Nhân Thường


Phượng Thiên Hành?
Lan Như Tiên trau mày, tên này khi không tới đây làm gì?
Dựa theo tin tức nàng biết, gã là cháu của Phượng Lai, hiện mới vào nội môn chưa lâu.

"Kẻ này căn cơ tuy có nhưng chưa từng tham gia hội nhóm, càng ít tiếp xúc người lạ, vậy đến gặp ta mà làm gì?"
Nghĩ thì nghĩ vậy, song Lan Như Tiên vẫn gật đầu phân phó:
"Cho gã vào!"
Gã đệ tử kia tuân mệnh rời đi!
Không bao lâu sau Phượng Thiên Hành đã đến, gã vừa đi vừa vui thú ngắm cảnh đó đây.

Giống như đứa trẻ lần đầu lạ lẫm khám phá, miệng suýt xoa khen không ngừng.

Đến khi nhìn thấy Lan Như Tiên từ xa, Phượng Thiên Hành sáng bừng hai mắt, không nhịn được mà khen:
"Chu choa… xưa nay nghe danh Tiên sư tỷ thuộc hàng mỹ nhân khuynh thành, xếp hạng thứ chín trong thập đại mỹ nữ môn ta.

Nay được gặp quả nhiên bất phàm, dáng người kia tựa như tiên nữ không mang chút bụi trần… thật là..!"
Thế rồi gã nhắm mắt ngân nga vài câu:
"Xanh như yến ngọc tựa sương mai
Bốn mùa chớm nở nào đâu phai
Đây đó một nhành hoa "Lan" trắng
Mọc giữa ngàn tuyết chốn thiên thai..."
Tên đệ bên cạnh nghe được gã khen Lan Như Tiên không ngớt, còn chẳng quên bình thêm một lời thơ thì khóe miệng giật giật.

Tên này thật muốn chết rồi hay gì?
Lan Như Tiên dễ dàng nghe rõ từng chữ, trong đầu nàng một bầy quạ bay ngang qua.

Nàng rất nhanh thu hồi tâm tình, cười nhàn nhạt mà hỏi:

"Sư đệ là cháu của Phượng trưởng lão đấy sao? Nghe danh đã lâu!"
Phượng Thiên Hành đang cười như hoa nở, bỗng gã bất ngờ nhảy dựng về sau khiến cho gã đệ tử bên cạnh giật mình mà.

Nào biết chỉ nghe gã bần thần rầu rĩ:
"Xưa nay nghe nói Lan sư tỷ lạnh lùng kiêu sa, thật không ngờ vừa gặp đã đúng như lời đồn, chỉ một câu nói mà khiến sư đệ đây con tim đau đớn, tan nát cõi lòng….!"
Gã đệ tử bên cạnh thấy Phượng Thiên Hành ôm lòng, bộ dạng quằn quại thì mặt đen như đáy chảo.

Thế là gã nhanh nhanh chóng chóng chắp tay rời đi cho lẹ.

Bên này đang lúc khó ở lại gặp tên này, Lan Như Tiên mặt lạnh tanh nhìn gã.

Nàng hừ một tiếng ngồi xuống trước bàn trà, giọng hời hợt cất lên:
"Nếu sư đệ đến đây vì ba cái chuyện nhảm nhí đó, thì hiện tại có thể về được rồi đấy!"
Phượng Thiên Hành nào biết, gã vẫn bộ dáng thê thảm, buồn u sầu khồ than:
"Sư tỷ, người chỉ biết ta là cháu của bá mẫu ta, chứ không biết tên ta.

Chuyện này với người là nhảm nhí, nhưng với ta lại giống như một nhát đao xuyên thẳng vào tim.

Cảm giác này…."
Gã vừa nói còn không quên áp lòng bàn tay vào ngực phải của mình, gương mặt tỏ vẻ đớn đau vô cùng.

Nhưng sau khi liếc thấy Lan Như Tiên mặt đen đang nhìn gã, ánh lên tia sát ý nồng đậm, bàn tay nhàn nhạt linh quang ẩn hiện…
Phượng Thiên Hành cười gượng gãi đầu chữa:
"A… sư tỷ, ta chỉ muốn tạo ấn tượng tốt mà thôi.

Người đừng có như vậy, bình tĩnh bình tĩnh….!"
Gã thấy Lan Như Tiên vẫn cái vẻ mặt không đùa đâu thì vội vàng thu lại nụ cười, hít sâu một hơi rồi thể hiện ra dáng vẻ nghiêm túc.


Phượng Thiên Hành thở ra, hai mắt lóe tia thần quang, gã chắp lễ khiêm tốn mở lời:
"Sư đệ Phượng Thiên Hành, xin ra mắt Lan sư tỷ!"
Lan Như Tiên thấy chuyển biến của gã nhanh thế thì thầm nghĩ, tên này đầu óc có chút không bình thường?
Nhưng rồi nàng chẳng quan tâm, chỉ nhàn nhạt gật đầu, lãnh đạm phất tay:
"Mời ngồi, không biết rằng sư đệ hôm nay tới tìm ta là có chuyện gì?"
Phượng Thiên Hành tự mình ngồi xuống đối diện, thái độ gã không còn vẻ cợt nhả mà mỉm cười cất lời:
"Lý do sư đệ tới đây, cũng như bao kẻ khác trước đó mà thôi!"
Lan Như Tiên thấy dáng vẻ gã không giống như đùa, nàng cười nhạt mỉa mai:
"Đến để mua gian hàng? Ha ha...!Phượng sư đệ mới đến nội môn hạch tâm ta chưa lâu, mà đã muốn tự mình mở hội nhóm, mua bán kinh doanh rồi sao?"
Phượng Thiên Hành nhạt cười, gã tự với lấy ấm trà rót xuống, sau khi uống qua một ngụm mới cười đáp:
"Ha ha… Năm xưa chẳng phải sư tỷ cũng như vậy sao? Còn có Luân sư huynh, nghe nói lúc đó y còn chưa tiến vào nội môn hạch tâm nhưng đã có thể mở ra hội nhóm ở đây.

Ha… tuy rằng sư đệ không thể so sánh được với hai vị, nhưng cũng muốn thử qua cảm giác đó một lần cho biết!"
Lan Như Tiên thu lại nụ cười nhạt, nàng im lặng đánh giá gã một hồi, sau lại lắc đầu nói:
"Tuổi trẻ tài cao thì tốt, chỉ là ta vẫn một câu nói cũ như với những kẻ khác mà thôi!"
Phượng Thiên Hành giật giật khóe miệng, nàng ta ý nói "tuổi trẻ tài cao" là sao?
So tuổi tác, Phượng Thiên Hành hơn nàng chục tuổi có dư đấy!
Nhưng gã coi như là vậy, bộ dang ung dung mỉm cười nói:
"Sư tỷ còn chưa hỏi cái giá ta đưa ra, sao đã vội vàng cự tuyệt?"
Lan Như Tiên nghe ra thâm ý, nàng tùy ý trả lời:
"Được rồi nói đi, liệu giá của ngươi có khiến ta động tâm chăng?"
Khóe miệng Phượng Thiên Hành hơi nhếch lên, gã không trả lời mà lấy ra một túi càn khôn nhỏ đưa lên.

Đến lượt Lan Như Tiên tò mò, nàng cũng muốn biết cái kẻ này thì có ý đồ gì bèn cầm lên xem thử.


Rất nhanh Lan Như Tiên lóe lên tinh mang, khuôn mặt đã không giấu được vẻ ngoài ý muốn mà nhìn lại gã thêm vài lần.

Thì ra bên trong túi Lan Như Tiên lướt qua một vòng đã thấy, số lượng linh thạch chỉ có đúng năm nghìn lẻ mười viên.

Đây là ý gì?
Chợt Lan Như Tiên nhớ đến khi nãy, khi nãy Lương Nghị từng nói Nguyên Văn đã mua con Sa Luân Trùng đúng bằng giá này.

Thấy vẻ bất ngờ cùng có phần hồ nghi của nàng, Phượng Thiên Hành mỉm cười, đáp:
"Sư tỷ chớ hiểu lầm, sư đệ muốn mua gian hàng kia tất nhiên vẫn bằng giá Luân sư huynh đưa ra.

Còn số này chỉ là tiền đặt trước mà thôi!"
Phượng Thiên Hành hơi gượng một chút, gã không phải đang làm trò mà quả thật đây là số linh thạch lớn nhất mà gã đang có rồi.

Lan Như Tiên ngược lại giống như cảm thấy bị sỉ nhục, nàng cười khanh khách.

Tiếng cười của nàng chưa đầy nộ ý, khó mà che giấu.

Dùng năm nghìn mười viên linh thạch đi đặt cọc mua gian hàng, đây là chuyện nực cười siết bao...!
Nhưng khi Lan Như Tiên nhìn bộ dáng nghiêm túc tới tự tin này của gã, nàng không nhịn được gằn:
"Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
"Tất nhiên là ta biết, ta còn biết chắc chắn rằng sư tỷ sẽ đồng ý bán cho ta nữa kìa!"
Phượng Thiên Hành tự tin mở lời, giọng điệu không chút yếu thế.

Sau đó gã đứng dậy, tay cầm ly trà nóng hướng ra lan can hiên đình ngắm cảnh, lại nói:
"Sư tỷ đồng ý bán cho ta sẽ có ba cái lợi!"
Lan Như Tiên đột nhiên này sinh hứng thú, trong lòng dấy lên dự cảm, nàng bèn hỏi:
"Ồ? Thử nói xem.

Nhưng ta nhắc trước, xưa nay kẻ trêu đùa ta thường không có kết cục tốt!"
Miệng thì nói, tay nàng đã cầm tới chuôi kiếm ở bên...!
Phượng Thiên Hành quay lại liếc thấy thì hơi giật mình, cười sợ hãi trả lời:

"Ha ha ha… nào dám nào dám!"
Ngay sau đó gã giơ ba ngón tay, đáp:
"Thứ nhất, bán cho ta, sư tỷ sẽ chắc chắn có đủ số linh thạch mình cần trước khi đấu giá hội bắt đầu!"
Phượng Thiên Hành thấy nàng ta chưa có hiểu hiện gì, gã cười khẽ nói tiếp:
"Thứ hai, có Vô Minh hội của ta giúp sức, Lan hội sẽ không còn đơn độc ở đây nữa!"
Vừa tự nói ra Phượng Thiên Hành thấy nàng ta biểu hiện chả mấy quan tâm, gã như biết trước.

Rồi gã thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói lời cuối:
"Cuối cùng, ta có thể nói rõ thủ đoạn của Luân Đằng Vân cho sư tỷ biết, đồng thời giúp sư tỷ lật ngược thế cờ.

Không chỉ thế, còn không cần phải đáp ứng hai điều kiện khi kết thúc minh ước với Nguyên Văn kia nữa!"
Lan Như Tiên giật mình thật rồi.

Làm sao… tên này thật sự biết chuyện đó sao?
Hai mắt Lan Như Tiên nhìn chăm chăm vào Phượng Thiên Hành, khóe miệng nàng hé mở muốn nói.

Bỗng từ xa một vệt đạo ngân bay đến, nó hướng thẳng nơi Lan Như Tiên đang ngồi mà hạ.

Nàng hơi cau mày, tấm phù tin này…
Rất nhanh Lan Như Tiên bắt lấy, bên tròng bàn tay của nàng một tấm phù nhỏ hiện ra.

Phù này vừa đến lập tức hóa thành mấy chữ, sau đó tiêu tán…
Lan Như Tiên đọc xong mấy chữ, thái đội nàng thay đổi.

Nàng khi này nhếch miệng đáp:
"Thì ra Phượng sư đệ đã biết chuyện này từ lâu, nếu đã vậy chúng ta nên bàn kĩ qua một chút chứ?"
……
Đây là một cái tu ma cố sự, một cái "Mệnh ta như Hắc Điểu, phất cánh trảm Luân Hồi" thế giới!
Ngàn năm tu ma, ngoảnh đầu nhìn lại...chỉ thấy phàm trần như khói, nở nụ cười phai mờ minh nguyệt.
Chỉ vì nàng...hoành hành võ giới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận