Nhân Thường

Gã mắt ti hi nào biết Lan Như Tiên đang ngẫm gì, song cứ nghĩ tới Hàn Tông, những chuyện hắn làm với Lan hội, gã làn nghiến răng đáp:

"Khốn kiếp may cho tên này, đừng để ta sờ được đuôi của ngươi!"

Lan Như Tiên thấy bộ dáng của gã, nàng trấn an:

"Giá trị của hắn đối với ta vẫn còn, cho nên tạm thời giữ lại cái mạng ấy đi. Ngươi nên nghĩ xa hơn một chút, đừng vì lợi ích trước mắt làm cho mờ mắt!"

Gã mắt ti hí nghe được thì dạ vâng tuân lời, nhưng Lan Như Tiên vẫn không yên tâm dặn dò thêm:

"Ngươi đấy, nên chú ý phong thái của mình. Tương lai kẻ đứng đầu một hội nhóm không thể lúc nào cũng biểu hiện cảm xúc hết ra mặt như thế!"

Nàng thấy gã khúm núm nghe theo thì liền gật đầu nhắc nhở, mà cũng giống như đang nói với chính mình:

"Kẻ có phong thái đứng đầu, phải là kẻ biết thu phóng cảm xúc tùy tâm. Bọn họ muốn nhìn thấy biểu cảm của ngươi thế nào, thì ngươi cứ cho bọn họ nhìn thấy như thế. Có vậy, ngươi mới có thể thấu tỏ nhân tâm từng kẻ, dễ dàng dắt mũi bọn chúng được. Hiểu không?"

"Hiểu…. hiểu… đa tạ lão đại chỉ dạy!"

Gã mắt ti hí cũng là kẻ âm hiểm, chỉ là đầu óc gã không được nhanh nhẹn. Bị Lan Như Tiên nhè ra chút lợi ích, liền sẽ cam tâm mà làm.

Tiếp đó Lan Như Tiên lại nói:

"Song Tượng hiện còn đang lo chuyện về gã kia, nên sẽ không có thời gian lưu tâm chúng ta ngay được đâu. Ngươi hãy nhớ nhắc mấy cửa hàng bên dưới tiến hành nhanh một chút, mỗi giây trôi qua đều là tính bằng linh thạch đấy!"

Thấy gã tuân mệnh mà rời đi, khóe miệng Lan Như Tiên mỉm cười.


Tin tức gã vong mạng giờ mới truyền về, thật là đúng dịp cho nàng đi trước hốt gọn một mẻ.

Có mưu mẹo mua đồ trả góp của Hàn Tông hiến lên, tin rằng sẽ tạo lên cơn sốt mới trong toàn môn. Danh tiếng Lan hội từ đây lan ra, dần khẳng định vị thế, theo đó trước khi đấu giá hội diễn ra, nàng sẽ vừa vặn thu về một khoản lớn.

Có được thu nhập ổn định, Lan Như Tiên sẽ không còn lo bị Song Tượng tính kế.

Ngược lại chiêu mộ được Phượng Thiên Hành làm đồng minh, xem ra có thể phản công Luân Đằng Vân được rồi.

Trong lúc Lan Như Tiên tính toán, chợt bên ngoài có một đạo ngân quang bay đến.

Lan Như Tiên bắt lấy, nàng dùng tinh thần lướt qua nội dung bên trong thì mừng quýnh. Thế là nàng ba chân bốn cẳng vung tay, theo đó cánh cửa động phủ lập tức mở toang.

Lan Như Tiên bước ra, người chưa thấy mà đã nghe tiếng nàng:

"Như Tiên ra mắt Vũ Hiên sư muội!"

Theo tầm mắt Lan Như Tiên nhìn đến, phía trước là một thiếu nữ thanh mảnh, một thân áo đạo hai màu đỏ đen.

Khuôn mặt nàng ta như trác tiên hạ phàm, dáng vẻ thanh kiều, man mác nét ngây thơ như nụ hoa chớm nở.

Trên đầu nàng ta quấn bằng khăn xếp, mái tóc hơn xoăn rủ xuống bên mai. Khác biệt lớn nhất là nàng ta chỉ đeo một bên khuyên tai, thưd này hình bán nguyệt, xung quanh tỏa ra linh khí nhàn nhạt.

Song Lan Như Tiên lại có chút đề phòng, nàng không vì nét ngây thơ kia mà khinh thị.

Lan Như Tiên biết rõ Vũ Hiên, nàng ta tuy ngang cảnh giới nhưng tu vi thấp hơn một bậc. Vấn đề là, chiến đấu không phải thiên phú của nàng ta.

Vũ Hiên là đệ tử chân truyền tại Huyễn Thanh Phong, một trong hơn trăm đệ tử tâm đắc của Hoa Phù Dung, địa vị trong lòng bà ta rất cao.

Để mời được kẻ này tới, Lan Như Tiên đã phải dùng tới mấy phen công phu, cùng lợi ích dụ hoặc không nhỏ.

Hai người cứ thế chào hỏi một phen rồi mới cùng nhau quay vào động phủ, cứ thế thời gian trôi qua tới hai ngày sau.

Bên này trong động phủ nọ, có một thân áo vải nhẹ nhàng thướt tha, nàng đúng là Thanh Tử Dương.

Sau khi nói ra một số bí mật nho nhỏ làm tin, Thanh Tử Dương thành công tạo minh ước với Toái Thánh Tà Vân.

Nàng lấy được bộ tâm pháp bí truyền của lão, gọi là Hồi Sinh Thuật. Còn thuận lợi đáp ứng, giúp lão rời khỏi môn phái như đã hứa.

Khi này Thanh Tử Dương ngồi nhâm nhi ly trà, vô cùng bình đạm thưởng thức.

Đối diện với nàng, Phượng Thiên Hành ngược lại chăm chú quan sát tấm ngọc giản trước mặt, thiếu điều gã muốn cho vào miệng cắn thử xem thật giả ra sao?


Dò xét qua một lúc, Phượng Thiên Hành nhìn Thanh Tử Dương gật gù:

"Quả là xứng với đạo danh tài nữ tuyệt luân, khiến cho Phượng mỗ bái phục!"

So với việc gã vừa tới đã một tay tính kế tại nội môn này, thì việc Thanh Tử Dương làm mới thật sự đáng phục lắm thay.

Thiên Linh Âm lợi dụng Toái Thánh Tà Vân tới trên người Thanh Y, hòng làm khó Thanh Tử Dương một phen.

Nào ngờ Thanh Tử Dương lại lợi dụng ngược lại điểm này, hình thành lên quan hệ với Toái Thánh, biến ông ta từ kẻ thù trở thành minh hữu.

Một tay nàng quán xuyến từ trong ra ngoài, trước đối phó nguy cơ, sau an bài đường lui, quả là minh diệu lắm thay.

Xưa nay phàm nhân có thể ngang hàng với tu giả đỉnh cấp cũng chỉ có một, mà Thanh Tử Dương đương thời chính là người thứ hai tái hiện một cảnh năm xưa.

Từ đây Phượng Thiên Hành phần nào có thể hình dung ra được, tài trí tuyệt đỉnh của vị đệ nhất năm xưa.

Thanh Tử Dương thấy gã tâng bốc thì cười, nàng đứng lên làm một lễ, đáp:

"Tiểu nữ hiện thời đã không còn bao nhiêu thời gian nữa, sau này trăm sự nhờ vào Phượng huynh rồi!"

Phượng Thiên Hành nghiêm túc trả lễ, gã cười ha ha:

"Chỉ cần Thanh tiểu thư nhớ kỹ minh ước của chúng ta, thì chuyện nhỏ này không có đáng gì. Hơn nữa, ta cũng khá thích tính cách của Hàn huynh!"

Thanh Tử Dương ngồi lại dưới ghế, nàng nhàn nhạt đáp:

"Bản tâm hắn không xấu, là thế giới này biến hắn thành ra như vậy mà thôi….!"

Phượng Thiên Hành gật gù, song nghĩ mông lung hồi lâu gã lại hỏi:


"Cô có nghĩ là, cho dù thế giới này có dày vò một kẻ đến thế nào, thì có một số thứ vẫn không thay đổi hay không?"

Thanh Tử Dương hỏi:

"Ý huynh là tâm thiện ác?"

Phượng Thiên Hành im lặng, gã cầm chén trà bước ra dưới gốc cây Tùng. Nhìn từng mảng rêu phong còn in hằn theo năm tháng, gã đáp:

"Phải, thiện vì kẻ khác mà sinh tồn. Ác, vì bản thân mà sinh tồn. Chung quy lại, bản tính thiện ác dù bị thay đổi thế nào, bản năng của mọi loài vẫn luôn là vì sinh tồn!"

Thấy Thanh Tử Dương trầm ngâm, Phượng Thiên Hành bất giác bông đùa, buông lời thật giả:

"Kẻ ác thường vì quá khứ mà thay đổi tương lai, còn kẻ thiện lại vì tương lai mà thay đổi hiện tại…. Nhưng thật ra, cái ta muốn nói là kẻ thiện thì sẽ mãi thiện, kẻ ác thì mãi ác. Nếu bản tâm một kẻ vốn đã kiên định thì sẽ chẳng vì cái gì mà thay đổi cả. Vốn dĩ trên đời này không có kẻ ác thành thiện, hay kẻ thiện thay đổi thành ác. Cho nên dùng quá khứ để đổ lỗi cho sự thay đổi bản chất của bản thân, đấy đều là lý do của một lũ thất bại cả mà thôi!"

Thanh Tử Dương phì cười, gã nói cũng không sai, chỉ là nàng thu lại thần sắc, nghiêm túc hỏi gã:

"Phượng huynh coi lời khẳng định của ta biến thành lời suy đoán, sau đó lại dùng ngôn luận quanh co một vòng. Rốt cục, huynh muốn hỏi ở ta điều gì?"

Phượng Thiên Hành ha hả cười, gã hơi đứng sát người Thanh Tử Dương, hành động len lén hỏi:

"Từ lúc cô tìm ta, ta đã nghi ngờ con mắt của cô bị hỏng rồi. Thậm chí ban nãy nói đùa ta vẫn còn hoài nghi, nhưng sau câu hỏi của cô thì ta có thể khẳng định được rồi. Thế nào, ta đoán không sai chứ? Hắc hắc…."

…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận