Từ lâu đã không muốn nhìn vẻ mặt của nhàm chán của kẻ khác, Trần Hiền dựa lưng vào thành ghế, lắc nhẹ ly rượu vang đỏ đang cầm trên tay.
“Không thành vấn đề, nhưng lần này tôi quay về đúng thực là để gặp bố mẹ, nói không chừng tôi va chạm với người đó còn sớm hơn cả anh…”
Giang Anh Tuấn vừa mới cùng NhanKiến Định và Nhan Nhã Quỳnh rời khỏi, Trần Nhật Linh và Dương Thừa Húc đã đuổi kịp theo sát sau lưng họ, bây giờ có thể quang minh chính đại ở đây như thế này, cũng là bởi vì đã có một thân phận hợp lý.
“Nếu muốn gặp bố mẹ vậy thì được rồi, chẳng qua chủ yếu là đừng đánh động đến người của anh”
Trần Hiền cười một tiếng lạnh lùng, bước qua chỗ những miếng thủy tinh bị vỡ trên sàn nhà rồi đi ra ngoài, gian phòng nồng nặc mùi rượu, vết tích của đủ mọi loại rượu đọng lại, giao thoa lẫn nhau tạo thành một mớ hỗn độn.
“Hừm, dám chỉ tay năm ngón với tôi à? Anh nên lo liệu cho bản thân mình trước đi.”
Trần Nhật Linh đứng dậy, trước khi đi để lại một bản tài liệu: “Anh tự mà xem lấy: Trần Hiền đứng ở cửa, mở to mắt nhìn Trân Nhật Linh cất bước ngày càng xa dần, xoay người, nện một cách hung hăng lên mặt bàn, ly rượu rơi xuống cùng với đống thủy tinh vỡ vụn dưới sàn, trông có chút lộn xộn.
Xấp tài liệu mỏng tanh, chỉ có vài trang giấy, rốt cuộc không rõ đây là những thứ gì nhưng xem ra là món đồ đã có từ lâu rồi, những trang giấy cũng đều đã bị ố vàng.
Món đồ này đến từ phương nào?
Trần Hiền rút ra tờ giấy đầu tiên đập vào tâm mắt mình, chính là một đoạn hội thoại, nhìn như là dựa vào bản ghi âm mà viết ra.
“Thuốc của bà Tuyết Phương đã được uống gần hết rồi, giấy chuẩn đoán bệnh nên thay đổi một chút”
“Cậu Hiền, cậu hãy yên tâm, chăm sóc cho bà nhiều năm như vậy, tôi gân như đã quen rồi”
Chỉ có hai câu đối thoại trên một trang giấy là đã hết rồi, lật sang trang thứ hai cũng chỉ có vỏn vẹn hai câu đối thoại: “Tất cả số liệu điều trị hiện có đều là bỏ đi hết.
Một khoảng thời gian nữa tôi sẽ trở vê nước, hy vọng mọi chuyện sẽ không quá muộn”
“Cậu Hiền, cậu hãy yên tâm, tôi đã giúp cậu sắp xếp cả rồi, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ chỗ sơ hở nào.”
Bỗng nhiên, Trân Hiền xé mấy tờ giấy trong tay ra thành từng mảnh, giận dữ hét lên: “Người đâu!”
Một tốp vệ sĩ mặc âu phục đen, nhìn y như khuôn lên tiếng: “Thưa ngài, ngài có chuyện gì cần dặn dò?”
“Đi thăm dò sự việc trước đây xem ngoài bác sĩ này ra thì còn ai biết đến nữa, còn ai biết đến nữa thì cũng đừng nói.”
Anh ta cất giọng nói lạnh như băng, vang vọng khắp cả gian phòng, lạnh lùng tàn nhãn.
Buổi chiều, hai chân của NhanKiến Định có chút ngứa ngáy, ngồi trong khoảng sân nhỏ nhìn ngắm những chiếc lá cây xanh tươi và bãi cỏ xanh mướt ở trước mặt, vân là quyết định tự mình đi đến nhà họ Lê một chuyến.
Mặc dù Giang Anh Tuấn đã đến đó từ trước rồi, nhưng bây giờ anh ấy không đi thì không phải phép cho lắm.
Trên đường đi, có rất ít người qua lại, cũng không biết rằng năm đó rốt cuộc là như thế nào, vậy mà bây giờ lại không bước ra khỏi cửa nữa.
“Tôi để con trai tôi đi theo anh….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...