Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình
Giang Anh Tuấn kéo chăn bông lại rồi đặt cô vào.
Anh chịu khó giúp cô cởi dép lê, cởi tất, thuận tiện lau người cho cô và giúp cô thay một bộ quần áo mới.
Cô gái nhỏ đang nằm trên giường ngủ say sưa, không hay biết gì, có vẻ như hoàn toàn không tỉnh táo chút nào.
Sau một trận mệt mỏi, Giang Anh Tuấn đi đến nhà vệ sinh một cách dứt khoát, lấy khăn lau người mình, sau đó đi đến chỗ Nhan Nhã Quỳnh đang đắp chăn ôm lấy cô rồi cùng nhau ngủ.
Ánh mặt trời ban mai chiếu xuyên qua khe hở giữa chiếc rèm cửa sổ.
Nhan Nhã Quỳnh duỗi người một cách lười biếng, căng hai mắt ra và nhìn thấy ai đó trên giường đang chống đầu bằng một tay, nhìn cô như cười mà không phải cười.
Cô ngạc nhiên đến nỗi quên bén rằng mình đang há miệng, sững sờ một lúc lâu mới kịp phản ứng lại.
“Anh Tuấn, sao anh lại ở trên giường tôi thế này?”
Tối qua cô tự mình chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay biết.
Con người này đã lén leo lên giường cô từ lúc nào mà cô lại không có một chút cảm giác gì.
“Tôi không chỉ leo lên giường em mà còn giúp em thay quần áo, lau người cho em.
Nhã Quỳnh, lẽ nào em lại không nhận ra rằng quần áo trên người em đã được thay rồi à? Ừm, có chút kỳ quái nhỉ”
Giang Anh Tuấn gãi gãi cằm mình, suy nghĩ một lát rồi cau mày nói.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2.
Đang Ngồi Tàu Điện Ngầm Thì Kết Nối Nhầm Bluetooth
3.
Trúc Mã Tốt Nhất
4.
Cậu Ơi! Mình Thích Nhau Nha
=====================================
Lúc anh thay quần áo cho cô vào tối hôm qua đúng là cảm thấy có chút kỳ quái, lúc ấy anh cũng không nghĩ gì nhiều cả.
Bây giờ nghĩ lại mới càng thấy quả nhiên là kỳ lạ.
Quân áo của con gái bây giờ đúng là đều khó hiểu, một câu hỏi hiện lên trong đầu anh, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng.
“AI Giang Anh Tuấn, anh là đồ lưu manh…”
Giang Anh Tuấn vừa dứt lời, Nhan Nhã Quỳnh đã hét chói cả tai một cách kinh hãi, nhất thời không biết là mình nên che mặt hay che ngực lại thì mới phải, bộ quần áo này rõ ràng là bị mặc sai rồi nên mới làm lộ ra cả một phần bờ vai lớn như thế này.
Nếu như cô tự mình mặc thì làm sao có thể mặc nhầm đến nỗi này được…
Nhan Nhã Quỳnh nhìn Giang Anh Tuấn với ánh nhìn trách móc, cô co người vào trong chăn, căm phẫn nhìn anh nhưng trong lòng lại cảm thấy khá hơn vài phần.
“Em cũng đã sinh con cho tôi rồi mà vẫn còn để tâm đến những chuyện này sao? Hướng Minh là con của tôi, em định chừng nào mới cho con nhận †ổ nhận tông đây? Ông trông mong cháu trai cũng đã một khoảng thời gian dài rồi đấy…”
Ngay khi nửa câu nói vừa được buông ra, Nhan Nhã Quỳnh vốn đang cảm thấy vui vẻ thì lông mày đã cau chặt lại, không giấu được vẻ giận hờn, bực tức trên khuôn mặt.
Cô giương mắt lên liếc nhìn Giang Anh Tuấn một cái, giọng nói trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều: “Năm đó chính ông ấy đã bảo tôi phá đứa bé này đi, chỉ cần tôi sinh đứa bé này ra thì ông ấy sẽ không thích.
Ông ấy chỉ thích đứa bé được sinh ra từ người phụ nữ mà ông ấy đã lựa chọn cho anh”
“Nhã Quỳnh, em hiểu lầm rồi..
“
“Đừng gọi tôi.
Việc gì tôi cũng có thể chịu đựng được, chỉ riêng việc Hướng Minh thì không thể.
Ở nhà tôi cưng chiều thằng bé hết mức dù có lên trời hay xuống đất, nhưng ở gia đình nhà họ Giang, thằng bé sẽ không thể nào hạnh phúc như bây giờ được.
Tôi sẽ không đưa thằng bé đến gặp ông Giang đâu.”
Nói xong, cô bước xuống giường, tiến đến nhà vệ sinh thay nhanh một bộ quần áo mới rồi đóng sầm cửa lại bước ra ngoài.
Sự dịu dàng một khắc trước đó hoàn toàn tan tành thành mây khói.
Sau khi Nhan Nhã Quỳnh rời khỏi, vẻ mệt mỏi sâu thẳm giữa hai hàng lông mày của Giang Anh Tuấn mới lộ ra một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...