Bảy thanh côn sắt xuyên qua vị trí của Lâm Hàn. Giống như Lâm Ôn, hắn cũng lựa chọn bật lên trên không để né tránh.
Bảy la hán cười gằn một tiếng, côn trận biến đổi, tạo thành hình cái phễu muốn bẫy hắn vào trong. Mặc dù đã khuyết đi một người, nhưng vòng tròn cũng theo đó mà thu nhỏ lại để đảm bảo không lọt một kẽ hỡ, uy lực có thể nó là chưa hề suy giảm.
Trong ánh mắt kinh hãi của hai đứa nhóc, và nụ cười ác độc của bảy tên la hán. Lâm Hàn đã rơi vào giữa côn trận của bọn chúng. Trên côn chợt phát ra thứ ánh sáng hoàng kim kỳ dị, hơn nữa thân côn còn mọc ra tua tủa những ngọn gai nhọn hoắt, chẳng mấy chốc đã chọc Lâm Hàn thành thịt nát.
Pụp!
Bảy la hán vẫn giữ nguyên nụ cười tàn độc trên môi, nhưng bọn chúng còn chưa kịp vui mừng, một cảnh tượng kỳ dị đã diễn ra trước mắt khiến chúng kinh hãi gần chết.
“Thi thể” của Lâm Hàn đột nhiên vỡ nát, biến thành một bãi nước, rơi xuống dưới chân bọn chúng.
Hự!
Một tên la hán đột nhiên rên lên đau đớn. Cố hết sức bình sinh, hắn gắng gượng quay đầu lại, nhìn mặt kẻ địch đã một kích xuyên thấu trái tim của mình.
Phía sau hắn, Lâm Hàn dửng dưng thu thanh kunai đã nhuốm máu lại, khóe miệng tràn ngập sự giễu cợt nhìn sáu tên la hán còn lại.
Chưa cho sáu tên kia thời gian phản ứng, trên tay Lâm Hàn như làm ảo thuật xuất hiện một bó ám khí kỳ quái hình sao bốn cánh. Hắn xuất thủ nhanh như chớp, shuriken như bắn ra như những tấm bùa đòi mạng lao về phía kẻ địch.
Thuật shuriken thủy phân thân!
Tròng mắt của đám la hán co rút lại, chỉ vài thanh ám khí nhỏ như vậy bọn chúng không sợ, nhưng hiện tại, vài miếng ám khí kia đã phân ra thành hàng trăm hàng ngàn mảnh, như thiên la địa võng bao trùm toàn bộ đường né tránh của chúng.
Vút vút vút!
Một tên La hán chợt đứng ra phía trước, côn sắt trong tay xoay tròn với tốc độ chóng mặt, vậy mà lại hình thành một tấm chắn ngay trước mặt bọn chúng, đánh bay những miếng shuriken có thể gây nguy hiểm tới bản thân.
Chỉ là...
Lại một lần nữa, bọn chúng không thể ngờ được chuyện gì đang diễn ra.
Một miếng shuriken rất tầm thường, bị tên đứng đầu đánh chệch hướng, lao lên trên không với một góc chếch nhẹ, không nhằm vào đám la hán nữa.
Nhưng... miếng shuriken này chỉ nổ nhẹ một cái, một làn khói như có như không hiện lên. Đám la hán vô cùng cảnh giác, nhưng phản ứng lại không kịp. Làn khói còn chưa tan hết, một lưỡi kiếm sắc lạnh đã lao vun vút đến, dễ dàng cắt đi đầu lâu của tên la hán đứng cuối cùng, địch thủ cũng theo đó lộ nguyên hình, chính là tên áo trắng cầm vũ khí kỳ dị kia!
Khốn kiếp, bằng cách nào? Hắn lại có thể biến thành thứ ám khí kia để đánh lừa chúng ta? Nhưng hắn làm vậy bằng cách nào?
Hơn nữa, đao pháp của hắn...
Nhanh!
Quá nhanh!
Trong đời mình, bát la hán cũng đã va chạm khá nhiều, ngay cả Võ Thánh cũng từng được lĩnh giáo qua, nhưng bọn chúng chưa gặp bất cứ một ai xuất đao nhanh tới vậy! Những người kia dù dùng đao hay dùng kiếm, vẫn luôn có điểm giới hạn, bởi bọn họ vẫn còn cần biến chiêu, cần lưu lại chỗ trống để phòng thủ!
Nhưng thứ đao pháp quái quỷ của tên này, dường như hắn không cần biết tiếp theo sẽ là chiêu gì, không cần biết đến phòng thủ. Hắn chỉ truy cầu nhanh, mạnh, không cần chiêu thức, không cần biến hóa, chỉ cần duy nhất một chữ nhanh mà thôi!
Thuật bạt kiếm, một đi không trở lại! Dồn toàn bộ tinh hoa vào một kiếm duy nhất, vô oán vô hối, liệu mấy ai có đủ can đảm và dũng khí sử dụng thứ kiếm pháp tà môn như thế này đây?
Bởi nếu thất bại, cũng đồng nghĩa với việc đặt bản thân mình vào tình thế nguy hiểm, mấy ai nguyện ý làm như thế?
Chỉ có những chiến binh chân chính, những người không coi sinh tử ra gì mới đủ tiềm chất để sử dụng thứ kiếm pháp này.
Hoặc là như Lâm Hàn, một kẻ có đủ loại phương pháp thiên kỳ bách quái để bảo mệnh, mới đủ can đảm bạt kiếm như thế!
Lâm Hàn nhởn nhơ vẩy kiếm, máu của la hán kia bị hất văng đi như thứ rác rưởi ô uế, rồi hắn lại bình tĩnh tra kiếm vào bao, ánh mắt cực kỳ khinh miệt nhìn về phía năm la hán còn lại.
Ánh mắt như muốn nói: “Các ngươi cứ từ từ chờ đi, sắp đến lượt rồi!”
Ở phía đối diện, một Lâm Hàn khác cũng không hề rảnh rỗi. Hai tay liên tục kết ấn, những miếng shuriken vương vãi đầy trên mặt đất chợt vỡ tung ra, biến thành những vũng nước nhỏ loang lổ trên mặt đất.
Những vũng nước nhỏ đó, chúng cứ thế bành trướng với tốc độ cực nhanh, chồng chéo lên nhau, cuối cùng hình thành tình trạng ngập lụt, nước tràn đến qua mắt cá chân. Bất tri bất giác, tất cả môi trường nơi đây đều đã trở thành nước!
Phía sau, Hải Vô Yên và Lâm Ôn mở lớn mắt, chăm chú nhìn theo từng động tác, từng chiêu thức của Lâm Hàn, dù chưa chắc đã nhìn ra bí ẩn gì, nhưng ít nhất, bọn họ mong muốn học được gì đó từ cách thức mà hắn chiến đấu!
Đặc biệt là Hải Vô Yên, trước nay nàng vẫn luôn tự hào về ma pháp hệ thủy của mình, nhưng hiện nay, nhìn thấy người mà Lâm Ôn sùng bái cũng sử dụng thủy thuật, nàng cũng muốn nhìn xem, năng lực của hắn có gì đặc biệt.
Trở lại với chiến trường, lúc này, năm la hán cũng bắt đầu sinh ra khiếp ý, tinh thần có phần hoảng loạn. Nhìn thấy đối thủ lại quỷ dị bày ra một vũng nước hoàn toàn bao kín bản thân, bọn họ có cảm giác như khắp nơi đều là nguy cơ.
Đối thủ vẫn nhìn thấy, nhưng cũng như không nhìn thấy. Vừa rồi rõ ràng có hai tên giống hệt nhau, vậy mà bây giờ, tên đã tạo ra vũng nước này lại thoáng chốc biến thành một bãi nước, dung nhập vào làn nước bên dưới, chỉ còn lại một tên vẫn đang đứng kia cười chế nhạo bọn chúng. Chúng hiện tại cũng không dám chắc, liệu kẻ địch kia là người thật, hay là một bãi nước hóa thành đây?
Cái cảm giác không nắm chắc được cái gì, nhưng nguy cơ lại luôn rình rập sau lưng thế này thực sự làm chúng ức chế muốn phát nổ!
Chiu!
Chiu chiu chiu!
Mặt nước đột nhiên có dị động, từng tia thủy tiễn trồi lên khỏi mặt nước, như đạn đạo công phá về phía năm la hán. Bọn chúng nhanh lẹ né tránh, đồng thời cũng hoảng sợ về uy lực của thủy tiễn này.
Nước? Đây mà là nước sao? Tia nước thậm chí có thể xuyên phá cây cổ thụ ngàn năm, hơn nữa, nhìn vết xuyên phá sắc ngọt, chỉ duy nhất một cái lỗ nhỏ, không một chút dư lực tràn ra ngoài, thế kia đã đủ biết lực hội tụ của tia nước khủng khiếp đến mức nào
Pụp pụp pụp...
Thủy tiễn chưa hề dừng lại, mặt nước lại bắt đầu ùng ục nổi lên những đợt bong bóng. Bong bóng khắp nơi, giống như có một đàn sinh vật nào đó đang hít thở bên dưới vậy. Bát la hán không biết đây là cái gì, nhưng với kinh nghiệm đau thương vừa rồi, bọn chúng cảm thấy, những bong bóng này đều rất nguy hiểm.
Ục ục ục...
- Lão nhị! Cẩn thận!
Một tên già nhất trong đám chợt la lên, lão nhị cảm thấy tóc gáy dựng đứng. Không chút do dự, hắn vung mạnh côn ra phía sau, nhằm ngăn cản đối thủ.
Vụt!
Hụt rồi.
Kẻ địch như đã tính trước, thân hình cúi thấp xuống, né khỏi côn của hắn. Lão nhị cũng thừa dịp bồi thêm một cước, muốn đá nát đầu đối thủ.
Đối thủ lại bất đắc dĩ một lần nữa nghiêng mình tránh né, lão nhị cũng thở ra một hơi, né tránh hai lần như vậy, lực công kích chắc hẳn cũng chẳng còn nữa, hắn chỉ sợ đối phương lại một đao đưa hắn về tây, vậy thì...
Quả nhiên như hắn suy đoán, Lâm Hàn lướt qua bên phải hắn, lực công kích chẳng còn gì, thân thể cứ vậy lao về phía trước, nhưng trước đó, Lâm Hàn cũng đã kịp vỗ nhẹ một cái lên khấu đuôi của hắn.
Lâm Hàn tiếp tục lướt đi trên mặt nước, lăn lộn mấy vòng rồi đột nhiên tan ra thành bọt nước, dung nhập với môi trường.
Không ổn!
Lão nhị thấy hoảng sợ trong lòng. Nhưng không còn kịp rồi!
Oành!
Từ khấu đuôi hắn, một dòng ấn ký đột nhiên phát sáng, tỏa ra nhiệt lượng kinh khủng, thoáng chốc đã phát nổ mãnh liệt, biến lão nhị trở thành một đám máu thịt rách nát, không còn ra hình người.
Tám la hán, hiện tại chỉ còn bốn tên mà thôi!
Tõm... tõm...
Mực nước dâng cao hơn, đã dâng đến đầu gối rồi. Lại thêm một đồng đội nữa ra đi, và quả nhiên, Lâm Hàn lại một lần nữa xuất hiện, mang theo nụ cười giễu cợt, vài cái vỗ tay mỉa mai, hắn đang quỷ dị đứng trên mặt nước, nhìn xuống bọn chúng như nhìn con sâu cái kiến. Hắn... chính là ma quỷ, không những giết người, mà còn muốn hành hạ tinh thần người ta tới chết!
Trong lòng bốn la hán còn lại đều dâng lên suy nghĩ này, âm thầm đưa ánh mắt cầu cứu về phía đại sư huynh.
Nhưng... không cần bọn hắn cầu cứu, đại sư huynh cũng đã chớp lấy cơ hội Lâm Hàn xuất hiện, gào thét dùng hàng ma xử công kích vào đầu hắn.
Keng!
Đại sư huynh đột nhiên cảm thấy cổ tay tê rần, dù có dồn hết sức lực, hàng ma xử cũng không thể tiến thêm một tấc.
- Cũng chịu ra tay rồi sao? Ta còn tưởng ngươi định chờ bọn chúng chết hết rồi ta sẽ đến lấy mạng ngươi cơ? Hắc...
Lâm Hàn cười chế nhạo, khiến đại sư huynh cảm thấy nóng rát cả mặt, quan trọng hơn, hắn đang cảm nhận được áp lực trên người đang tăng lên nhanh chóng, thân thể cũng trở nên nặng nề, không theo sự sai khiến của bản thân.
Thổ Độn – Trọng lực thuật!
Thật đáng thương cho đại sư huynh, hắn không ngờ được, Lâm Hàn trong năm tháng đã ngộ ra được rất nhiều thứ, trong đó có trọng lực thuật. Hắn có thể dùng thuật trọng lực gia trì vào kiếm Hàn Tuyết. Chỉ cần đối thủ có tiếp xúc với kiếm trong thời gian ngắn mà không tách ra, Lâm Hàn có thể sẽ khiến hắn không tách ra nổi nữa, trọng lực của thân thể cũng sẽ tăng lên một ngàn lần, khiến địch thủ có di chuyển cũng khó khăn.
Còn kiểu gia tăng trọng lực mạnh mẽ và thuần thục, không cần đến tiếp xúc thì Lâm Hàn nhất thời chưa dùng được, hắn còn chưa có toàn năng đến thế.
- Các ngươi! Tất cả đều chỉ là một đám rác rưởi! Đi đi! Trở về với bàn tay Phật tổ mà xám hối đi! Đoạn Thủy kiếm pháp – Đoạn Thủy!
Lâm Hàn cười dữ tợn, ánh sáng màu lam trên vỏ kiếm cũng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Sát khí khủng bố cũng lan tràn, khiến đại sư huynh vốn đang giãy dụa cũng cảm thấy choáng váng, tinh thần như tan vỡ. Hắn như đang đứng trước gió tanh mưa máu, như bị hàng tỷ oan hồn gào thét đến đòi lại sinh mệnh, hắn hoảng sợ, linh hồn của hắn như đang dần bị ăn mòn, bị hủy diệt vậy.
Kiếm xuất khỏi vỏ, mang theo một luồng khí thế long trời lở đất. Chakra cũng bạo phát, điên cuồng phóng xuất theo lưỡi kiếm sắc bén kia.
Phăng.
Uỳnh!
Ầm ầm!
Một kiếm duy nhất, ánh kiếm chỉ chợt lóe lên rồi tắt, Lâm Hàn lại như nước chảy mây trôi, dứt khoát tra kiếm lại vào bao, hờ hững nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mặt nước tách đôi, đại sư huynh tách đôi, bốn la hán còn lại cũng cùng chung số phận, bị chém làm hai mảnh, dù cũng không phải là chỗ trí mạng, nhưng mất tay mất chân cũng là chuyện đúng lý.
Chỉ có duy nhất đại sư huynh, cũng là kẻ đầu sỏ đến khiêu khích Lâm Hàn, hắn đã chết đến không thể chết hơn, thân thể dần tách làm hai nửa, đau khổ rơi xuống mặt đất!
Đúng, là mặt đất, bởi làn nước cũng theo kiếm pháp của Lâm Hàn mà tách làm hai, bắn lên không trung rồi dần dần tiêu tán, không biết đã đi về đâu!
Hờ hững tiến lên phía trước, Lâm Hàn lạnh lùng nhìn bốn tên tàn phế đang lăn lộn dưới đất, máu tươi tràn ra, hòa trộn vào chút nước đọng còn sót lại, dây bẩn khắp người bọn chúng, khiến chúng càng thêm thê thảm không nỡ nhìn.
- Rác rưởi! Nếu kiếp sau có đầu thai, thì nhớ đừng nên làm người xấu! Mà có làm người xấu thì cũng đừng nên tùy tiện gây thù chuốc oán. Ta cũng dặn thế thôi, chứ lũ súc sinh các ngươi thì kiếp sau dù có phật tổ phù hộ cũng chưa chắc được làm người! Vĩnh biệt!
Lâm Hàn lẩm bẩm vài lời, mặt đất cũng từ từ nứt ra một khe hở, trực tiếp chôn sống bốn tên tàn phế kia sâu dưới lòng đất, sau đó từ từ khép lại, như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Tiêu diệt chín người, Lâm Hàn nhìn về phía người còn sót lại, tên hòa thượng vẫn luôn tụng niệm từ đầu tới giờ, cười tủm tỉm nói:
- Diễn trò đủ chưa? Rốt cuộc ngươi có muốn đánh hay là không? Nói nhanh đi để ta còn rút cho sớm chợ!
Tên hòa thượng hơi giật mình một cái, như mới tỉnh lại từ cơn mê. Hơi ngơ ngác nhìn qua hoàn cảnh xung quanh, hắn rất thành tâm chắp tay nói:
- Thí chủ cao minh, bần tăng tự nhận không phải là đối thủ! Đám người kia cũng là gieo gió thì gặt bão! Là luật nhân quả thường tình, phật môn từ lâu đã muốn trục xuất bọn chúng, chẳng qua là chưa tới lúc, duyên chưa cạn mà thôi...
- Vậy là không đánh hả? Không đánh thì ta đi! Đói lắm rồi, không rảnh lảm nhảm với ngươi!
Lâm Hàn xùy xùy phất tay, sau đó tung tăng chạy về phía hai đứa em, xoay người đi theo một hướng khác.
- Khoan đã!
- Ách!
Lâm Hàn khựng người lại, thế éo nào? Mẹ, mẹ kiếp! Lại là phiền phức khác! Cái đám khốn nạn các ngươi rốt cuộc định làm gì hả?
Siết chặt nắm đấm, Lâm Hàn tức giận nhìn tên mặt người dạ thú vừa xuất hiện. Không khó nhận ra, tên này cũng là một trong số những kẻ bị lợi dụng, gato với Lâm Hàn lúc ở nam thành.
Hơn nữa còn là tên mạnh nhất, tất nhiên là yếu hơn kẻ giấu mặt đầu tiên, chỉ nhìn thoáng qua Lâm Hàn rồi lẩn đi. Đó mới là kẻ đáng sợ nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...