Nhân Thường


Đối với câu nói vạch trần của Lục Bình, Lan Như Tiên lại chỉ khẽ mỉm cười.

Lai lịch của kẻ này không tệ, cùng là hạng con cháu thế gia.

Chỉ là gần đây mới chịu tham gia vào khu chợ, nàng thật không rõ nguyên nhân trong đó.

Song, nói Lan Như Tiên không nghi ngờ cũng khó!
Bởi trước đó nàng mở bán gian hàng, lại không thấy gã tìm tới hỏi mua.

Hiện thời là lúc nàng đang hoài nghi Luân Đằng Vân nhất, gã mới tìm đến gạ gẫm, Lan Như Tiên thật khó mà tin tưởng.

Nếu đây là cái bẫy của Luân Đằng Vân, chẳng phải nàng bị hố thật rồi sao?
Tiếp đến, đúng như gã nói.

Tuy bị môn quy hạn chế, các hội nhóm không thể quá bành trướng, tạo thành tổ hợp liên minh diện rộng, nguy cơ uy hiếp lợi ích của môn phái.

Thế nhưng những loại như giao dịch ngầm, nhằm hợp tác đôi bên có lợi lại xảy ra thường xuyên.

Đạo lý hai đối thủ thà bắt tay loại bớt nhiều đối thủ khác, để cùng nhau độc quyền trong kinh thương thì đâu ai không biết.

Tình hình hiện tại là minh chứng dễ thấy nhất, hơn ba phần tư hội nhóm đang ra sức chèn ép Lan hội.

Điều này đủ chứng minh rằng, bọn họ chỉ thiếu một cái cớ nữa để công khai mà thôi.

Một khi quyết định sai lầm, cái giá phải trả sẽ thật không nhỏ chút nào.

Thế là nàng chỉ mỉm cười, khẽ đáp:
"Nếu Lục sư huynh đã biết như vậy, tội gì lại cố công tới đây tìm ta làm chi!"
Lục Bình cười ha hả mấy tiếng, gã phe phẩy cái quạt trên tay, giọng cười sang sảng:
"Ha ha..

Xưa nay ta nghe danh Lan hội luôn bị Song Tượng chèn ép, cho nên muốn đến giúp một tay.

Nào ngờ sư muội lại chết nhát như thế, thật làm ta thất vọng quá!"
Lan Như Tiên không để lời khích bác của gã vào tai, chỉ cười mà rằng:
"Hừ… sư huynh xin đừng trách, ngươi cũng biết tình hình hiện tại của Lan hội ta rồi đó.

Vừa mở gian hàng không được mấy ngày đã bị người ta chèn ép, tranh giành địa bàn.

Ta không hi vọng thời điểm diễn ra hội đấu giá, bản thân lại không xu dính túi!"
Trước lời cự tuyệt thẳng thừng của nàng ta, Lục Bình chỉ cười khan mấy tiếng.


Gã chậm rãi đứng dậy, trước khi quay người rời đi, còn vọng lại một câu:
"Ha… sư muội hôm nay từ chối một minh hữu, ngày sau có thể sẽ rước thêm một kẻ địch.

Lại nói gian hàng tại khu chợ có rất nhiều, ta cũng không tin là không thể mua nổi vài cái.

Hừ… Thứ gì không thể mua được bằng tiền, thì có thể "mua" được bằng thực lực!"
Lan Như Tiên không đáp lời gã, nàng bình đạm nhấp lấy chén trà nhỏ.

Quả thật đúng như gã nói, đây là một canh bạc.

Nếu như gã là kẻ đứng ngoài cuộc, vậy thì nàng thiệt thòi mất đi một minh hữu tốt rồi.

Từ động thái từ chối này, khác nào đẩy gã về phía Song Tượng.

Dâng cho người ta một lễ vật, tạo cho mình một đối thủ cơ chứ.

Nhưng nàng cũng có phán đoán của bản thân, ai chẳng muốn chọn kèo trên để mà đặt cược.

"Hừ… nếu ta đoán không sai, hẳn sẽ còn vài người khác nữa đến tìm ta thương lượng…."
Quả thật Lan Như Tiên là kẻ thông minh, đây chính là chuyện Hàn Tông không muốn thấy nhất.

Bởi bằng cách này, Lan Như Tiên có thể rơi vào vòng luẩn quẩn do Luân Đằng Vân bày ra, từ đó dán tiếp báo hại hắn một phen.

Trong lời thề độc chỉ nói rõ, Hàn Tông giúp nàng ngăn cản, không để xảy ra sơ xuất khi bán gian hàng kia đi.

Nếu thành, nàng sẽ đáp ứng hắn hai điều kiện.

Nếu bại, Hàn Tông sẽ phải đền bù tổn thất cho nàng.

Bản khế ước này có một khuyết điểm rất lớn, ấy là việc nàng có thể qua mặt hắn mà không hề vi phạm lời thề.

Đây cũng là nguyên nhân Hàn Tông chạy đến đòi quyền chủ động, không muốn nàng ta nhúng tay vào vụ này.

Nhưng Hàn Tông đã đánh giá thấp Lan Như Tiên rồi, hai người so nhau thì nàng ta cũng khốn nạn chẳng kém chứ nào phải dạng ngoan hiền gì.

"Hừ… Nguyên Văn à Nguyên Văn, tất cả là do ngươi quá tham lam đến mờ mắt mà thôi!"
Ở Hàn Tông có một điểm khiến nàng nghi ngờ, càng muốn điều tra.

Chỉ là, thời gian này còn chưa có tin tức chính xác.

Nhưng dù là không phải, thì lần này coi như là một hồi chuông cảnh tỉnh cho hắn đi.

Lan Như Tiên vừa nhẩm tính tới đấy, ánh mắt nàng chợt đanh lại.


Nơi xa tầm mắt, một gã nam tử đang phong thái bước tới.

Kẻ thân này thân hình mảnh khảnh, làn da trắng mịn, hai mắt hơi híp, khóe miệng mỉm cười.

"Lan sư tỷ, đã lâu không gặp!"
Lan Như Tiên gật đầu, giơ tay mời ngồi, sau đó rót cho gã chén trà.

Hai bên nhấp lấy một ngụm, lúc này Lan Như Tiên mới chậm rãi lên tiếng:
"Lương Nghị sư đệ, đã lâu không gặp.

Chuyện ta nhờ đệ, xem nét mặt thì hẳn đã thất bại rồi?"
Thì ra kẻ tới là Lương Nghị, gã vừa từ chỗ Phượng Thiên Hành về đây.

Trước đó mấy ngày, Lan Như Tiên tìm đến gã, nhờ âm thầm giúp tranh đoạt con thú với Hàn Tông.

Lương Nghị gật đầu, gã tỉ mỉ kể lại mọi chuyện cho nàng ta nghe một lượt.

Qua hồi lâu trầm mặc, khi biết được sự tình, Lan Như Tiên ngoài mặt vui vẻ cảm tạ gã mấy câu.

Mọi chuyện coi như đã xong, Lương Nghị cầm lấy túi linh thạch, đứng dậy từ biệt rời đi.

Chỉ còn Lan Như Tiên ngồi đó, sắc mặt dần không tốt chút nào.

Vừa mới vui vẻ, giờ đã gặp chuyện buồn phiền rồi.

Nếu không có gì bất trắc, nàng vốn dự định tìm kiếm phương thuốc chữa tật, cùng với con thú nọ để chuẩn bị đáp ứng hai điều kiện như trong lời thề độc kia.

Điều này rất hợp với tính cách của nàng, luôn luôn thích chủ động mọi chuyện.

Lan Như Tiên không muốn làm theo điều kiện của Hàn Tông, nàng ta muốn Hàn Tông chấp nhận điều kiện của nàng.

Kẻ nào chiếm thế chủ động kẻ đó có lợi!
Chỉ là hiện thời phương thuốc còn tìm chưa ra, nay con thú lại rơi vào trong tay hắn mất rồi.

Hàn Tông có thể đoán ra cái giá chỉ chênh lệch có mười viên linh thạch, quả thật đây đâu phải may mắn.

Lan Như Tiên càng nhìn thấy tài hoa của hắn, nàng càng khó chịu.

Nàng liên tục làm khó, mục đích chỉ muốn thao túng hắn mà thôi.


Để hắn không còn nơi bám víu sẽ cầu cạnh tới nàng, trợ giúp mình đối phó Luân Đằng Vân.

Thế nhưng hắn lại luôn có mẹo lạ, lật ngược thế cờ, lâu dần mới tạo thành cục diện ngày nay.

"Hừ… Xem ra, nếu không thể tìm đủ hai thứ đáp ứng yêu cầu của hắn, ta chỉ có thể phá…."
Lan Như Tiên dứt khoát đứng dậy, nàng mở miệng hô:
"Nhạc Hoành!"
Lời vừa dứt, một gã nam tử gần đó bước đến.

Kẻ này chính là người vừa được thăng chức, lên làm quản lý gian hàng binh khí, thay thế cho Hàn Tông trước đó.

"Sư tỷ có gì dạy bảo!"
"Tất cả tiến hành như kế hoạch đã định, hai ngày sau ta muốn thấy kết quả!"
"Thưa vâng, sư tỷ an tâm!"
Nói rồi gã quay người rời đi, chỉ còn lại Lan Như Tiên đứng đó.

"Hi vọng mọi chuyện ổn thỏa, Lan hội có thể thoát khỏi cục diện lần này!"
Nàng ta lúc này mới bắt đầu triển khai kế hoạch, y những gì Hàn Tông hiến mẹo trước đó.

Đầu tiên là cử anh tài tới các hội khác khiêu chiến, trả lại mối nhục mấy lần phải đóng cửa gian hàng lần trước.

Theo kế hoạch sau khi thắng trận, gian hàng của các hội nhóm kia sẽ phải đóng cửa ba ngày.

Lúc ấy Lan hội tiếp tục triển khai bước thứ hai, đó là cho sử dụng phương pháp mua bán trả góp, hòng lôi kéo lượng lớn người mua có thu nhập thấp.

Bằng cách này, đám hội nhóm kia có muốn bắt chước, e là cũng phải đi sau Lan hội mấy ngày.

Mà chờ tới lúc bọn họ kịp bắt đầu, Lan hội lại tung ra chiêu bài giảm giá kèm theo khuyến mại.

Tin rằng với chiến lược này, ít nhất trong mấy ngày Lan hội cũng sẽ thu được một khoản khổng lồ.

Mà tất cả mưu lược này, đều được anh tài trong hội sắp xếp tỉ mỉ, lên kế hoạch chỉn chu.

Hiện thời mới là lúc ra tay, để cho đám hội nhóm kia một phen chao đảo.

Từ điểm này mà thấy, Hàn Tông tuy là người hiến mẹo, nhưng dùng mẹo thế nào lại do Lan hội suy tính.

Của cho không bằng cách cho, mẹo giỏi không bằng người giỏi, kẻ hay không bằng ăn may nhiều lần.

Đây là lý do cho dù không có Hàn Tông, Lan hội vẫn rất khó sụp đổ.

Lan Như Tiên mới không hề cố kị, mà liên tục làm khó hắn.

Cái nàng ta kiêng dè, chỉ là Luân Đằng Vân ở sau phá đám, dùng kế ly gián, dùng người của nàng làm lợi cho gã mà thôi.

"Hừ…"
Lần ra quân này, Lan Như Tiên hi vọng với làn sinh khí mới sẽ thu lại lợi nhuận cực cao, bù đắp tổn thất trước đó.

Khi mà Lan Như Tiên còn đang trầm mặc, với những toan tính của mình.


Lúc này tại một đình viện nhỏ khác, một gã nam tử ngồi đó, sắc mặt gã khó coi chả kém hơn chút nào.

Trước mặt Luân Đằng Vân là Trạch Phi, sau khi thuật lại tình hình, gã cầm theo túi nhỏ linh thạch rời đi.

Đâu chỉ có y, Bạch Tạng ở bên cũng không nói tiếng nào.

Có thể trả sát với giá người khác như vậy, trình độ này không phải may mắn thì chính là cao tay hơn gã.

Bạch Tạng chưa từng coi thường đối thủ của mình, thủ đoạn này đã có chút làm gã cảm thấy áp lực.

"Bạch sư đệ, ta đã nói rồi.

Tên này không phải hạng thường, lại có máu điên trong đầu.

Lần này nhất định phải cẩn thận!"
Bạch Tạng gật đầu, đối thủ mạnh gã càng phấn khích.

Hai người miên man suy nghĩ, chạy theo cảm xúc của riêng mình.

Có điều tất cả đều không nghi ngờ một sự thật, ấy là mọi chuyện đều do Phượng Thiên Hành đứng sau gây ra.

Theo tin tình báo, Phượng Thiên Hành là cháu họ xa của Phượng Lai, một trưởng lão ẩn tu trong môn.

Thân thế kẻ này hơi phức tạp, nghe nói lúc nhỏ xảy ra biến cố, phải lưu lạc khắp nơi.

Sau nhờ tín vật, Phượng Lai mới có thể tìm được.

Chẳng qua gã ta đã qua ba mươi tuổi rồi, mới bước vào Ngưng Khí cảnh.

Xét theo môn quy, đã quá tuổi được ở lại trong nội môn chân truyền.

Tất cả chẳng phải là nhờ có Phượng Lai ở sau nâng đỡ, mới được như vậy hay sao.

Chỉ là ai cũng hiểu, đây đã là ân tình cuối cùng bà ta dành cho đứa cháu của mình.

Tư chất và linh căn không bù nổi tuổi tác, căn cơ vững vàng cả rồi, muốn cải tạo thật sự rất khó.

Trong khi Phượng Thiên Hành tính tình cổ quái, đi từ chối hết lượt lời mời của các hội nhóm.

Thành ra, mặc dù đã vào nội môn hạch tâm một khoảng thời gian, thế nhưng long đong lận đận….

"Luân sư huynh, người đã tới!"
Luân Đằng Vân đang lơ đãng suy tính, một thanh âm của gã nam đệ tử ở bên vang lên.

Tiếp đó theo tầm mắt của y, Hàn Tông chính là đang đi sau Vô Từ Tà, bước thẳng tới đây…..




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận