“Cô Tô, cô vào đây ngồi một lát đi, nếu ông chủ biết cô đến thăm ông ấy thì chắc chắn ông ấy rất vui.”
Chuyện năm đó ông ta cũng biết rõ, nhưng dù mọi chuyện có khó khăn thế nào thì hiện tại cũng không nên nhắc lại, huống chi… Ông Giang liếc nhìn ông chủ vẫn còn đang hôn mê trên giường bệnh rồi thở dài, ông mở cửa cho Nhan Nhã Quỳnh vào trong.
“Ông Giang, ông cụ Chánh đã khỏe hơn chút nào chưa ạ? Bác sĩ nói thế nào rồi?”
Đến cũng đã đến rồi, nếu cô không vào thì có chút không tôn trọng người lớn, Nhan Nhã Quỳnh bối rối nhìn ông Giang một lát rồi ngồi xuống chiếc ghế trống khác.
“Cậu hai nhà họ Lê đã mời giáo sư có tiếng trong khoa đến kiểm ra rồi, cũng không phải vấn đề lớn gì.
Chỉ nói sau này không nên để ông chủ tức giận hay lo lắng nhiều, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi thì sẽ không sao.”
Dù sao Nhan Nhã Quỳnh cũng là đứa trẻ ông ta nhìn lớn lên, ông Giang mỉm cười hiền từ với cô, cuối cùng thì quan hệ đã không còn giống như trước, khi còn bé cô ngây thơ đáng yêu, bây giờ đã trưởng thành không ít.
“Vậy thì tốt rồi, nếu ông cụ Chánh vẫn còn chưa tỉnh thì cháu cũng không làm phiền thêm nữa”
Nhan Nhã Quỳnh vẫn luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô không biết nên nói gì, Giang Anh Tuấn cũng không có ở đây, cô cười gượng vài tiếng, chuẩn bị đứng dậy ra vê.
“Cô Tô, tôi có vài câu không biết nên nói hay không”
Ông Giang thở dài, cuối cùng vẫn có chút không nỡ.
Đã nhiều năm vậy rồi, cậu chủ cũng đã hơn ba mươi tuổi thế nhưng vẫn không hề có ý định lập gia đình, người cậu chủ vẫn luôn chờ đợi là ai thì tất cả mọi người đều biết rõ.
Nhưng mười năm trước khi nhà họ Nhanxảy ra chuyện, nhà họ Giang không những không giúp mà còn tránh mặt không gặp, vết thương này thật sự quá lớn với cô, ông ta có thể giúp được chút nào thì hay chút đó vậy.
“Ông Giang, ông muốn nói gì ạ?”
Cõi lòng cô như run lên, Nhan Nhã Quỳnh lại ngôi xuống ghế, đôi mắt to tròn đầy sự tò mò.
“Mười năm trước khi cháu đến nhà họ Giang nhờ vả, thật ra lúc ấy cậu chủ không có nhà, mà trong mắt ông chủ chỉ có mỗi tập đoàn Sunrise cho nên không muốn bị tập đoàn Á Đông liên lụy, vì thế, vào trước đêm xảy ra chuyện thì ông chủ đã đưa cậu chủ ra nước ngoài.’ “Cậu chủ bị ông chủ dùng danh nghĩa học tập nhốt ở nước ngoài một năm, mãi cho đến khi cậu chủ biết được nhà họ Nhanxảy ra chuyện, lúc ấy cậu chủ và ông chủ đã cãi nhau một thời gian dài sau đó mới bí mật về nước.
Khi tìm thấy cháu thì cậu chủ gần như muốn sụp đổ, cậu chủ chống tại tất cả áp lực từ ông chủ đưa cháu ra khỏi nơi đó và ẩn náu”“
“Vậy, lúc trước Giang Anh Tuấn nói anh ấy không hề biết chuyện cháu đến nhà tổ cầu xin anh ấy giúp là thật sao?”
Nhan Nhã Quỳnh sững sờ liếc nhìn ông cụ Giang đang nằm trên giường bệnh, nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống váy cô.
Chuyện năm đó cô luôn cho rằng Giang Anh Tuấn tuyệt tình, không ngờ người tuyệt tình lại là ông cụ Giang…
“Còn một việc nữa, sở dĩ cậu chủ đồng ý đính hôn với cô chủ nhà họ Trần là vì ông chủ đã tìm được chỗ ẩn náu của cháu, ông chủ dùng cháu uy hiếp cậu chủ đồng ý chuyện đó.
Đã nhiều năm vậy rồi nhưng cậu chủ vẫn còn yêu cháu, mọi hiểu lầm của năm đó điều là do ông chủ tạo thành, cậu chủ thật sự rất yêu cháu, cháu nên tha thứ cho cậu chủ đi!”
Ông Giang nói hết mọi chuyện xong thì thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt ông ta cũng dễ thoải mái hơn nhiều.
“Vậy, Giang Anh Tuấn đang bảo vệ cháu, còn ông cụ Chánh hoàn toàn không muốn cháu ở cạnh anh ấy, chuyện này là thật sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...