Nhân Thường

Toàn thân Mệnh Tiêu Tai nổi đầy gân xanh, ông ta đã mất đi vẻ bình tĩnh vốn có thường ngày.

Trước đó hai hôm còn ngồi tiếp đón hai nhà đến hỏi cưới, Mệnh Tiêu Tai còn cười tới ngoác miệng, vui mừng hơn cả nhặt được đống vàng.

Chỉ bởi một kế chân đạp hai thuyền của ông ta thành công mỹ mãn, Vận Lam đã chấp nhận cho Vận Kinh Hồng hỏi cưới Mệnh Thủy Nhược.

Bên phía Phương gia, Phương Thuấn chấp nhận để Phương Thái tới ở rể Mệnh gia, đề thân với Mệnh Vô Ưu.

Không thể không nói, Mệnh Tiêu Tai đã vui đến thế nào. Mà người đứng sau giúp ông vạch ra kế sách, lại chính là Vân Thái Chi.

Chỉ là chuyện vui đến nhanh mà đi cũng vội vàng, một sự thật phũ phàng như trời giáng thẳng xuống mặt Mệnh Tiêu Tai.

Bởi ngay ngày hôm sau, Phương Thái thẳng thừng lật bài. Lão ta đứng trước mặt Mệnh Tiêu Tai vạch trần mưu kế, rằng bản thân đã biết chuyện ông uống Thất Tử Điệp để hòng lừa lão.

Mệnh Tiêu Tai nghe xong chết chân tại chỗ, không tin vào tai mình. Đây… tại sao Phương Thuấn lão lại biết bị ông lừa cơ chứ?

Cuối cùng Mệnh Tiêu Tai cũng đã rõ, rốt cục hôm đó Mệnh Vô Ưu và Phương Thuấn đã bàn nhau chuyện gì.

Sau khi nói xong tất cả, Phương Thuấn lập tức rời khỏi, để cho Mệnh Tiêu Tai chết chân tại chỗ.

Sự thể là Phương Thuấn biết tất cả, chẳng qua cuộc hôn nhân kia lão vẫn để diễn ra bình thường.

Mục đích Phương Thuấn đến để cười vào mặt Mệnh Tiêu Tai mà thôi, ông ta cho rằng lừa được mình thì nào ngờ kẻ bị lừa lại chính là bản thân ông ta.

Cảm giác này khiến Phương Thuấn cười không khép nổi miệng, còn khiến Mệnh Tiêu Tai xanh mặt một phen.

Mệnh Tiêu Tai dù rằng không bị Phương Thuấn trách tội, nhưng đại biểu đã hiểu rằng lão sẽ không giúp bản thân ông giải trừ độc tố.


Đối với Mệnh Tiêu Tai, đây chẳng khác nào là một án tử cả.

Ban đầu Mệnh Tiêu Tai không tin Vân Thái Chi lừa tới cả mình, cũng không tin Mệnh Vô Ưu biết chuyện mà không báo.

Nhưng giờ này nghe được câu trả lời từ phía bà ta, lòng ông đã chết tâm rồi.

Vân Thái Chi gục dưới nền gạch, khục khặc thở không ra hơi, nhưng sắc thái bà ta không chút sợ hãi, chỉ nhìn Mệnh Tiêu Tai thều thào đáp:

"Lão gia, không… Mệnh Tiêu Tai, ngươi biết rõ ta đã cố công dày xếp mưu này, thì vốn dĩ sẽ không có thuốc giải nào cả!"

Mệnh Tiêu Tai hung hăng rít gào, bản thân ông cũng không dám hi vọng nhiều. Giờ nghe đến đây lòng ông ta chua xót, phương thuốc giải lúc trước kia thì ra đều là trò bịp bợm cả.

Gân xanh nổi đầy mặt, Mệnh Tiêu Tai điên loạn chỉ tay mắng:

"Tuy rằng ta tính kế Vân gia ngươi, nhưng ta một lòng đối xử với ngươi như thê tử, chưa hề để ngươi chịu thiệt một ngày. Vậy mà ngươi lại vì cái gia tộc ruồng bỏ kia, một lòng phản trắc lại ta. Đáng chết, vậy thì ta sẽ không để ngươi chết yên thân…!"

Vân Thái Chi lắc lắc đầu, ông ta sợ hãi tới phát hoảng rồi, còn đâu phong phạm thường ngày.

Vân Thái Chi đang muốn cười nhạo, bà ta chợt khựng lại. Nhận ra gì đó không đúng, ngay sau đó bà bình thản buông lời:

"Mệnh Tiêu Tai, diễn vậy cũng đủ rồi. Chắc ông đang nghĩ dùng thái độ này cho ta xem, thì biết đâu ta sẽ mất cảnh giác mà nói ra thêm vài chuyện khác chứ gì?"

Bên này Mệnh Tiêu Tai đang tức giận chợt im bặt, hóa ra thái độ ông bày ra nãy giờ đều không thoát khỏi tầm mắt đối phương.

Đúng là người đầu ấp tay gối bấy lâu, mới là kẻ thù đáng sợ nhất.

Quả thật, Mệnh Tiêu Tai làm thế là để cho Vân Thái Chi vui mừng mà nhỡ lời thôi.


Biết đâu đấy bà ta sẽ nói ra, là kẻ nào đã tiết lộ sự thật cho bà ta? Mệnh Tiêu Tai tự nhẩm, việc năm đó ông ta làm rất gọn gẽ, nào có kẻ nhìn ra chân tướng chứ?

Nhưng giờ này bị Vân Thái Chi nhìn ra ý đồ, Mệnh Tiêu Tai biết là không thể nào lừa gạt bà ta rồi.

Ông ta bèn thu lại tâm tình, bình đạm như thường, hướng Vân Thái Chi buông giọng:

"Nếu ngươi đã biết thì ta sẽ không giấu. Đúng là độc của Thật Tử Điệp chưa có thuốc giải, nhưng không phải là không chữa được. Chỉ cần có cường giả giúp sức, sẽ không khó để bài trừ nó ra ngoài!"

Nghĩ đến đây, ông ta lại khinh thường nói thêm:

"Tuy ta bị ngươi lừa, song ta sẽ không chết dễ dàng vậy đâu. Ngược lại thì ngươi không cần lo, ta sẽ từ từ tiễn từng người từng người Vân gia xuống đó. Để cho một nhà các ngươi quây quần đoàn tụ…. Hà hà hà….!"

Tiếng cười rét lạnh của Mệnh Tiêu Tai lanh lảnh bên tai, nghe mà rợn người.

Vân Thái Chi khục khặc mấy tiếng, khóe miệng không ngừng rỉ máu. Thân thể bà ta chỉ là phàm nhân, chịu sao nổi một quyền của ông ta.

Giờ khắc này bà ta cảm thấy hoa mắt, nhìn đối phương đã không rõ gương mặt. Nhưng tinh thần bà ta lại minh mẫn lạ thường, giống như là hồi quang phản chiếu.

Nhìn tới bóng dáng Mệnh Tiêu Tai, Vân Thái Chi không có vì lời đe dọa kia mà lo lắng, nụ cười bà ta méo mó, run giọng cất:

"Đó là chuyện đương nhiên….!"

Vân Thái Chi hiểu rất rõ thủ đoạn của tu giả đáng sợ cỡ nào, chỉ một cái độc dược kia sẽ không làm khó được Mệnh Tiêu Tai.

Ở đại thành này kẻ có năng lực cứu chữa cho ông ta chỉ có hai người.


Bởi thế bà ta mới cao tay đi trước, từng bước khiến cho Mệnh Tiêu Tai phải đắc tội Phương Thuấn và Vận Lam.

Chỉ cần hai kẻ này không ra tay, đây mới thật là kết cục tàn cuộc của Mệnh Tiêu Tai..

Có điều người tính không bằng trời tính, Mệnh Vô Ưu từ đâu xuất hiện, chính là kẻ thứ ba nằm ngoài dự tính. Đây mới chính là kẻ địch lớn của Vân Thái Chi, khiến kế hoạch của bà ta bị đảo lộn.

Nghĩ đến kẻ này, trong mắt Vân Thái Chi nổi lên sát ý nồng đậm, hận không thể giết chết nàng ta ngay tại đương trường.

Vân Thái Chi ho khan, máu tươi lại chảy ra, lõm bõm rơi xuống nền đá.

Đối với lời chấn tĩnh cực kì của Vân Thái Chi, Mệnh Tiêu Tai lần đầu cảm thấy lo lắng, bất giác ông ta vặn hỏi:

"Ý ngươi là sao….?"

Vân Thái Chi nhìn ông ta, giọng bình thản, khàn khàn đáp:

"Khụ khụ… ngươi cho rằng ta nghĩ Phương Thuấn sẽ không giúp ngươi giải trừ độc tố. Song có hôn sự giữa hai nhà vẫn không xóa bỏ, cho nên ngươi nghĩ rằng vẫn có tiền đề để ông ta thay đổi suy nghĩ, cứu ngươi một mạng?"

Lời này xoáy vào tâm can Mệnh Tiêu Tai.

Ông ta đúng là nghĩ như thế!

Người có thể giúp ông giải trừ độc tố lúc này chỉ có Phương Thuấn mà thôi.

Tuy rằng lão ta vì trừng phạt ông mà đã nói sẽ không giúp đỡ. Nhưng hai nhà vẫn còn có hôn sự, đây chính là tiền đề để ông thoát khốn ngày sau.

Mệnh Vô Ưu có thể vì hận ông những năm qua mà không báo trước. Nhưng đây vẫn là con gái của ông, chắc chắn sẽ không giương mắt nhìn ông chết, con bé sẽ cầu xin Phương Thuấn thay ông.

Chỉ là trong chớp mắt bị hỏi đến một câu này, Mệnh Tiêu Tai hơi hơi xám đi khuôn mặt. Ông ta như nhận ra điều gì, run run chỉ tay:


"Ngươi… ngươi….?"

Nào ngờ chỉ thấy Vân Thái Chi mỉm cười, dần dần bà ta gục xuống. Song ánh mắt kia, đúng là ánh mắt khinh thị của người chiến thắng.

Thấy như vậy, nội tâm Mệnh Tiêu Tai chìm xuống.

Ông ta mắng lớn một tiếng rồi vọt ra khỏi gian phòng, chốc lát đã không thấy bóng dáng.

Gian phòng yên tĩnh chỉ còn Vân Thái Chi chật vật ngồi đó, hơi thở bà ta từng nhịp đứt quãng, thời gian đã đạt đỉnh điểm.

Cố gắng nhìn theo phương hướng Mệnh Tiêu Tai, Vân Thái Chi khó khăn cười thảm.

Ban đầu bà ta ý định không vội làm thế, nhưng rõ ràng sau khi nhận ra Mệnh Vô Ưu là kẻ nguy hiểm, thì không thể không thay đổi chủ ý được.

Hơi thở Vân Thái Chi thoang thoảng trong gió, đứt quãng mà thê lương. Như chấm dứt đi mối tình ngang trái giữa hai người…

"Ngay từ đầu ta đã xác định, chúng ta sẽ chết cùng nhau rồi. Mệnh Tiêu Tai, ngày ngươi trả giá rốt cục đã tới…!"

Tiếng cười gấp gáp của Vân Thái Chi ngắt quãng, thế rồi từ từ ẩn ẩn biến mất….

****

Là một nam nhân chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, thế nhưng chỉ vì một vài biến cố mà cậu đã bị vô số cô gái theo đuổi

“Tại sao??? Cô lại trói tôi như vậy?”

“Tại vì anh chỉ thuộc về em mà thôi!” Giọng nói ai đó vang lên

Không chỉ có mình cô ấy, rất nhiều cô gái khác cũng muốn độc chiếm cậu. Từ em gái nuôi, bạn thủa nhỏ, thậm chí cả các tiểu thư...

Thật sự cậu nên làm gì để thoát khỏi họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận