Bận bịu một ngày, Thành Chu về đến nhà đã là bảy giờ.
Hà Sinh dọn thức ăn nóng sốt lên. Hồi ở công ty, Thành Chu đã gọi điện báo trước giờ về.
“Về rồi?”
“Ơ kìa, Hồng Diệp đâu?” Thành Chu tiện tay đặt cặp da lên tủ giày, vừa đổi giày vừa hỏi.
“Ở trường học, vẫn chưa về.”
“Sao trễ vậy?”
“Hai ngày nữa thành phố tổ chức hội thi vẽ tranh nhi đồng. Cô của Hồng Diệp đã ghi danh giúp nhóc nhỏ rồi. Hai ngày này phải ở lại trường để tập luyện thêm.”
“Trời ạ, có phải thi đấu thể thao đâu mà ở lại tập luyện? Toàn một lũ nhàn rỗi sinh nông nổi.” Thành Chu không có chút tế bào nghệ thuật nào lắc đầu, mang dép lê tiến thẳng đến nhà vệ sinh.
“Khi nào thì xong nhỉ? ” Thành Chu nói vọng ra từ toilet.
“Khoảng tám giờ. Chút nữa em đi rước nhóc.”
“Không cần phiền cậu, đợi anh cơm nước xong xuôi rồi đi đón nó. Cơ mà cậu chịu khó ở nhà hâm lại đồ ăn nhé. Thế nào thằng cu quỷ kia cũng về nhà than đói cho xem.”
Thành Chu rửa tay ngồi vào bàn cơm, nhìn kì thị món đậu hủ đã ăn suốt ba ngày nay.
May là nhờ tay nghề của Hà Sinh khá tốt, có thể chế biến đậu hủ bình thường thành đủ kiểu, bằng không Hồng Diệp đã kêu la inh ỏi rồi.
Hà Sinh cười, “Hồng Diệp nói nhà trường sẽ phụ trách một chầu cơm tối cho tụi nhỏ tham gia buổi tập luyện đấy.”
“Ủa sướng vậy?” Thành Chu vui vẻ, đây không phải giảm bớt áp lực giúp hắn sao? Không tệ không tệ, mấy vụ tập dợt ngày xưa phải như này mới đúng nè.
“Nghe Hồng Diệp nói, nếu giành được giải thì tụi nhỏ sẽ được tặng thêm tiền thưởng nữa.”
“Thật hả? Học sinh tiểu học cũng được tặng tiền thưởng sao?” Thành Chu liền tươi tỉnh hẳn ra, không để ý đến bữa tối đạm bạc hôm nay, “Tặng bao nhiêu?”
“Không biết, Hồng Diệp chưa nói.”
“Đợi lát nữa anh hỏi nó thử xem. Mặc kệ là bao nhiêu, nhất định phải bắt nó giành được giải mới được.”
“Anh Thành, dạo này kinh tế của anh eo hẹp lắm phải không?”
“Thì nó rành rành ra đó chứ đâu?”
Thành Chu thiếu chút nữa là bật khóc nức nở.
“Giờ anh chỉ còn dư được một trăm thôi đó. Đừng nói đến ăn cơm, ngay cả tiền điện tháng này còn không biết phải giải quyết như thế nào đây này. Hà Sinh à, cậu có biện pháp nào giúp kiếm tiền nhanh nhất hay không? Chỉ cần không hại người hại đời, chẳng hạn như mấy cái ngũ quỷ vận tài, tiểu quỷ oạt kim cũng được. Đúng rồi, không phải cậu là ma sao? Cậu có biết nơi nào chôn vàng bạc châu báu không? Không cần nhiều, xấp xỉ một nghìn là được. Ráng cầm cự qua cơn khốn cùng để tháng sau công ty anh phát lương.”
(Ngũ Quỷ Vận Tài là một phép có thể nhanh chóng có được tài lộc, thường được các bậc Tiên Liệt Thánh Hiền dùng để cứu nghèo. Còn tiểu quỷ oạt kim chắc cũng vậy, Cá tra hổng có ra:’) )
Nhìn cặp mắt mong mỏi của Thành Chu, Hà Sinh ngại ngùng chà tay nói: “Anh Thành, nếu em biết rõ ở đâu có vàng bạc châu báu bỏ hoang thì em đã sớm gửi cho gia đình em rồi.”
Thành Chu nhụt chí, ỉu xìu nâng bát tống cơm vào bụng.
“Chúng ta có thể thử bán bùa xem.” Hà Sinh đề nghị.
“Cậu biết vẽ bùa ư?”
“Biết chút chút.”
“Bây giờ còn có người tin vào cái này sao? Thôi, nếu cậu là đại hoà thượng đại sư phó trong cái chùa cái miếu nào thì còn phát tài được. Nhưng cậu không danh không tự thì ai mà thèm?”
“Chỉ cần tấm bùa đầu tiên có hiệu quả, chúng ta có thể chậm rãi tạo danh tiếng.”
“Món đồ chơi đó là dựa trên tác dụng tâm lý thôi, mấy thứ nhất thời như thế không ăn thua gì đâu. Anh là anh cần tiền gấp cơ.” Thành Chu bới cơm nhanh hơn.
“Cũng có loại lập tức cho thấy hiệu quả mà.”
“A, vậy cậu vẽ hả?”
“Không phải em, mà là anh vẽ cơ. Em dạy cho anh vẽ.”
“Hả?” Thành Chu để chén cơm xuống, nhìn Hà Sinh.
Hà Sinh gật đầu.
“Cậu dạy anh vẽ bùa hả?”
“Vâng. Vì bùa em vẽ có chứa âm khí, nếu đưa cho người sống dùng sẽ gây ảnh hưởng đến sức khoẻ bọn họ, trừ trường hợp đặc biệt cần đến âm khí.”
Thành Chu nhíu mày, “Việc này nói sau đi. Dù có vẽ ra thì phải bán thế nào, bán cho ai? Đây mới là vấn đề.”
“Chúng ta có thể bán trên mạng.”
Thành Chu lắc đầu lia lịa, “Kiếm tiền không có đơn giản như vậy đâu. Bán bùa trên mạng sao? Thà anh đi mua vé số còn đỡ hơn. Thôi, anh đi đón Hồng Diệp, xíu nữa anh mua chút thức ăn nhanh về. Mai đừng nấu món đậu hủ nữa.”
“Nhớ mua chút đậu xanh với hạt giống rau cải. Mình có thể trồng giá tại nhà, trồng rau trên sân thượng.”
Để tiết kiệm thu chi trong gia đình, Hà Sinh phát huy sở trường nông nghiệp của mình. Nếu trong nhà mà có cần câu, cậu đã sớm vác cần ra ngoại ô câu cá rồi.
“Đúng rồi, nếu đi trên đường thấy có người bán tre trúc, nhớ mua về luôn nha.” Không có cần câu thì cậu tự làm cần câu cũng được.
Thành Chu cảm động đến cực điểm. Sao lúc trước hắn sáng suốt thế này? Nhìn xem, hắn vừa tìm được cho mình một con sen tốt ghê chưa này.
Nếu Hà Sinh là phụ nữ thì cuộc sống của hắn mỹ mãn rồi. Khi đó còn ai quan tâm cô ấy là người hay quỷ nữa, phải cưới ngay kẻo lỡ.
… Hà Sinh mà biến thành phụ nữ thì có hút tinh khí của hắn không nhỉ? Không đâu, chắc chắn là không đâu! Người nào đó đang nghĩ ngợi lung tung tự động viên mình.
Tiễn Thành Chu ra ngoài, Hà Sinh nghĩ thầm, may mà tinh khí của anh Thành dồi dào nên mỗi ngày cậu hút cũng không gặp trắc trở nào.
Lúc anh nhà tới trường, Hồng Diệp vẫn chưa tan học. Bên ngoài phòng học đã có phụ huynh đứng đợi.
Thành Chu gật đầu chào hai vị phụ huynh rồi cẩn thận bước đến cửa sổ phòng học mà nhìn vào.
Đây là một phòng học mỹ thuật dành cho khoảng hai mươi học sinh, xung quanh là các khung tranh được treo lên gọn gàng ngăn nắp, trên bốn bức tường tràn ngập các bức vẽ ngây ngô của tụi nhỏ.
Cô giáo Hà, giáo viên mỹ thuật trẻ tuổi đang hướng dẫn học trò, bên cạnh cô còn có hai nhóc tì khác đang vùi đầu vẽ tranh.
Tư thế khom người của cô Hà rất đẹp mắt. Bờ mông tròn đầy ngạo nghễ vểnh lên vừa đúng, cặp chân dài càng tôn dáng khiến cho người người chìm trong đê mê.
Ánh mắt Thành Chu bất giác bị hấp dẫn. Ừ, nếu như không có con muỗi bay tới bay lui phá hoại tầm nhìn thì tốt rồi.
Muỗi sao? Hắn đâu có ngồi máy tính lâu đến mức mắt bị nổ đom đóm đâu? Sao giờ này lại có muỗi bay vầy nè?
Thành Chu dụi mắt một lần nữa, tập trung nhìn lại. Con muỗi nhỏ kia vẫn đang bay vòng vòng sau lưng cô Hà.
Thành Chu thử nhìn hướng khác, ánh mắt còn chưa chuyển đi thì một quả đầu xù xù bỗng hiện lên ngay cửa sổ.
“Ông già, đang nhìn mông cô Hà phải không?”
Bên cạnh truyền đến giọng cười khẽ của hai vị phụ huynh.
Mặt mo của anh nhà đỏ rần lên, Thành Chu vội dời mắt, xòe tay vò loạn quả đầu xù kia, “Đừng có nói bậy. Sao không ngồi vẽ tranh với mấy bạn đi? Làm biếng phải không?”
“Anh mới làm biếng ấy! Không được sờ đầu của tôi!” Thành Hồng Diệp giãy ra khỏi bàn tay Thành Chu, vuốt quả đầu bị vò loạn xạ, sẵn khuyến mãi cho Thành Chu một cặp mắt trợn trắng.
“Xem thì xem, có cái gì đâu mà phải chối? Đàn ông mà, ai lại không háo sắc? Đây là bản năng di truyền của giống đực mà. Nếu như đàn ông không háo sắc, phụ nữ không đa cảm thì cùng lắm là một trăm năm nữa con người sẽ diệt vong thôi.”
Thành Chu đen thui mặt mày, nghe đi, đây là lời lẽ của con nít sao?
“Mai mốt trừ tin tức với phim hoạt hình thì không cho mày xem TV nữa!”
“Không xem tivi thì không xem… Ông già, chừng nào nhà mình mới lắp internet đây?”
“Không được gọi tao là ông già.” Thành Chu thấy cô Hà nhìn qua bên này, vội vàng hạ giọng răn dạy con, đồng thời gật đầu cười chào cô Hà.
“Này, chừng nào mới lên mạng được?”
“Cũng không được gọi tao là ‘này’. Thằng nhóc chết tiệt! Ba mày hiện giờ không có tiền, lắp mạng lắp internet từ từ rồi nói.” Sợ mất mặt với các phụ huynh khác, Thành Chu cố tình nói thật nhỏ ba chữ ‘không có tiền’.
“Con của anh thật thông minh. Bao nhiêu tuổi rồi? Trông nhỏ quá.” Một bà mẹ khoảng ba mươi tuổi nhìn Hồng Diệp, mỉm cười hỏi.
“Cảm ơn, Hồng Diệp nhà tôi được năm tuổi rồi.” Thành Chu trả lời, không hiểu sao trong lòng thoáng hãnh diện.
“Năm tuổi?! Ôi, vậy là một thần đồng tí hon ư?” Một phụ huynh nam khác cũng xáp vô.
Hồng Diệp chớp mắt mấy cái, vẻ mặt trông như mắc cỡ, chạy về chỗ ngồi.
Mày xạo ke quá nha con! Thành Chu rủa thầm nhóc con, cố gắng tỏ ra khiêm tốn, “Thằng nhỏ chẳng phải thần đồng gì đâu, chỉ được cái hay xem TV mà thôi. Một tên quỷ con hại đời, nghịch ngợm phải biết. Trông nó chém gió thế thôi chứ chẳng hiểu gì đâu.”
Hai vị phụ huynh thấy khóe miệng Thành Chu không che giấu được vẻ đắc ý, nhưng không nỡ vạch trần, vừa tâng bốc Hồng Diệp, vừa tung hô con mình không hề thua kém.
“Năm tuổi đã lên tiểu học rồi, hẳn là gia đình cậu đã giáo dục nó từ rất sớm nhỉ? Hồi đó tôi cứ bề bộn công việc, không có thời gian dạy cho Tuyên Tuyên nhà tôi, thành ra thiếu chút nữa là làm chậm trễ thằng bé.
Ôi, Tuyên Tuyên nhà tôi ấy, cái gì cũng tốt, chỉ có một thứ không tốt là hiếu thắng mà thôi. Thấy người ta học mỹ thuật, học Piano, nó cũng đòi học, còn muốn học thêm võ thuật. Bọn tôi không cho, ấy thế mà nó còn lập lời thề quân đội rằng nếu học mà không đạt được thành tích thì sẽ không đòi tiền quà vặt nữa. Ha ha…” Người phụ nữ che miệng cười.
“Đúng vậy, bây giờ trẻ con hiểu chuyện sớm thật. Vân Vân nhà tôi rất thích vẽ tranh, nhưng cả tôi và mẹ nó đều không đế ý thấy điều đó.
Vừa may cha tôi có một người bạn làm trong Viện mỹ thuật của tỉnh. Hôm đó ông ta đến nhà bọn tôi chơi, vừa đưa mắt nhìn là đã phát hiện ra thiên phú hội hoạ của Vân Vân, nhắc nhở bọn tôi phải bồi dưỡng con bé thật tốt, còn bảo tương lai sau này sẽ nhận con bé làm học trò nữa. Khi ấy vợ chồng tôi mới chú ý đến nó.
Con của cậu nhỏ như vậy mà đã vào tiểu học rồi sao? Có phải đã vào lớp năng khiếu không? Vân Vân nhà tôi cũng thế, sau này cho hai đứa nó chăm sóc lẫn nhau nhé.” Người đàn ông gần như lôi kéo Thành Chu.
“Con của hai người đều vào lớp năng khiếu sao? Giỏi thế. Tuyên Tuyên nhà tôi thì… Ôi, đều do bọn tôi trễ nãi cả, khiến thằng bé xuất phát chậm hơn người ta rồi…”
“Không chậm, không chậm đâu… Bây giờ vẫn còn đuổi kịp đấy. Tụi con trai nhanh nhẹn lắm!” Phụ huynh nam trông thấy sắc mặt ảm đạm của phụ huynh nữ, nhanh nhẹn bổ sung.
Thành Chu cũng ráng moi ruột moi gan mà tìm câu lấy lòng, cái gì mà con gái nhà anh trời sinh đã đoan trang, con trai nhà chị trán cao đầy đặn, hai đứa là hai hiền tài trụ cột của quốc gia, là mầm non tương lai của Tổ quốc, v.v…
Trong lúc ba vị phụ huynh tâng bốc lẫn nhau, lớp huấn luyện thi cử rốt cục cũng tan học.
Thấy cô giáo Hà cho học sinh tan học, hai phụ huynh nam và nữ lập tức tiến đến đón con em.
Thành Chu cũng định đi đến nói vài lời với cô Hà, mong cô chú ý đến Hồng Diệp nhiều hơn, nhưng khi nhìn thấy hai phụ huynh kia đang lén lút đút lót những thứ như vé xem phim hay phiếu mua hàng ở siêu thị cho cô giáo thì anh nhà đành dừng bước.
Hồng Diệp kéo cặp sách to đùng đến trước mặt hắn.
Thành Chủ tự động đón lấy chiếc cặp nặng quá khổ sở với trẻ con rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nhóc con.
Hồng Diệp quay đầu phất tay với phòng học.
Lúc này, Thành Chu mới phát hiện ra vẫn còn một bé trai còn chưa rời phòng.
Cậu nhóc thấy Thành Chu nhìn về phía mình, ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, bước hai bước đến cạnh cửa phòng học.
Hồng Diệp bỗng nhe răng hù bạn.
Cậu nhóc giật mình, nhanh chóng rút trở về phòng học, trốn sau bục giảng.
Thành Chu cốc đầu Hồng Diệp một cái, “Không được bắt nạt bạn bè!”
Thương ghê, cậu nhóc thoạt trông to con gấp đôi Hồng Diệp, vậy mà còn bị Hồng Diệp dọa thành như vậy. Thành Chu vừa mắng Hồng Diệp, vừa cảm thấy lo lắng cho tương lai cậu nhóc. Bé trai nhút nhát ở trường học là không hay đâu, dễ bị bạn khác ức hiếp lắm.
“Đi, ra chào tạm biệt cô Hà nè. Đi nào.”
Hồng Diệp ôm đầu quắc mắt Thành Chu, còn miệng thì ngọng nghịu chất giọng non nớt đáng yêu, quay đầu hô bừa: “Tạm biệt cô Hà ạ.”
Cô giáo Hà ngẩng đầu mỉm cười, “Tạm biệt.”
Một con muỗi to hơn lúc nãy bay vòng quanh đầu cô Hà rồi dừng lại trên tóc cô.
Cậu nhóc trốn ở sau bục giảng thò đầu nhìn lén cha con Thành Chu. Thành Chu mỉm cười vẫy tay với nó.
Bé trai trông rất kích động, ló nửa người ra khỏi bục giảng, hé miệng như muốn nói điều gì.
Hồng Diệp bước đi.
Thành Chu bị con mình kéo ra khỏi phạm vi lớp học một cách nhanh chóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...