Nhân Thường

Quá nhiều tin tức đến một lúc khiến Phương Thuấn nhất thời rối tung rối mù, giờ này nghe được ông ta mới thật trầm tư hồi lâu chưa lên tiếng tiếp.

Ban nãy Mệnh Tại Y có nói, nàng ta bị người lén ám toán, hạ chú thuật phong linh trên thân từ nhỏ.

Đối với chuyện này, Phương Thuấn gật đầu tin tưởng mười phần.

Bằng vào tư chất Thiên phẩm, nàng ta chắc chắn phải khai mở linh căn từ dưới chín tuổi rồi. Tính ra tới nay đã hơn bảy năm có dư, dù nằm không hít khí trời thì cảnh giới cũng không thể thấp thế được.

Cho nên dù Mệnh Tại Y không nói, Phương Thuấn cũng hiểu là ai đang nhắm tới nàng ta.

Nhưng nhớ ra một vấn đề kia, Phương Thuấn sắc mặt hơi đổi nói:

"Ngươi nói Mệnh Tiêu Tai vì muốn lừa ta mà cố ý nuốt vào độc kia, chẳng lẽ đây cũng là thủ đoạn của người nọ!"

Mệnh Tại Y rất tán thưởng tài lược của Phương Thuấn, ông ta thoáng cái đã nhìn ra hết được mưu sự trong này.

Tuy vậy để hợp tác những loại người này, cần đề phòng triệt để. Bất giác Mệnh Tại Y mỉm cười, nàng đáp:

"Đương nhiên, Mệnh Tiêu Tai vì muốn dùng một kế chân đạp hai thuyền, cho nên mới dễ dàng bị mắc mưu bà ta. Cái này nhìn qua là thấu!"

Phương Thuấn từ tin tức này ngẫm ra, rất nhanh ông ta thấu tỏ thủ đoạn.

Đầu tiên Mệnh Tiêu Tai muốn giả bệnh lừa mình, ắt hẳn là muốn bản thân ông động tâm, liền sẽ đưa con trai tới đây ở rể. Sau đó chờ khi Mệnh Tiêu Tai chết vì bệnh mà gián tiếp thao túng Mệnh gia.

Thứ hai, bà ta dùng điều kiện ngầm để khiến Vận Lam cho Vận Kinh Hồng cưới Mệnh Thủy Nhược.

Từ đây vừa có thể thông hôn hai nhà, lại không bị hai bên trách tội.


"Nước cờ này rất thông minh, nếu ta thất bại trước Vận Lam, khi ấy phải rời khỏi đây, thì dù có biết bị Mệnh Tiêu Tai lừa cũng không thể làm gì nữa rồi. Mà nếu ta thành công ở lại, Mệnh gia chỉ cần đến cầu xin tha thứ, cùng chút lợi ích là coi như xong chuyện. Dù sao khi ấy con trai ta đã lấy con gái ông ta rồi, có muốn trừng phạt nặng cũng khó!"

Phương Thuấn lẩm bầm ngẫm ra, đây đúng là một kế "chân đạp hai thuyền" thật sự tuyệt diệu..

Nhưng ông ta nhận ra một vấn đề, Vân Thái Chi lại lừa cho trượng phu của mình uống độc, thứ chưa có thuốc giải.

Cái này làm Phương Thuấn giật mình, chẳng lẽ….

Mệnh Tại Y thấy biểu lộ của Phương Thuấn như sắp đoán ra, nàng tiếp lời:

"Đúng vậy, một kế chân đạp hai thuyền chỉ là dương mưu, thứ bày ra cho Mệnh Tiêu Tai, Vận Lam và cả ngài ham lợi mà mắc bẫy thôi. Kì thực bên trong còn có âm mưu ẩn tàng, một âm mưu thôn tính Mệnh gia. Thuận lợi cho Vân gia bước ra ánh sáng, tiến hành trở mình!"

Rốt cục, một cái âm dương song kế của Vân Thái Chi giờ khắc này đã bị Mệnh Tại Y nhạt toẹt nói ra.

Phương Thuấn trầm mặt, ánh mắt ông ta ẩn hiện sát ý, rất nhanh thu liễm tiêu biến.

Bất giác Phương Thuấn ướt lạnh lưng áo, dù rằng ông ta là hạng cáo già nhiều đuôi. Song có thể suy tính mưu sự bậc này lừa được cả bản thân ông vào tròng, Vân Thái Chi quả thực cao minh đáng sợ.

Ông ta âm thầm nổi lên sát ý, Vận Lam có kẻ mưu trí bậc này giúp đỡ, nếu không diệt trừ ngay thì hậu họa khôn lường.

Phương Thuấn trải qua kích động mấy phen đã bình tĩnh phần nào, rốt cục hỏi:

"Nói như vậy thì, biến cố hai mươi năm trước Vân gia sụp đổ có liên quan tới cha ngươi, Mệnh Tiêu Tai?"

Mệnh Tại Y gật đầu, bộ dáng khen ông ta thông minh, hạng cáo già liếc qua đã hiểu vấn đề.


"Có lẽ!"

Năm đó Phương Thuấn còn chưa phải thành chủ, khi ông ta quay về nhậm chức thì mọi chuyện đã qua đi một khoảng.

Giờ nghĩ lại thì bằng vào tư chất của Mệnh Tiêu Tai có hạn, năm đó có thể leo lên đứng đầu Mệnh gia, không có thủ đoạn thì đúng là khó tin.

Mà cũng chỉ có như vậy mới chứng minh được việc Vân Thái Chi muốn bức hại trượng phu của mình bằng mọi giá.

Nhưng nghĩ tới đây, Phương Thuấn lóe ánh mắt sắc lạnh lên người thiếu nữ trước mắt này..

Nàng ta chỉ là con nhóc mười sáu tuổi, tâm trí thông tuệ tới đâu cũng nào có thể nhìn ra một kế kia của Vân Thái Chi chứ?

Chính bản thân tất cả mọi người còn không thấu một mẹo này cơ mà…

Mệnh Tại Y ngoài mặt bình tĩnh như thường, nàng biết sau khi giải thích hết khúc mắc thì sẽ đến lượt mình bị ngi ngờ.

Cho nên nàng cười nhạt đáp:

"Bản thân ta đương nhiên không thể đoán ra tất cả, may mắn vẫn có sư tôn phía sau gửi phù trợ giúp mà thôi!"

Đã giả danh đệ tử một kẻ nào đó, thì những thắc mắc cứ đáp hết lên người bà ta đi.

Mệnh Tại Y biết rõ, khoảng thời gian này kiếp trước Y Lão Thượng Sư vì muốn vượt qua bình cảnh, bà ta ngao du lên phương bắc rồi.


Từ đây đến đó xa xôi khoảng cách, nàng có mượn nhờ danh tiếng chút đỉnh cũng không lo phát hiện.

Phương Thuấn thì khác, sau khi có được câu trả lời, ông ta không vì thế mà buông lỏng tâm thái. Bộ dáng nhìn Mệnh Tại Y gian manh trước mắt càng thêm chăm chú.

Bất giác ông ta buông lời:

"Bởi vì ngươi biết bản thân đã bái nhập môn hạ tán tu, không thể gia nhập môn phái học nghệ được nữa. Vì thế mới quyết định ở lại đây, song giương mắt nhìn phụ thân ngươi gặp nạn mà không cứu, đây…!"

Mệnh Tại Y nhìn ra ẩn ý của ông ta, nàng đáp:

"Thành chủ đại nhân, việc ông ấy trúng độc ta cũng vừa mới thấy giống như ngài mà thôi, nào đã kịp cản ngăn. Hơn nữa đây là nghiệp quả mà xưa kia ông ấy làm ra, nhân thế nào thì quả thế đó. Cho nên giờ này bị vậy cũng chẳng thể trách ai được!"

Khẳng định xong một câu, Mệnh Tại Y vương nét u sầu, đứng lên chắp tay vái:

"Chỉ là dù sao ông ấy cũng là cha ta, tuy ta hận nhưng không thể thấy chết không cứu. Thành chủ đại nhân, người hiện tại có thể cứu được ông ấy chỉ có mình ngài mà thôi!"

Phương Thuấn gật gù cho là phải, con có hận cha thế nào thì vẫn là cha con. Mệnh Vô Ưu thấy chết không cứu, cái này khác gì một đám ma đạo đâu?

Trầm ngâm một lát, khóe miệng ông ta mỉm cười mà buông lời:

"Vậy nên giờ này ngươi muốn mượn lực lượng của ta giải quyết chuyện này sao? Ha ha… tư cách bàn điều kiện thì có đủ rồi, chỉ là thứ ngươi mang ra liệu có xứng đáng cho ta xuất thủ?"

Rất hiển nhiên Phương Thuấn rõ ràng, đây là Mệnh Tiêu Tai tham lam, tự mình chuốc vạ vào thân. Bản thân ông còn chưa trách tội lừa gạt ăn ở hai lòng thì thôi, lý gì lại đi giúp chứ?

Tuy nói thì nói vậy, song Phương Thuấn nắm rất rõ thế cục hiện tại, cùng lời của Mệnh Vô Ưu không thể giả.

Đầu tiên Vân gia ẩn tàng che giấu lực lượng chân chính phía sau, lại còn tính đầu nhập Vận gia, cái này điều tra là biết ngay thôi.

Mà điều tra xong thì sẽ phải ngăn cản, dụng thủ đoạn mà phá đi. Để cho Vận gia không thể thông hôn Mệnh gia được nữa.


Tiếp đến chuyện của Mệnh Vô Ưu, nàng ta dù đã qua thời khắc then chốt tu hành khởi điểm.

Dẫu sao loại tư chất này vẫn rất kinh người, tiến bước có chậm nhưng tài nguyên đầy đủ, vẫn sẽ vượt xa khối kẻ tư chất thấp ở đây.

Trong khi nàng ta đã bái nhập Y Lão Thượng Sư, tương lai tiền đồ khó mà đong đếm.

Như vậy đến nói, Mệnh Vô Ưu sẽ chấp nhận cuộc hôn sự chênh lệch này sao….

Cho nên Phương Thuấn muốn trói chặt nàng ta, ắt phải dùng đến thủ đoạn uy h.iếp.

Từ việc nàng ta tới tìm mình, Phương Thuấn đã rõ ràng Y Lão Thượng Sư không thể quay lại trong thời gian ngắn. Cho nên Mệnh Vô Ưu muốn cấp bách giải quyết chuyện này, không nhờ ông thì nhờ ai?

Đây chính là lợi thế lớn để Phương Thuấn lợi dụng.

Trong lòng ông nghĩ, Mệnh Vô Ưu vẫn còn nhỏ tuổi, tuy tâm tính hơn người song chỉ như tấm chiếu chưa trải, có cái gì khó lừa gạt đâu.

Chỉ cần nhân lúc đang thiếu trợ lực, khiến nàng ta đồng ý hôn sự này, còn sợ Phương gia không phất lên sao?

Phía đối diện Mệnh Tại Y nào biết, nàng cười như không cười, gương mặt ngây thơ vô số tội nhìn đến Phương Thuấn, nhẹ hỏi bông đùa:

"Phương thành chủ, ngài muốn ta chấp nhận hôn sự này với Phương Thái để làm điều kiện sao?!"

Tru Thiên Môn…

Trên quảng trường Đoán Định Phong, Thanh Khư đạo nhân nhìn đứa con gái nhà mình thủ thỉ:

"Dương, lần này con đi phải cẩn trọng chú ý sức khoẻ bản thân. Phàm nhân cơ thể yếu nhược, không nên làm những chuyện bậy bạ để tổn hại….!"

…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận