Kế hoạch đã đến phút quan trọng cuối cùng rồi, ông ta tuyệt đối không cho phép xảy ra sai sót, Trân Tuấn Tú nhìn hai chiếc xe lớn ở đằng sau, trên gương mặt thấp thoáng vẻ dịu dàng.
“Bố yên tâm! Tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa!”
Cúi đầu trả lời, khóe môi Trần Hiền cong lên.
Vào lúc này, Giang Anh Tuấn ở trong nước vẫn luôn sống trong biệt thự, NhanHướng Minh vẻ mặt không chút biểu cảm ôm lấy chân mình co người trên sofa.
“Hướng Minh, chú đã có thông tin chính xác rồi, con yên tâm mẹ nhất định sẽ về thôi!”
Từ sau khi đón về đứa trẻ này vẫn luôn giữ tư thế và biểu cảm như thế này, đã một buổi chiều rồi, không ăn cơm cũng chẳng có một tin tức nào, Giang Anh Tuấn lo lắng, e là QuỳnhQuỳnhcòn chưa tìm được, thằng bé đã không chống đỡ nổi rồi.
“Chú, chú là bố cháu ạ?”
Im lặng trong thời gian dài, Giang Anh Tuấn vừa định tiếp tục an ủi thêm hai câu, NhanHướng Minh đã đột nhiên thốt ra một câu, khiến cho Giang Anh Tuấn kinh ngạc đến ngây người, nhất thời không có chút phản ứng nào.
“Sao lại hỏi như vậy?”
Không thể hiểu được trong lòng cậu bé đang nghĩ gì, tuy nó quả thực là con của mình, nhưng dù sao từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc qua, anh không biết được tính tình thằng bé rốt cuộc như thế nào, tùy tiện trả lời anh sợ sẽ xảy ra chuyện.
“Mẹ sẽ không dẫn theo cháu ngủ cùng với người đàn ông khác, cho dù là chú Quốc Nam cũng chưa từng như vậy, cho nên, chú có phải là bố cháu không?”
Nghiêng đầu dựa trên đầu gối, NhanHướng Minh chớp chớp đôi mắt to nhìn Giang Anh Tuấn.
“Chuyện này chú cảm thấy vẫn là nên để chính miệng mẹ cháu nói sẽ tốt hơn, Hướng Minh thông minh như vậy, chắc là sẽ hiểu thôi mà!”
Anh đi đến ôm lấy và vò vò mái tóc mềm mại của cậu bé, Giang Anh Tuấn cười dịu dàng với cậu bé, tuy động tác vẫn còn có chút xa lạ.
Tuy vẫn chưa có được đáp án chính xác, nhưng trong lòng đã hiểu được, NhanHướng Minh thở dài, dựa vào lòng Giang Anh Tuấn nhìn anh: “Tuy không biết được ngày xưa chú đã đánh mất mẹ cháu như thế nào, nhưng lần này, chú nhất định phải tìm được mẹ cháu”
Nói rồi trong mắt cuối cùng cũng tuôn ra một giọt lệ, tay níu chặt lấy áo của Giang Anh Tuấn, khóc thút tha thút thít.
“Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ tìm được cô ấy quay trở về, lỡ mất bao nhiêu năm như vậy, khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, chú vô cùng trân trọng.
Hãy tin tưởng chú có được không”
Tuy không phải là người lắm lời, cũng không hẳn là người biết an ủi người khác, nhưng chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ nằm trong lòng anh bây giờ là do QuỳnhQuỳnhđã thập tử nhất sinh giúp anh sinh ra, thì trái tim anh đã mềm đến không nói nên lời.
“Con tin bố, bố ơi bố khi nào đi tìm mẹ ạ, con có thể đi cùng không?”
Nhào vào lòng Giang Anh Tuấn, vốn dĩ vẫn còn có chút xa lạ, nhưng sau khi biết được anh chính là bố của mình, hai từ bố ơi này lại như ma xui quỷ khiến thốt ra khỏi miệng.
Đợi sau khi dứt lời mới kịp phản ứng trở lại, NhanHướng Minh mới vội vã bịt miệng mình lại lén lút nhìn anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...