Nhân Thường

Phá Tâm Kiếm Thức tuy rằng lợi hại, nhưng kẻ thi triển cũng sẽ phải chịu một nửa thương thế.

Hiển nhiên Vạn Niên Thanh bị hai phần tổn thương hồn phách, người này cũng bị ảnh hưởng một phần.

Nhưng ngay cả gã đều biết, nàng ta chỉ có tu vi Vương cảnh trung kỳ. Nếu không toàn lực phủ đầu, Vạn Niên Thanh ắt dễ dàng rời đi ngay.

Nữ tử bị thương nghe xong thì hừ lạnh, nàng ta buông lời:

"Nếu ngay từ đầu ngươi ta phối hợp, thì việc rách gì ta phải ra chiêu ấy chứ?!"

Lời này khiến cho nam tử lúng liếng cặp mặt, đảo qua lại một vòng gã liền đáp:

"Ta đang bảo hộ Thanh tiểu thư, người ta là chưởng quản Hình Đường, một khi bị thương thì ai biết chúng ta sẽ bị gì đâu. Thôi chi bằng sư muội ngồi xuống nghỉ ngơi, việc ở đây cứ để sư huynh lo!"

Nữ tử hừ một tiếng khô khốc, nàng ta quay mặt rời đến một gốc cây ngồi xuống.

Một nguyên do khác khiến nàng ngay từ đầu đã giở ra sát chiêu này, chính bản thân nàng có hậu trường phía sau.

Bình thường một chiêu như thế sẽ rất ít người dám thi triển bừa bãi, trừ phi tình huống cấp bách.

Cho nên ngẫm ra một chút là rõ, hẳn khi truyền xuống công pháp này, Kiếm Nhất Tâm ắt phải truyền thêm một pháp môn chuyên chữa trị hồn phách…

Thanh Y ban đầu quan sát hết thảy tình huống, nàng bấy giờ mới tiến lên.

Chờ khi Vạn Niên Thanh khụy trên mặt đất, miệng bà ta liên tục thổ huyết, Thanh Y nhìn qua liền đáp:

"Kẻ không làm ác thì không sợ ban đêm ma gõ cửa, ngay từ đầu chẳng qua chỉ là một mẹo nhỏ mà thôi. Vạn trưởng lão, ngươi quá nóng vội rồi!"


Vạn Niên Thanh đầu đau như búa bổ, song vẫn nghe rõ những gì Thanh Y nói.

"Thì ra đây đều là chủ ý của ả tiện nhân ngươi…!"

Vạn Niên Thanh bấy giờ mới vỡ lẽ, Thanh Y muốn điều tra tới cùng chuyện này là cố ý gây áp lực cho bà hoang mang.

Một khi bà ta sợ vỡ lở mọi chuyện, ắt phải làm gì đó để phủi sạch tội danh.

Hiển nhiên khi này Thu Y chỉ việc quan sát bà ta, vậy là có thể bắt ngay tại trận rồi.

Càng nghĩ Vạn Niên Thanh càng não nề, đường đường là trưởng lão ngoại môn, tu vi vượt xa thường nhân. Tuổi tác của bà ta tới nay gần trăm, thế mà đấu không lại một đứa ranh con.

Thanh Y ở bên thấy vẻ không cam lòng của bà ta, nàng điềm đạm trả lời:

"Không phải ai lớn tuổi cũng đều trác tuyệt kinh nghiệm cả, rất nhiều người sống càng lâu lại càng thoái hóa. Sợ hãi trước tuổi già, lăn tăn việc đời còn dang dở, đố kị với tài năng đám trẻ, hoặc là mặc sức ăn chơi hưởng thụ… vì nhiều nguyên nhân mà suy nghĩ không còn minh mẫn thấu đáo, bà cũng là kẻ nằm trong số đó đấy!"

Vạn Niên Thanh không phản bác, đã thua thì nói gì cũng sai.

Bất chợt Vạn Niên Thanh mở lớn mắt, chuyện này bà ta làm rất bí mật, nào có ai biết đâu. Nếu Thanh Y có thể từ manh mối truy ra, hình như chỉ có ba người đại khái…

Nghĩ tới đây, bà ta gằn giọng nhìn Thanh Y hỏi:

"Dù ngươi thông minh, nhưng ta tin không có kẻ chỉ điểm thì không thể làm gì được ta. Rốt cuộc là kẻ nào?"

Đối với Vạn Niên Thanh mà nói, Vương Tư Kiệt là không thể nào chỉ điểm.

Về phần Thường Xuân thì càng không, như vậy chỉ có Nguyên Văn, là hắn sao?


Trái với suy đoán của bà, Thanh Y ngẫm nghĩ thế nào lại mỉm cười đáp:

"Với tội danh của bà, tin tưởng khi áp giải về môn mà truy hồn kiểm phách, sẽ còn moi ra được khối việc bẩn thỉu nữa. Thôi thì đằng nào cũng chết, ta có thể nói cho bà biết không sao!"

Thanh Y nghiêm mặt vừa đưa ra một sợi dây chuyền trước mắt, Vạn Niên Thanh đã chấn kinh quỳ sụp xuống.

Kia là…

Kia là thứ bà ta tự tay đeo lên cho Thường Xuân, ngay lần đầu hai người gặp nhau…

Thường Xuân xuất thân cô nhi, ngay khi tiến nhập môn phái, Vạn Niên Thanh đã cảm nhận được huyết mạch tương thông trên người.

Hối hận năm tháng nhớ lại, Vạn Niên Thanh sợ nàng vì biến cố nhà tan cửa nát kia mà không nhận thân, rốt cục không dám nói ra.

Đối với Vạn Niên Thanh, bà ta hết lòng cưng chiều, cố sức bù đắp tổn thất năm nào.

Cuối cùng nàng ta lại không hề cảm nhận được tấm chân tình của bà, âm thầm sau lưng bán đứng…

Thanh Y thấy bà ta thất thần, nàng thu lại sợi dây, liền thở dài một hơi.

Vạn Niên Thanh năm xưa không chấp nhận hôn sự kia, bà đang tâm giết phụ thân của Thường Xuân. Sau cùng biết mẫu thân nàng ngoài ý có thai, còn bức ép nàng ta biệt xứ mà đi cho khỏi mang tiếng xấu.

Giờ này bị Thường Xuân gây ra cố sự, âu cũng là nhân quả xứng đáng phải nhận.

Bất giác, Vạn Niên Thanh ngửa đầu cười chua chát…

Thật ra bà ta không biết, Thanh Y điều tra Vạn Niên Thanh sớm nhận ra một điểm.


Đối với các đệ tử khác, bà ta chỉ hời hợt chiếu cố. Riêng với Thường Xuân, lại hết mực quan tâm, khiến cho nàng ta phải lưu tâm điều tra một chút.

Ban đầu vì giăng bẫy Vạn Niên Thanh, Thanh Y đã vài phen mua chuộc Thường Xuân mà không được như ý nguyện.

Nhưng rốt cuộc điều tra thân thế Thường Xuân đã phát hiện, chân tướng phía sau.

Cho nên nàng mới có thể lợi dụng một điểm này, giăng bẫy tóm được bà ta.

Thanh Y nhìn bà ta thẫn thờ trên nền đất, trong lòng lại vương vấn đến tình cảnh của mình…

Xưa nay đối với kẻ ác, nàng thường không từ thủ đoạn điều tra. Dù đối với người thân đều vậy, vì được mục đích không màng mặt mũi.

Nhưng Thanh Tử Dương lại dạy cho nàng rất nhiều bài học, mà khi này trở thành tu giả, tầm mắt cao hơn nàng mới dần nhận ra.

Nhất là sau khi lần gặp sau cùng kia của hai người, để nàng thấu được mục đích của sư tôn, Toái Thánh Tà Vân.

Thì ra lão ta vốn dĩ thu nhận nàng chỉ nhằm mục đích, lợi dụng nàng đạt cho mình sử dụng.

Trong khi đó, Thanh Tử Dương đã không ít lần dụng kế, nhằm phá đi mưu đồ của lão, mới bảo toàn cho nàng một thân toàn vẹn.

Biết được điều này, Thanh Y lại không có áy náy cảm kích.

Thanh Tử Dương là kẻ nàng rất ghét, nào dễ gì buông xuống mặt mũi đến cảm ơn.

Cho nên nàng chỉ cười nhạt mấy tiếng, trách bản thân quá khờ dại mà thôi.

Vừa bước chân vào tu giới chưa lâu, nàng đã bị hiện thực vả cho tơi bời hoa lá, hùng tâm tráng trí suýt thì chôn theo một nắm mồ xanh.

Thì ra, thế giới tu giả lại khắc nghiệt đến thế.

Với Thanh Y xưa nay chấp pháp nghiêm minh mà nói, trong chính phái lại ẩn tàng tà lưu, đấu đá lẫn nhau không ngừng đã khiến nàng bị đả kích rất lớn.


Ha, cái gọi là chính tà, chẳng qua chỉ để bịp kẻ khù khờ trong thiên hạ.

Trong thế giới sức một kẻ mạnh hơn vạn người hợp lại này, chỉ có lợi ích bản thân là quan trọng hơn cả!

Nhưng Thanh Y vẫn còn đứng ở đây, việc này nói rõ nàng đã có quyết định của mình rồi. Người khác không làm thì kệ cha họ, nàng vẫn sẽ làm.

"Ta của ngày sau nhất định sẽ không giống ngươi, không bị dạng nhân quả thế này ảnh hưởng….!"

Thanh Y nhìn Vạn Niên Thanh trên đất, tự cảm khái một câu.

Lúc này hơn trăm đệ tự Hình Đường có mặt chạy tới, Thanh Y quay người phân phó:

"Bắt bà ta lại, giải về Hình Đường điều tra!"

Gã phó tổng quản bước lên phất tay cho chúng đệ tử, sau đấy gã lại bẩm cáo:

"Đại nhân, chúng ta không thông qua Pháp Đường. Chuyện này sợ rằng sẽ bị bọn họ mượn cớ, đâm cho một cái!"

Thanh Y cười nhạt đáp:

"Chuyện điều tra một trưởng lão Vương cảnh này như con gà béo, để bọn họ tham gia thì sẽ không có phần ăn đâu. Mà chuyện này ngươi không cần lo!"

Việc này tuy đã vượt quyền Pháp Đường, nhưng mà có bằng có cớ còn bắt được người rồi, vẫn là không lo đám kia làm khó.

Nàng không cầu công danh, chỉ là không ưa cái tên họ Tống kia mà thôi.

Đương lúc này, từ xa một âm thanh khục khặc vang lên, khiến cho mọi người ở chấn kinh màng nhĩ:

"Ha ha ha… Toái Thánh Tà Vân, lâu rồi không gặp, ra đây chịu trói cho bổn toa!"

……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận