Đỗ Uy nhíu mày, ngước đầu tìm vị trí máy lạnh, “Bật máy lạnh à? Sao càng lúc càng lạnh vậy?”
Trước khi Đỗ Uy nói câu này, một trong hai gã vệ sĩ mới đã đứng dậy đi kiểm tra thiết bị điều hòa trong phòng.
Tôn Quốc Hoằng mặc áo khoác vào và nhìn vệ sĩ. Đỗ Uy kéo dây kéo áo khoác lên mức tối đa.
Gã vệ sĩ cau mày nói: “Điều hòa không mở, cửa sổ thông khí cũng đóng rồi. Có thể là trời đột nhiên trở lạnh thôi.”
“Mở máy sưởi.”
Vệ sĩ mở máy điều hòa theo lời dặn của Tôn Quốc Hoằng.
Tôn Quốc Hoằng nhìn Đỗ Uy, cười nói: “Tao với mày bạn bè bao năm, tao cũng không gạt mày làm gì, mà chắc mày cũng biết, tiền của nhà Tư Đồ đều mang họ Tư Đồ, nhà Tư Đồ trừ Tư Đồ Dao còn có một thằng quỷ con, nếu hai người này còn trên đời thì tao đâu có cách nào động vào một đồng của nhà họ. Không có tiền mặt của nhà Tư Đồ, tiền bạc tao xoay chuyển không được bao nhiêu.”
Đỗ Uy lấy bật lửa nghịch trong tay, gã hơi hố hận câu cuối ban nãy nói ra, nhưng hiện tại không chỉ thiếu tiền nhân viên mà còn có chủ nợ lớn hơn sắp tìm tới nhà, vị chủ nợ đấy lại không dễ đuổi như đám nhân viên.
Những người có thể mượn được như bà con họ hàng, bạn bè xa gần gã đều thử hết, nhưng giúp được gã lại chẳng bao nhiêu. Mấy người đó bình thường đều đến dựa hơi, gặp lúc cần giúp thì từ chối chẳng thèm khách sáo.
Giờ quả thật gã đã hết cách, tìm tới tìm lui chỉ còn mỗi chiếc phao cứu sinh Tôn Quốc Hoằng. Dù bị đối phương nghi ngờ và muốn uy hiếp mình, gã cũng phải tìm cách moi được chút tiền từ đối phương.
“Nhà Tư Đồ còn một thằng quỷ nhỏ? Sao tao chưa nghe nói bao giờ?” Đỗ Uy cố gắng làm không khí bớt căng thẳng.
“Thẳng quỷ con đấy không quang minh chính đại gì, trước mắt có phải con nhà Tư Đồ hay không còn chưa chắc chắn, đương nhiên bị che giấu thật kín.”
“Ồ? Nhà Tư Đồ cũng có mấy chuyện này?” Đỗ Uy cười hắc hắc hai tiếng, ngẫm nghĩ rồi cắn răng nói: “À phải, lần trước tao đi gặp Vu Hi Lôi, tao nhớ hồi trước cô ả làm việc cho nhà Tư Đồ, hình như là cô giáo mẫu giáo?”
Sắc mặt Tôn Quốc Hoằng cương lên, gã không ngờ cái tên Đỗ Uy mình xem thường nhất đám lại biết nhiều chuyện đến thế.
Tôn Quốc Hoằng nhịn hết phải tự hỏi: Đỗ Uy sao lại chú ý đến Vu Hi Lôi? Tại sao nhắc tới cô ả trước mặt mình? Lẽ nào tên này đã biết chuyện gì đó? Rốt cuộc hắn biết bao nhiêu?
Một cái bóng trắng nhoáng lên giữa phòng.
Tôn Quốc Hoằng rơi vào trầm mặc.
Đỗ Uy vờ ra vẻ không có chuyện gì, cầm cà phê lên nhấp một ngụm, “Ây! Lạnh quá! Cà phê quỷ quái gì thế này? Sao có mùi đất vầy nè?”
Tôn Quốc Hoằng không để ý đến gã, chỉ cho rằng gã đang huyên thuyên.
Đỗ Uy đặt cà phê xuống và ấn chuông gọi phục vụ.
Hai gã vệ sĩ vốn đang đánh bài bỗng đứng lên, dường như cũng cảm thấy có gì đó bất thường.
Một gã hà hơi thử thì nhìn thấy hơi thở của mình lập tức biến thành khói trắng.
Trong phòng phải lạnh đến mức nào mới khiến hơi thở biến thành khói?
Gã vệ sĩ còn lại ngạc nhiên đi tìm điều khiển điều hòa.
Đỗ Uy liếc Tôn Quốc Hoằng đang im lặng nãy giờ. Vừa nhìn gã đã ngây ra.
Tóc Tôn Quốc Hoằng từ lúc nào lại dài đến thế?
Không đúng, đó không phải là tóc của Tôn Quốc Hoằng mà là của người ở sô pha đối diện…
Đỗ Uy cầm bật lửa, ngây ngốc nhìn ở chiếc sô pha đối diện Tôn Quốc Hoằng từ từ ló ra một cái đầu đen sì.
Có người đang dựng chuyện gây rối ư?
Tôn Quốc Hoằng vừa ngồi đoán xem Đỗ Uy biết được bao nhiêu vừa nghĩ cách bịt miệng gã ta.
Dùng tiền chắc chắn không được, tên đấy nhất định sẽ quen thói xin xỏ, biến thành quỷ hút máu bám riết lấy mình.
Vậy phải làm cách nào để gã ngoan ngoãn chịu im miệng?
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt Tôn Quốc Hoằng bất giác dừng lại ở vách tường đối diện.
Ở chỗ đấy một trong hai gã vệ sĩ mới đang chỉnh điều hòa. Ừm, nhiệt độ trong phòng không có vẻ ấm lên chút nào, hơn nữa còn có xu hướng càng lúc càng lạnh, có lẽ điều hòa hỏng rồi chăng?
Gã vệ sĩ mới lùi lại, dường như chuẩn bị đi tìm nhân viên ở đây.
Chính vào lúc gã vệ sĩ lùi lại, vị trí trên tường ban nãy bị gã chắn mất giờ đây lộ ra một chấm màu đen.
Nhìn thấy chấm đen đó, Tôn Quốc Hoằng cau mày.
Tên nhân viên phục vụ đáng chết dám chọn gian phòng bị mốc cho mình!
Căn phòng này lạnh vậy chắc do vị trí nằm ngay góc chết, hơn nữa tường ngoài phong thủy có vấn đề, hoặc thông với nhà bếp hay nhà vệ sinh gì đó nên mới xuất hiện nấm mốc nhỉ?
Ủa? Ánh mắt Tôn Quốc Hoằng chợt ngừng lại.
Chấm đen đó hình như lớn hơn, còn đang lan rộng ra ngoài.
Nấm mốc gì mà lan nhanh thế? Hơn nữa còn dài ra?
Không! Không phải là nấm mốc!
Tôn Quốc Hoằng trợn trừng mắt, tay chỉ vào tường, trân trối không nói nên lời.
Từ chấm đen đó lú ra thứ gì trông như tóc, treo lủng lẳng trên tường nhìn hết sức buồn nôn không thể buồn nôn hơn được nữa.
Chấm đen ấy vẫn đang lan ra to hơn.
Đám vệ sĩ cũng chú ý thấy sự thay đổi trên bức tường.
Một người cẩn thận đến gần bức tường và chạm nhẹ vào sợi tóc, sợi tóc chẳng hề động đậy có vẻ rất vô hại.
Người còn lại đi mở cửa nhưng vặn cỡ nào vẫn không mở ra được.
Người nọ lại dùng sức mạnh hơn, “Rắc!” – Chốt cửa bị gã ta vặn rớt ra hẳn.
Hai gã vệ sĩ đều cảm thấy có điềm không lành, một nhanh chóng đến gần Tôn Quốc Hoằng, một lùi lại mấy bước lấy đà rồi đá mạnh vào cánh cửa gỗ trông chả mấy chắc chắn nọ.
“Rầm!” Cửa lung lay dữ dội nhưng không bung ra như trong tưởng tượng của gã vệ sĩ.
Tôn Quốc Hoằng đứng bật dậy.
Quán cà phê này gã không bao giờ muốn đến nữa! Dù gã có là một trong số các ông chủ đi chăng nữa!
Tên vệ sĩ đang đi về phía Tôn Quốc Hoằng thấy gã đứng lên bèn lập tức la to: “Tránh cửa sổ, đứng ở góc tường ấy!”
Nghe vậy, Tôn Quốc Hoằng xoay người toan di chuyển.
Đỗ Uy đứng đối diện gã, lúc này mới rặn ra được mấy chữ, lấy tay chỉ vào Tôn Quốc Hoằng và hoảng loạn kêu lên: “Đầu! Sau lưng mày… Có một cái đầu đang thò ra kìa!”
Tôn Quốc Hoằng quay ngoắt lại.
“Tách.”
Đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm!
Sô pha sau lưng Tôn Quốc Hoằng thò hẳn ra cái đầu người, là một tên đàn ông tóc che nửa mặt đỡ ghế đi đến trước mặt Tôn Quốc Hoằng.
“Á Á Á!!!” Hai tiếng thét thảm thiết đồng thời vang lên.
Gã vệ sĩ mới xông đến bên cạnh ông chủ của mình.
Gã còn lại tiếp tục phá cửa.
Tôn Quốc Hoằng và Đỗ Uy vào lúc đèn tắt đã nhìn thấy điềm báo tử vong của mình!
Lần này còn đáng sợ hơn, gương mặt trước lúc chết của hai người hiện lên ngay trước mắt mình!
“Tách.” Trong bóng tối chợt lóe lên ánh lửa, một gã vệ sĩ đã lấy bật lửa ra.
Điềm báo tử vong của Tôn Quốc Hoằng biến mất, nhưng nhờ ánh lửa, gã lại nhìn thấy một gương mặt bị nước thấm nửa tháng gần như phù thũng nát bấy đập ngay vào mắt!
“Ối! Á á á! Thứ gì vậy? Thứ quỷ quái gì vậy? Bật đèn! Mau bật đèn lên! Ai tắt đèn đó?” Tôn Quốc Hoằng vừa túm lấy gã vệ sĩ trước mặt vừa gân cổ gào thét.
“Ai? Là ai đang sờ tao?” Đỗ Uy cũng la lên: “Chết tiệt! Thứ gì đang bò lên chân tao đấy!”
Đỗ Uy liều mạng phủi đùi, quýnh quáng muốn tuột cả quần.
“Họ Tôn kia! Con mẹ mày mày đừng tưởng vậy mà hù được tao! Hình ảnh tao bị treo cổ chết có phải do mày tạo ra hay không? Con mẹ mày! Tao sớm biết mày chả phải thứ gì tử tế! Có phải mày muốn hại cho tao chết không? Muốn bịt miệng tao hả?”
Đỗ Uy cởi quần nhưng vẫn cảm thấy trên người còn thứ gì đó, nhưng gã không dám cởi tiếp nữa.
Cuối cùng gã vừa thử bật lửa vừa chửi bới luôn mồm: “Tôn Quốc Hoằng! Hôm nay tao nói huỵch toẹt ở chỗ này luôn cho mày coi! Mày không đưa tao mười triệu thì tao rêu rao chuyện của mày ra ngoài hết! Mày tự nghĩ thử xem, nếu để lão già nhà Tư Đồ biết cái chết con trai của lão có liên quan tới mày, còn con gái thì sắp bị mày hại chết, tao xem xem mày làm sao tránh được sự trả thù của nhà Tư Đồ!”
“Tách.” Bật lửa trong tay Đỗ Uy cuối cùng cũng lên.
Đỗ Uy vừa nhìn thì thấy ngay một bàn tay đang đặt lên ngực mình.
Bàn tay đó đen sì như mới lấy ra từ trong lửa. Nhưng quan trọng hơn là chỉ có một bàn tay!
Đỗ Uy có nuốt tiếng gào đang nghẹn ở cổ xuống họng, đưa tay toan phủi đi bàn tay đen sì đang treo lủng lẳng trên ngực mình.
Nhưng gã còn chưa kịp chạm tới bàn tay đó thì bàn tay đó đã động đậy, đánh bay bật lựa của gã.
“Không…! Buông tao ra! Buông tao ra! Tôn Quốc Hoằng! Mày có hại tao chết cũng vô dụng! Tao đã đóng gói tất cả tư liệu thành bưu kiện, chỉ cần tao xảy ra chuyện, bưu kiện đó nhất định sẽ được gửi đi. “Ặc ặc! Ặc ặc ặc!” Cổ họng của Đỗ Uy hình như bị thứ gì đó chặn lại.
“Đi mau! Mau rời khỏi chỗ này!” Tôn Quốc Hoằng sợ đến gần như phát điên, liều mạng gào thét, kéo tay vệ sĩ chắn trước mặt mình.
“Anh Tôn anh đang ở đâu?” Vệ sĩ bật lửa la lên.
Mới nãy còn nhìn thấy Tôn Quốc Hoằng nhưng khi vươn tay ra chụp lấy thì không bắt trúng gì cả.
Tôn Quốc Hoằng nghe thấy tiếng gọi thì ngẩn ra một lúc, bởi vì gã nghe thấy một vệ sĩ khác cũng la lên: “Đều đến góc phòng đứng cả đi! Rờ tường mà đi, đừng chạy lung tung!”
“Mày… Mày là ai?” Tôn Quốc Hoằng buông tay của “vệ sĩ” ra, run giọng hỏi.
Tên “vệ sĩ” đó bắt ngược tay gã, nhẹ nhàng thổi phù vào tai Tôn Quốc Hoằng rồi u ám nói: “Mày không nên quỵt nợ! Nhất là nợ của vị bề trên kia!”
“Mày nói ai? Tao quỵt nợ của ai? Vị kia là ai? Thả tao ra! Tụi bây là thứ người gì? Tao không biết tụi bây là ai?”
“Ha ha! Mày còn dám hỏi bọn tao là thứ ‘người’ gì?” Một giọng đàn ông đột nhiên vang lên.
“Bọn tao biết mày là ai, vậy mày có biết bọn tao là ai không?” Một giọng nữ vang lên bên tai Tôn Quốc Hoằng.
Bất chợt lại có một giọng thiếu niên vang lên: “Ủa? Mọi người có biết đây là gì không?”
Bóng trắng bay lững lờ trong phòng.
“Đừng chạm vào nó, cẩn thận bị nó ăn tươi nuốt sống!” Lần này là tiếng của một người già.
“Á á á…! Các người là ai? Là thằng nào đang phá tao?” Tôn Quốc Hoằng điên cuồng gào thét, căn phòng này từ bao giờ lại có nhiều người đến thế?
“Vệ sĩ! Vệ sĩ! Tụi bây đâu hết rồi? Khốn nạn! Còn không mau qua đây bảo vệ tao!”
Ở phòng khác, Phong Thu và Triệu Cảm đã trợn tròn cả mắt.
Hình ảnh trên bàn mới rồi còn bình thường, tiện thể còn nghe thấy vài việc không nên nghe.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cả căn phòng lại loạn cả lên.
Đỗ Uy và Tôn Quốc Hoằng không biết nhìn thấy cái gì mà vừa la lối vừa ra vẻ như đang cố tránh thứ gì ghê gớm lắm.
Hai gã vệ sĩ thì như uống say, trong phòng sáng trưng mà một trong hai lại bật lửa lia lịa, sau đó hô gọi tên chủ, đi tới đi lui trong phòng nhưng không thể nào đến bên cạnh Tôn Quốc Hoằng.
Còn một thì cứ tông cửa suốt, tông đến choáng váng đầu óc mà vẫn cứ tông.
Cảnh tượng Thành Chu nhìn thấy lại khác với đám Phong Thu.
Anh nhìn thấy chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong phòng đó đã có thêm hai vị khách không mời mà tới.
Sau đó cứ hết bóng người này tới bóng người khác chui ra từ tường, cửa sổ, cửa, như đang đến dự họp mặt.
Những hồn ma đó đầu tiên có vẻ mơ hồ, trông như chả hiểu tại sao mình lại đến đây, có vài kẻ yếu trông thấy kẻ mạnh thì hốt hoảng sợ bị ăn mất.
Nhưng đám mạnh hơn cũng không dám làm gì lung tung như dè chừng ai đó.
Có một lúc Thành Chu nhìn thấy những hồn ma đó ngước đầu lên như đang lắng nghe.
Thành Chu quay sang nhìn Hồng Diệp, nó đang phân loại các hồn ma trong ảnh, chốc chốc lại nói “ăn được”, chốc chốc lại bảo “tàm tạm”, nhưng phần lớn đều không hợp khẩu vị nó cho lắm nên nó vô cùng bực dọc.
Bắt gặp anh đang nhìn nó, Hồng Diệp nhào sang cắn luôn vào cổ tay ông già nhà nó rồi liếm láp mấy cái.
Da mặt Thành Chu co rút, anh giật tay lại, thầm mắng: Thằng oắt con, ăn bao nhiêu thứ còn chưa biết no, phải cắn mình một cái mới chịu!
Sau khi nhận được chỉ thị, lũ hồn ma phấn chấn hẳn lên, có bề trên cam đoan họ không cần sợ bị ăn tươi nuốt sống, còn được chút phần thưởng, cái giá chỉ phải làm vài việc nhỏ nằm trong khả năng bọn họ.
Lũ cô hồn dã quỷ thường ngày nhàm chán chẳng có gì làm, lần này đột nhiên bị triệu tập đến cùng một nơi thì vô cùng sợ hãi, kết quả lại được bảo cho chơi thoải mái khiến cả lũ mừng như điên.
Đầu tiên, cả đám vây xem bốn người sống trong phòng. Chúng muốn xem xem là kẻ ngốc nào dám đắc tội với vị kia.
Dần dần, chỉ đứng xem thôi là không đủ thỏa mãn lũ hồn ma, chúng bắt đầu động tay động chân với bốn người.
Thành Chu tận mắt trông thấy một con hồn ma thô bỉ nhổ nước bọt vào cà phê của hai người Tôn, Đỗ, còn hai người nọ lại chẳng hay biết mà vẫn uống như thường.
Đỗ Uy cũng cảm giác thấy cà phê có vị lạ nhưng đã muộn rồi.
Thành Chu còn thấy dưới cái bàn gần Đỗ, Tôn có một con quỷ chỉ còn nửa người đang chui xuống, con quỷ đó vô cùng nghịch ngợm, tháo hết dây giày của Tôn Quốc Hoằng rồi nhét hai con gì trông như cóc vào ốc quần họ.
Tiếp đó… Một bóng trắng nhoáng lên, mọi chuyện phát triển đến mức khó bề khống chế.
Dưới lệnh của người nào đó, Tôn Quốc Hoằng và Đỗ Uy giành được sự chăm sóc nồng nhiệt và thân mật nhất.
Hai kẻ bị mười mấy hồn ma quấn lấy, con nào con nấy vui chơi thỏa thích.
Tôn, Đỗ gào thét như bị cưỡng hiếp tập thể.
“Cánh cửa đó bền dữ vậy à?” Phong Thu đột nhiên bật hỏi.
Triệu Cảm nhìn Phong Thu.
“Hơn nữa họ la lối om sòm sao bên ngoài chẳng ai nghe thấy?”
“Phải đó, họ Đỗ còn nhấn chuông gọi phục vụ nhưng không thấy ai xuất hiện.”
Phong Thu và Triệu Cảm cười khổ nhưng cũng thầm thấy may mắn, lần này đúng là gặp được “cao nhân” trong truyền thuyết rồi.
Triệu Cảm lén nhìn Hồng Diệp, thầm nhủ nếu vị ấy chịu hợp tác với công ty của họ thì tốt biết bao.
Phong Thu như cũng đoán ra cách nghĩ của Triệu Cảm bèn vỗ nhẹ vai đối phương. Đừng nằm mơ anh em à!
Đột nhiên đôi mày nhỏ của Hồng Diệp cau tít lại, nó làu bàu: “Tư Đồ chạy tới đây làm gì? Khó khăn lắm mình mới phát hiện ra được một trò vui.”
“Tư Đồ đến rồi? Đâu?” Thành Chu vừa nghe bảo Tư Đồ đến rồi thì hỏi ngay. Anh còn muốn hỏi Tư Đồ xem anh ta cùng nhà Tư Đồ mà hai gã Tôn, Đỗ nhắc tới có quan hệ gì không.
“Lại chẳng phải kia à!” Hồng Diệp tức tối chỉ vào một góc tường.
Beta: Ba chương 5, 6, 7 hôm nay là quà Tết Dương của Chủ nhà tặng mọi người đó nha ^^ Đáng lẽ hôm qua đã đăng lên rồi nhưng mà mị beta muộn nên giờ mới đăng, xin lỗi:”< Năm mới chúc mọi người vui vẻ, sức khỏe dồi dào
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...