Nhưng mặc kệ thì không phải cách làm của hai người bọn họ, hai người ngầm trao đổi qua ánh mắt, Giang Anh Tuấn mở miệng nói: “Vũ Nguyên Hải, anh mang theo vài người đi quan sát xem có chuyện gì xảy ra, nếu có mai phục thì phải khẩn cấp chạy về thông báo, hành động phải nhanh”
Ba người bàn bạc thời gian đã qua hơn mười phút rồi, bây giờ đã là bảy giờ ba mươi, đưa người đi cần khoảng mười phút.
Vũ Nguyên Hải không có ý kiến, anh ta gật đầu, cứ đưa năm người kia đi trước, thừa thời cơ trời vẫn còn tối lặng lế đi vào rừng, cũng may.
là buổi chiều đi vòng vo mấy vòng trong rừng, tuy khu rừng này khá lớn nhưng chung quy vẫn có thể tìm được lối đi.
Chờ Vũ Nguyên Hải lên đường, NhanKiến Định lấy ra một chồng thư: dày cộp, Giang Anh Tuấn đuổi theo một người đàn ông có dáng người hơi béo.
Trên đường đi, mọi người đều im lặng không nói gì, hai tay NhanKiến Định siết thật chặt, vẻ mặt cứng nhắc, có thể thấy anh ta đang lo lắng gấp gáp.
Hoäc Anh Tuấn thở dài một hơi, không biết nên nói gì để an ủi, nên cũng im lặng không nói, lặng thầm ngồi một bên chờ đợi.
Mấy ngày trước mưa dai dảng, lần này Abel chọn địa điểm là khu rừng khá là gần chỗ có người ở, mặt đường lồi lõm rất khó đi, xe đi qua cứ xóc lên xóc xuống, bên ngoài kia là một khoảng đen xì, chỉ thấy thấp thoáng mấy cành cây tùy ý vươn ra.
Xe dừng lại trước cánh cổng bằng sắt, NhanKiến Định quan sát một lúc rồi mới mở cửa xe xuống, anh ta giơ tay lên nhìn đồng hồ, hơn bảy.
giờ năm mươi một chút, không muộn lắm, chờ Giang Anh Tuấn đưa người xuống, từ bên trong cánh cổng sắt được mở ra.
Một ông già tuổi khá cao đi từ bên trong ra, khi NhanKiến Định thấy ông ra, bỗng con ngươi co rụt một cái, người này chính là người quản lý ở xưởng sản xuất thuốc sao! Sao lại ngang nhiên xuất hiện ở đây.
“Ngài Tô, chúng ta nói chuyện một lát, mời ngài Tô, ngài Giang vào nhà, có người đang chờ hai ngài bên trong!”
Người quản lý khom người, thái độ kia làm người khác phải kinh ngạc, sau khi hai người vào thì ông ta khép cánh của lại rồi đi trước dẫn đường.
Trong căn nhà này không có bùn đất bẩn như bên ngoài, mặt đất bằng phẳng, ngay cả lá rụng cũng không có, quét dọn rất sạch sẽ.
Hai người đi vào bên trong khoảng mười phút thì thấy một cánh cửa, bốn bên đều tối om không bật đèn, chờ cửa được mở ra, ánh sáng bên trong soi ra ngoài, chiếu sáng một khoảng mặt đất.
“Người kia đang ở bên trong, đoạn đường phía trước hai ngài tự đi, ông già này đi trước một chút.”
Nói xong ông ta đi luôn, mặc kệ hai người bọn họ có đi vào hay.
không, cũng không thèm phòng bị hai người nửa đường bỏ chạy.
NhanKiến Định không quan tâm nhiều chuyện như thế, ông già quản lý đi xong thì anh ta đã bước đi vào, kéo tay Giang Anh Tuấn đi vào cùng.
Nhìn từ bên ngoài thì căn nhà này cũng gần giống những căn biệt thự bình thường, nhưng khi đi vào thì mới biết được trong nhà bày không bình thường, trong nhà xây cao khó hiếu, như nối thông cả ba tầng nhà vậy, một ngọn đèn lớn trên trần nhà, ánh sáng vàng từ đèn soi sáng toàn bộ, đi lên vài bước thì thấy có khá nhiều những chiếc hộp.
bày trí khắp nơi, như là chuồng để nuôi nhốt động vật ở quê vậy, chính những chiếc hộp đó làm bọn họ cảm thấy có gì đó không tốt lành.
NhanKiến Định bước nhanh, Hoäc Anh Tuấn cũng cố gắng đuổi theo sau, đi chưa được mấy bước thì thấy cách đó không xa Abel đang ngồi trên ghế, miệng cong lên cười nhìn bọn họ như đoán chắc rằng bọn họ sẽ tới nên đã ở đây chờ vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...