận cũng đột nhiên im lặng lại, tới khi biết bọn họ đã đi xa rồi mới ồn ào lên một lần nữa.
“Anh đã nghĩ ra cách xử lý đám người này rồi sao?”
Cứ để bọn họ ngăn ở đây cũng không phải là cách.
Cho dù không xảy ra tranh chấp nhưng một đám người gào thét mặt đỏ tới mang tai nhìn cũng rất đáng sợ, người bình thường không dám đi vào.
“Tạm thời không xử lý, em đi tìm Chu Thanh, anh ta sẽ sắp xếp công việc cho em.
Anh còn phải đi họp!”
Mấy ngày trước không ở trong lớp, sau khi trở về lại đúng lúc đụng phải thời buổi rối loạn nên chuyện cần xử lý rất là nhiều.
NhanKiến Định dặn dò Nhan Nhã Quỳnh mấy câu rồi mới quay người rời đi.
Cũng giống thế, Giang Anh Tuấn trở lại công ty thì thấy trước cổng cũng có một đám người vây quanh.
Nhìn như là kéo người tới đánh hội đồng vậy.
Anh bảo Lâm Tiến Quân lén lút tìm vệ sĩ vây mọi người vào giữa sau đó báo cảnh sát, tóm cổ đám người đó vào đồn.
Không tốn quá nhiều thời gian, cổng công ty cũng đã im lặng hơn nhiều.
Giang Anh Tuấn nở một nụ cười, tâm trạng tốt đẹp sáng nay của anh vẫn chưa bị phá hư hoàn toàn.
Đã nhiều năm như thế, cuối cùng anh cũng đã được như mong muốn ròi.
Giờ đây, Nhan Nhã Quỳnh đã đi gặp Chu Thanh.
Hai người gặp nhau không lâu thì cô đã được sắp xếp vào tổ trợ lý của Chủ tịch, chuyên môn phụ trách chỉnh lý tài liệu và xử lý một số công việc không quan trọng trong công ty.
Mặc dù nhìn thì có vẻ không quan trọng nhưng hầu hết hết tất cả tài liệu muốn đến được tay của NhanKiến Định đều phải qua một bước sàng chọn đầu tiên do cô chịu trách nhiệm, phân ra thành quan trọng và không quan trọng, sau đó tiến hành báo cáo theo thứ tự.
Sau khi Nhan Nhã Quỳnh hiểu rõ về công việc mình làm thì bắt đầu làm việc.
“Chủ tịch, Chủ tịch Tuấn gọi tới.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...