Lúc đó, Lâm Hàn mới chỉ là Hạ nhẫn, còn con Hắc Lôi Cẩu này đã là ma thú cấp bốn, chênh lệch hai bên là quá lớn. Nhưng nhờ có thuật phi lôi thần kỳ diệu, Lâm Hàn không tốn mấy sức đã khiến Hắc Lôi Cẩu thương tích đầy mình. Nhưng cuối cùng, vì chênh lệch quá lớn, tổn thương gây cho Hắc Lôi Cẩu không ăn thua, cuối cùng Lâm Hàn vẫn phải chạy té khói, để lại chú chó kia gầm thét trong tức giận.
Hai năm trôi qua, Lâm Hàn lại quay trở về, nhưng tình hình đã hoàn toàn đổi khác! Hiện tại, hắn đã là tinh anh thượng nhẫn, huyết kế Mộc Độn đã thức tỉnh, mặc dù chưa hoàn mỹ, nhưng cũng góp phần làm sức mạnh của Lâm Hàn trở nên cực kỳ nổi bật. Còn Hắc Lôi Cẩu thì sao? Hiện giờ đang là thời kỳ trưởng thành của nó, nhưng tối đa cũng mới chỉ là Ma thú cấp sáu đỉnh mà thôi, còn lâu mới đủ sức chống chọi lại Lâm Hàn!
- Đừng có vờ vịt! Tao biết, mày hiểu được tao đang nói gì! Giờ cho mày một lựa chọn, ký kết khế ước, để tao có thể triệu hồi và điều khiển mày bất cứ lúc nào, ngoài thời điểm tao triệu hồi, mày có thể tự do sinh hoạt như trước. Hai là chết! Chọn đi!
Dứt lời, áp lực trên người Lâm Hàn tăng mạnh, chakra như sóng xô biển gầm tràn đến, dây leo trên người Hắc Lôi Cẩu cũng trở nên thô to hơn rất nhiều, siết đến mức Hắc Lôi Cẩu không thở nổi.
Hắc Lôi Cẩu hoảng sợ, nó biết, dù mình có dồn hết sức lực cũng không thể nào thoát khỏi tay người này. Đôi mắt tỏ ra đáng thương, Hắc Lôi Cẩu gật đầu lia lịa, lưỡi cũng thè ra, giả vờ như sắp chết.
Mẹ kiếp! Tiện như vậy? Còn biết giả chết với giả đáng thương nữa?
Lâm Hàn dở khóc dở cười, nhưng vẫn nghiêm mặt ra lệnh:
- Thả lỏng tinh thần ra, đừng có phản kháng linh tinh! Nếu không mày chết chắc rồi!
Hắc Lôi Cẩu tiếp tục gật đầu như gà mổ thóc, ủ rũ cúi đầu, không dám nhúc nhích.
Lâm Hàn nhanh chóng lôi ra một quyển trục dài gần bằng người hắn, thuần thục mở ra, cắn ngón tay dùng máu viết xuống khế ước thông linh!
Tiếp tục lấy máu của Hắc Lôi Cẩu để hoàn thiện khế ước, vậy là Lâm Hàn đã hoàn thiện xong khế ước của mình.
Nhìn quyển trục này, Lâm Hàn cũng lắc lắc đầu, bên trong toàn mấy con vật loạn thất bát tao như: Bạch mã, chuột nhỏ, cóc nhái gì gì đó! Toàn là mấy con vật hắn mang ra làm thí nghiệm thuật thông linh. Đồng thời cũng là để tiện lấy ra khoe khoang phong độ trong mấy trường hợp nào đó, hoặc là triệu hồi để chọc người mà thôi...
Nhưng nghĩ lại, Lâm Hàn thấy cũng bình thường. Hắn đã sở hữu Mộc Độn, thuật thông linh có vẻ hơi dư thừa với hắn. Với Mộc Độn của mình, hắn có thể dùng Mộc Long, Mộc Nhân,... để chiến đấu ở tầm vĩ mô, còn quy mô chiến đấu nhỏ hơn, hắn có thể dùng kiếm thuật, kết hợp với ba loại độn thuật, vì vậy, thuật thông linh này có vẻ hơi thừa thãi.
Nhưng có còn hơn không, ví như trường hợp này, nếu không có thuật thông linh thì đúng là phiền toái vô cùng!
Thả Hắc Lôi Cẩu ra, Lâm Hàn lại dùng thuật phi lôi thần rời đi, trở về nơi ở của hai mẹ con dì Lan.
Cắn ngón tay, sử dụng máu tươi, hai tay kết ấn: Hợi – Tuất – Dậu – Thân – Mùi!
Thuật thông linh!
Một làn khói trắng tỏa ra, Hắc Lôi Cẩu thoáng chốc đã xuất hiện ngay trong nhà của hai mẹ con dì Lan.
Lâm Hàn phút chốc trợn to mắt.
Móa móa!
Hắc Lôi Cẩu dữ dằn, to bằng con hổ Đông Dương đã biến mất, thay vào đó là một con cún con đáng yêu, bộ lông đen tuyền mượt mà, đôi mắt to long lanh ngập nước. Cái lưỡi hồng hồng xinh xinh đang lè ra, liếm lên ngón chân Lâm Hàn, khiến hắn cảm thấy nhồn nhột, âm ấm!
Mẹ kiếp! Còn giả vờ đáng yêu! Hắc Lôi Cẩu này cũng quá tiện đi!
Nhưng mà... ka thích!
Nhất thời, quên hết cả việc quan trọng, Lâm Hàn bế cún con lên, hạnh phúc vuốt ve bộ lông mượt như nhung của nó. Aíz... nhược điểm a, kiếp trước kiếp này ka đều thích mấy thứ đáng yêu như vậy,... Trước đây cũng có tiểu hồ ly, bây giờ lại thêm con cún này a! Thôi kệ đi, ai bảo ka có lòng bác ái yêu thương thú vật như vậy chứ!
Hắc Lôi Cẩu này dù chưa hóa hình, nhưng linh trí về cơ bản đã mở, tính ra, trí khôn của nó cũng ngang bằng đứa trẻ mười tuổi rồi. Dù trong lòng khó chịu muốn chết, nhưng ngoài mặt, Hắc Lôi Cẩu vẫn phải ra vẻ như sung sướng hưởng thụ.
Mà... cảm giác được âu yếm vuốt ve cũng thích quá ha! Ử ử...
Mất thêm mấy phút, Lâm Hàn mới nhớ ra có chuyện cần làm. Thu lại tâm tình, hắn nhanh chóng lấy ra một bộ đồ của Vũ Linh Hà, đưa cho Hắc Lôi Cẩu ngửi!
Để cho chắc ăn, Lâm Hàn lại lấy ra thêm hai bộ đồ của mẹ con dì Lan, lần theo dấu vết của cả ba người, hẳn sẽ chính xác hơn chứ!
Hắc Lôi Cẩu rất thông minh, nhanh chóng ghi nhớ mùi hương trên ba bộ đồ, sau đó sủa nhẹ hai tiếng, dẫn đầu đi trước.
Lâm Hàn hài lòng gật đầu, nhanh chóng chạy theo sau.
Không thể không nói, ma thú cấp sáu cũng không phải loại chó bình thường có thể so sánh. Hắc lôi cẩu không cần phải áp mũi xuống đất, nó chỉ cần hít mùi hương trong không khí là quá đủ để lần theo dấu vết, lại thêm việc tốc độ của nó cũng khá nhanh, chẳng mấy chốc, Lâm Hàn đã tìm được đến nơi.
Đây là thung lũng ngay dưới chân núi kia, , nhưng lại ẩn trong một góc khá bí ẩn, biết nói thế nào nhỉ... chính Lâm Hàn trước đó cũng không ngờ lại có thung lũng này tồn tại, cả thung lũng dường như chìm trong một màn sương khói mờ ảo, lúc đó hắn lại không quá chú ý, vì vậy đã vô tình bỏ qua.
Nhưng... đi vào thung lũng lại là một cảnh tượng khác biệt, không gian cực kỳ nên thơ với dòng suối trong vắt chảy ngang thung lũng, hai bên bờ là rặng cây cổ thụ quái dị, có các cành cây rất mềm mại, rủ xuống mặt suối. Cảm giác giống như là cây liễu vậy.
Lâm Hàn kiếp trước từng đi suối, cũng nhìn thấy cây liễu! Nhưng bên bờ suối thì toàn đá cuội, mà cây liễu thì mọc bên bờ hồ. Còn khi hai thứ này xuất hiện cùng lúc... thật đúng là kỳ dị!
Nhưng hắn không quá để ý đến điều này, hiện tại, hắn đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng một cô bé con chật vật chiến đấu với một con ma thú hung mãnh!
Con ma thú này có bề ngoài rất giống con rắn... à không, nó lớn như vậy, phải gọi là con trăn mới đúng! Hơn nữa, Lâm Hàn cũng cho rằng con vật này không có độc, bởi bên cạnh có một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi đang đau đớn ôm bắp chân có hai vết răng rắn sâu hoắm, nhưng không hề có dấu hiệu trúng độc!
Con trăn này không phải trăn bình thường, mà là ma thú cấp hai! Mặc dù đẳng cấp rất thấp, trong mắt Lâm Hàn chẳng khác dã thú là bao, nhưng đối với người bình thường, nó đã là tồn tại khủng bố không thể chiến thắng!
Nhưng... cô bé kia lại rất quật cường, vừa né tránh, vừa công kích, lại vừa bảo vệ thiếu phụ đằng sau! Mặc dù cô bé ngày càng đuối sức, có thể nói là sắp thua rồi, nhưng tinh thần dũng cảm kiên cường kia cũng khiến Lâm Hàn bị xúc động không nhẹ!
Quan trọng nhất!
Nàng sử dụng cái gì kia?
Chẳng phải là nhẫn thuật hay sao?
Hai tay kết ấn khá trúc trắc, thỉnh thoảng ấn xuống mặt đất, khiến nổi lên một ngọn chông bằng đá, chặn đường con trăn, một vài ngọn chông còn đâm sượt qua thân thể con trăn, khiến nó bị vài vết thương nhẹ.
Nhưng con trăn càng bị thương càng giận dữ, công kích càng thêm hung mãnh. Thân thể nó lại mềm dẻo, việc trườn qua những ngọn chông kia cũng chẳng khó khăn cho mấy. Chẳng mấy chốc đã áp sát tới cô bé, cái miệng hôi tanh đầy mùi máu há rộng, như muốn nuốt chửng lấy cô bé.
Nhẫn thuật! Lại là nhẫn thuật!
Chắc chắn là con bé Vũ Linh Hà truyền dạy! Nhưng Vũ Linh Hà chỉ biết Thủy Độn mà thôi! Còn cô bé này dùng Thổ Độn! Rốt cuộc là bằng cách nào mà nàng lại dùng được?
Là ta quá bảo thủ, hay là lớp trẻ bây giờ quá thiên tài?
Mẹ kiếp! Mặc kệ, quan trọng nhất bây giờ là cứu lấy hai mẹ con nàng trước!
Nàng tên là gì nhỉ? Lan nhi thì phải!
Lan nhi lúc này đã tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc dù được Vũ Linh Hà truyền thụ một chút phương pháp chắt lọc chakra, một vài nhẫn thuật Thủy Độn, rồi cả hai cô bé châu đầu vào tự cải biên thành Thổ Độn. Nhưng khả năng sử dụng nhẫn thuật của Lan nhi cũng rất trúc trắc, thậm chí còn chưa đến cả Hạ nhẫn, cùng lắm chỉ tính là học sinh mà thôi!
Nhưng... chờ đợi hai ba giây mà thân thể vẫn không cảm thấy có gì đau đớn, cũng không tiếp xúc với bất cứ thứ gì. Lan nhi đánh bạo mở mắt ra, tò mò nhìn xem là có chuyện gì.
Trước mắt nàng, một thân hình cao lớn, với mái tóc đen nhánh cắt ngắn, một bộ ngự thần bào trắng tinh đang tung bay nhẹ nhàng, chỉ nhìn từ phía sau, Lan nhi đã cảm thấy tràn đầy mạnh mẽ và phong độ!
Người con trai cầm một thanh kiếm có vỏ đen nhánh, không rút ra, mà lại rất nhởn nha chặn ngang mồm con trăn, khiến nó không khép miệng lại được.
Lan nhi nhìn lại, đón chào nàng là một nụ cười như tỏa nắng, bất giác khiến Lan nhi cảm thấy an tâm, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hàn trấn an cô bé xong, lại nhìn con trăn kia với vẻ khó chịu. Dù vậy, hắn cũng không có ý định giết súc sinh này, chỉ nhẹ nhàng xoay kiếm, chặt gãy bốn cái răng nanh của con trăn, sau đó gõ mạnh vào đầu nó, đánh bay con trăn xuống dòng suối!
Con trăn cũng thuận dòng nước trốn mất tiêu, đầu cũng không dám quay lại.
Nhìn động tác nhẹ nhàng, như nước chảy mây trôi của Lâm Hàn, trong mắt Lan nhi tràn đầy sùng bái. Nhất thời, nàng cũng không biết phải nói gì cho phải. May mắn, vẫn còn dì Lan ở đây...
Dì Lan miễn cưỡng đứng dậy, nhưng không thành, bất đắc dĩ chỉ đành ngồi tại chỗ, cảm kích nói:
- Cảm tạ đại hiệp ra tay cứu giúp, nếu không có ngài, hai mẹ con tôi đã phải làm mồi cho rắn rồi!
Lan nhi lúc này cũng tỉnh hồn, gật đầu lia lịa nói:
- Đúng đúng! Cảm ơn đại hiệp! Cảm ơn đại hiệp!
Lâm Hàn lắc đầu nói:
- Không cần cảm tạ! Tôi chỉ muốn hỏi, hai mẹ con chị có biết một cô bé tên là Vũ Linh Hà, nhìn cũng rất xinh xắn, cùng tầm tuổi với con gái chị hay không?
Dì Lan nghe đến đây thì hơi khựng lại, thần tình có vẻ hơi do dự. Nhưng Lan nhi lại nhanh nhảu nói trước:
- Biết! Dĩ nhiên là biết! Bọn muội cũng đang đi tìm chị Linh Hà nè! Đại ca ca, anh cũng biết chị Linh Hà sao? Mau tìm chị Linh Hà về đi, mẹ con em lo lắm... hu hu!
Dì Lan cúi đầu, tràn đầy bất an, Lâm Hàn thoáng cái đã hiểu nàng nghĩ gì, nhanh lẹ giải thích:
- Chị cũng không cần lo lắng! Tôi là anh trai của con bé, trước đây cần đi có công chuyện, dặn nó ở nhà tu luyện cho tốt, chờ xong việc sẽ đón nó tới học viện học tập. Nhưng con bé này ương bướng ngang ngạnh đã quen, lại tự ý chạy ra ngoài dạo chơi, tôi cũng không còn cách nào, đành lần theo dấu vết đi tìm. Tới đây thì tra ra được con bé từng ở nhà chị nên tới tìm, nhưng hai mẹ con chị lại đi vắng, lại mang chó theo, kết hợp với việc tôi tra ra là con bé đã mất tích, nên tôi nghĩ hai mẹ con chị cũng đang đi tìm, nên mới lần ra chỗ này!
Lâm Hàn đang định nói tiếp, đột nhiên lại nghe thấy thanh âm gào thét từ phía sau ập lại.
Phản ứng cực nhanh, hắn bắt lấy hai mẹ con dì Lan, thân hình biến mất, xuất hiện ở một vị trí khác.
Nhìn lại, Lâm Hàn nhíu chặt lông mày.
Con trăn vừa rồi được thả đi đã quay lại, nhưng quan trọng hơn, nó dẫn theo một con trăn còn to hơn nó nhiều lần.
Đặc biệt nhất, con trăn mới tới này còn có một cái mào đỏ chót, răng nanh cũng dài ngoằng như lợi kiếm, hơn nữa còn nhỏ ra những giọt dịch ăn mòn cả đất đá!
Đúng là kịch độc!
Con trăn này ít nhất phải là ma thú cấp năm!
Mẹ kiếp! Có lòng tốt tha cho mày một mạng, vậy mà lại dám kéo phụ huynh tới trả thù!
Cuộc đời Lâm Hàn ghét nhất bị mang thù! Mà tất cả mọi người đều vậy, không chỉ riêng mình hắn! Nếu đã dám thù hận hắn, báo thù hắn, vậy thì phải sẵn sàng bị hắn diệt sát bất cứ lúc nào!
Khuôn mặt đanh lại, tràn đầy vẻ lạnh lùng, hai tay Lâm Hàn chợt liên kết lại, thủ ấn tạo ra với tốc độ chóng mặt, khiến hai mẹ con dì Lan có muốn nhìn cũng không rõ.
Thổ Độn – Thổ Mâu!
Từ dưới đất, hàng loạt chông đá mọc lên thành rừng, không những mật độ dày đặc, khóa chặt đường di chuyển của hai con trăn, mà còn mạnh mẽ xuyên phá thân thể chúng, ghim chặt chúng trên đất!
Thủ ấn biến đổi, Lâm Hàn tiếp tục tung ra một chiêu thổ độn khác!
Toái Thổ Táng!
Mặt đất rung lên bần bật, như động đất cấp mười ba. Từ vị trí hai con trăn, mặt đất nứt toác ra, hình thành một vực sâu thăm thẳm, thoáng chốc đã nuốt chửng hai con trăn đáng thương.
Mặt đất tiếp tục rung động, trong ánh mắt hoảng sợ của Lan nhi, mặt đất từ từ khép lại, nuốt chửng hoàn toàn hai con trăn lớn như quái vật.
Lan nhi dường như vẫn không thể tin vào mắt mình, nhưng dấu vết mặt đất nứt ra rồi khép lại kia vẫn còn tồn tại, khiến nàng không thể không tin!
Sự việc xảy ra quá nhanh, quá gọn gàng! Một giây trước, nàng còn hoảng sợ khi nhìn thấy con trăn khổng lồ dài đến ba mươi mét kia xuất hiện, vậy mà một giây sau, con quái thú đó đã bị người con trai kia chôn sống! Tương phản mãnh liệt như vậy, làm thần kinh yếu ớt của nàng hoàn toàn bị kích thích!
- Tiểu Hắc! Tiếp tục tìm kiếm đi!
Lâm Hàn lạnh lùng ra lệnh cho chú chó con đen kịt vẫn ngoan ngoãn nằm đàng kia. Con chó thông tuệ sủa lên mấy tiếng, sau đó lại nhanh chóng chạy đi dẫn đường.
Lâm Hàn xoay người lại, thi triển một nhẫn thuật Mộc độn. Cây cối mọc lên mạnh mẽ, thoáng chốc đã kết lại thành một chiếc xe lăn hoàn chỉnh.
Đưa tay bế Dì Lan lên xe, Lâm Hàn cười cười nói:
- Đi thôi! Lát nữa tôi sẽ đưa hai chị con chị về nhà!
Vừa nói, hắn vừa dẫn đầu đi trước, để lại Lan nhi phía sau với đôi mắt tràn đầy khát khao sức mạnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...