Lâm Hàn đáng thương, quằn quại ôm lấy mắt, tru lên thống khổ. Đối diện hắn, cô nàng kia dường như chẳng có vẻ gì là quan tâm, nếu có cũng chỉ là vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác mà thôi.
Thấy khổ nhục kế không có hiệu quả, Lâm Hàn thầm than mình mù mắt chó, đúng là giở trò nhầm đối tượng, chuốc một thân bụi đất mà đến cái sơ múi cũng không mót được. Lâm Hàn không cam lòng nói:
- Chị không thể quan tâm tôi hơn một chút được không? Dù gì chúng ta cũng cùng trải qua hoạn nạn, không gì gì thì cũng coi như bạn chứ?
Lê Ân Tĩnh đột ngột sầm mặt:
- Không gì gì? Bạn?
Trên trán nàng bắt đầu nổi gân xanh, giọng nói tràn đầy mùi thuốc súng:
- Vừa rồi nhà mi làm gì với bà cô mà còn dám nói không gì gì? Nói cho mi biết, nếu mi không có lời giải thích thích đáng, vậy thì chờ ăn đòn đi!
Giải thích thích đáng? Ý gì đây?
Lâm Hàn kinh ngạc, sững ra đó không nói nên lời.
Đây… cũng quá nhanh, quá hung hãn đi!
Hơn nữa… còn dễ như vậy?
Là do ka quá đẹp trai, hay là do thế giới này quá điên cuồng?
Lâm Hàn mặc dù cũng có chút ý nghĩ không trong sạch với Lê Ân Tĩnh, nhưng hắn vẫn luôn tự giác đuổi ý nghĩ đó ra khỏi đầu, vì hắn cho rằng điều đó không thực tế. Ít nhất, trong tương lai gần là không thực tế.
Nhưng hắn nào đâu biết, Lê Ân Tĩnh là một cô gái rất đặc biệt. Từ nhỏ nàng đã sống trong đại gia tộc với thân phận thấp kém, chịu đủ khi dễ, chịu đủ nhục nhã. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có duy nhất hai người đối xử tốt với nàng, một là Gary, một là Lê Ân Ninh!
Lớn lên, nàng có vẻ ngoài chim sa cá lặn, dẫn đến từng đàn ong bướm vờn quanh, nhưng tất cả đều chỉ mang theo vẻ giả dối hời hợt, thậm chí là vẻ trịch thượng của bề trên. Hầu hết cũng chỉ chào hỏi nàng qua loa, rồi sau đó đi tìm gia chủ, đi tìm Gary, mong cháu trai nàng từ bỏ “thứ tốt”, nhường “thị nữ” cho mình. Người ta chỉ coi nàng là một món hàng, một bình hoa trang trí, không hơn không kém. Nếu không có Gary, không có Lê Ân Ninh, có lẽ nàng đã bị đem ra làm một món đồ giao dịch rẻ mạt không biết bao nhiêu lần rồi.
Dù gì đi nữa, thân phận của nàng cũng quá thấp kém! Đó cũng là nỗi đau trong lòng Lê Ân Tĩnh, là lý do khiến nàng chịu đủ khổ sở từ nhỏ tới lớn.
Từ khi gặp được kỳ ngộ, có được tu vi cao cường, ánh mắt của Lê Ân Tĩnh có phần trở nên đổi khác. Nàng đã chu du vài nơi, nhưng đám đàn ông kia vẫn hèn mọn như vậy, thấy nàng xinh đẹp là xán vào như mèo thấy mỡ, nhiều kẻ còn công khai đùa giỡn, công khai đeo bám, kẻ thô lỗ có, kẻ ra vẻ tao nhã cũng có. Nhưng chỉ cần nàng lộ ra một chút cường thế, đám hèn mọn đó liền thay đổi thành đám chó cụp đuôi, chạy không còn tăm tích.
Chỉ có Lâm Hàn, hắn vẫn luôn rất tự nhiên, giống như không quan tâm nàng là ai, nàng xinh đẹp thế nào. Hắn cư xử với nàng theo một cách rất bình thường: “Trước lạ sau quen!”
Hắn không cố ý làm quen, không cố ý tán tỉnh, hắn luôn để mọi việc diễn ra tự nhiên như vậy, nàng từ một người lạ, thành người quen, thành bạn,…
Cho đến cái lúc Lâm Hàn năm lần bảy lượt mạo hiểm để giúp nàng, cứu nàng, Lê Ân Tĩnh mới biết, trên đời này hóa ra lại có một người thực sự đối tốt với mình, mạo hiểm vì mình.
Hắn nói, từ bỏ đồng đội là rác rưởi trong rác rưởi, hắn sẽ không làm thế!
Lê Ân Tĩnh tin, một niềm tin rất mãnh liệt. Nàng không biết tại sao lại có cảm giác, nếu đồng đội của hắn là một ai đó khác, mà không phải là mình, hắn vẫn sẽ làm như vậy. Cách cư xử của Lâm Hàn là tới từ chân tâm, không một chút tư lợi, không phải vì nàng xinh đẹp, không vì gì khác, chỉ vì hai chữ “đồng đội”.
Lê Ân Tĩnh hiểu, Lâm Hàn cũng giống với nhiều người khác, hắn muốn thủ hộ những điều trân quý đối với mình. Điều quan trọng nhất, hắn muốn thủ hộ nàng! Lê Ân Tĩnh cũng là một người trân quý của hắn
Điều đó làm cõi lòng tưởng như tuyệt vọng với thế gian của Lê Ân Tĩnh cảm thấy ấm áp.
Lê Ân Tĩnh không phải là một cô gái thích chơi trò mập mờ. Tính tình của nàng giống như thuộc tính nàng có: hừng hực như lửa! Nàng nóng tính, bộp chộp, vội vàng, ẩu tả, cố chấp. Mặc dù sau khi đạt được kỳ ngộ, tính tình nàng trở nên bình hòa hơn rất nhiều, lãnh tĩnh và tự tin hơn rất nhiều, nhưng bản chất trong tim vẫn còn nguyên đó, chưa từng thay đổi!
----
Lâm Hàn gãi gãi đầu, ra vẻ rất ngây ngô trả lời:
- Giải… giải thích cái gì?
Lê Ân Tĩnh trầm mặt, không đáp gì, thần thái càng ngày càng lạnh lùng…
Lâm Hàn toát mồ hôi lạnh, tâm lý phụ nữ quá khó đoán, mặc dù là cô nàng thẳng tính như Lê Ân Tĩnh cũng khó lường vô cùng. Hiện giờ, chỉ cần hắn cư xử sai lệch một chút thôi, tình huống sẽ trở nên nát như tương ngay.
Làm thế nào bây giờ?
Lâm Hàn cắn răng, tròng mắt đảo như rang lạc, trong đầu nghĩ lại mấy quyển tiểu thuyết và ca dao mạng biến thái kiếp trước.
Mẹ kiếp! Liều! Chẳng phải vừa rồi cô nàng này còn chủ động chui vào vòng ôm ấp của ka hay sao? Đã vậy chơi lưu manh tới cùng đi!
Lâm Hàn như con hổ đói lao lên, Lê Ân Tĩnh vẫn sầm mặt đứng đó, đến phản ứng cũng không thèm. Hắn rất dễ dàng vòng tay qua eo nàng, một lần nữa mạnh mẽ ấn môi mình lên môi nàng, cái lưỡi không an phận cũng bắt đầu len lỏi, tái hiện lại nụ hôn lãng mạn vừa rồi.
Lê Ân Tĩnh không phản kháng.
Thậm chí còn thừa thế phản công lại Lâm Hàn.
Sau một lúc, hai thân hình kia mới tách nhau ra. Lúc này, sắc mặt Lê Ân Tĩnh đã đỏ như hoa đào, hơi thở gấp gáp, tim đập thình thịch. Nàng yếu đuối dựa vào ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, không muốn buông ra.
Lâm Hàn cười cười đắc ý, thầm cảm thán mình đã đẹp trai lại còn quá anh minh, ôm được mỹ nhân vào lòng. Lần này, Lâm Hàn cũng không làm loạn như vừa rồi, cánh tay chỉ nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài mượt mà của Lê Ân Tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Nếu việc này trở thành thiên kinh địa nghĩa, vậy thì tôi cũng không cần giải thích gì nữa đúng không?
- Ừm! – Mỹ nữ nhẹ gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Cả hai người đều ngầm hiểu, chuyện đã như bây giờ, có lẽ không cần giải thích thêm nhiều nữa.
----
- Đi thôi!
Lê Ân Tĩnh liếc mắt nhìn cảnh tượng ác liệt xung quanh:
- Tôi mệt rồi! Tôi muốn nghỉ ngơi.
Sau khi uống một viên đan dược không biết tên, lại điều tức một chút, Lê Ân Tĩnh cũng cảm thấy khôi phục phần nào, hiện tại nàng muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tình huống của Lâm Hàn bây giờ còn tốt hơn. Mặc dù vừa rồi đã hao sạch chakra trong chiến đấu, lại phải miễn cưỡng dùng thuật ẩn thân lẩn trốn trong thời gian không ngắn, nhưng tố chất thân thể mạnh mẽ của tộc Senju lại một lần nữa phát huy tác dụng, hiện giờ chakra của hắn đã khôi phục ít nhất một nửa, có thể tự do nhảy nhót rồi.
Lâm Hàn cười xấu xa, chợt nhanh chóng áp sát, ôm chặt lấy Lê Ân Tĩnh, thân hình thoáng chốc đã biến mất.
Cách đó năm mươi dặm.
Đó là nơi ẩn thân trước đó của ba người Lâm Hàn. Nơi này đã được Lâm Hàn dùng Mộc thuật tạo nhà trong cây, dùng thủy thuật tạo ra một ao nước nhỏ, có thể nói là đầy đủ tiện nghi rồi. Trở về đây nghỉ ngơi tạm là lựa chọn tốt nhất.
Tia sáng trắng lóe lên, hai thân ảnh một trắng một hồng chợt xuất hiện trên nền đất trống rỗng. Nam cũng khá thanh tú, mặc một bộ ngự thần bào trắng bay phất phơ, thể hiện ra đầy đủ phong tư hiên ngang của tuổi trẻ. Nữ vô cùng xinh đẹp, phong thái thành thục với bộ măng tô hồng, quần bó sát, lại có nét gì đó đáng yêu không nói nên lời. Chỉ là, cả hai người nhìn qua cũng khá chật vật, quần áo đầy tro bụi, trên mặt đã vệ sinh qua nhưng vẫn còn không thiếu bùn đất, làm hình tượng đẹp của bản thân có vẻ không được trọn vẹn.
Lê Ân Tĩnh cười hì hì, kề sát bên tai Lâm Hàn nói:
- Tôi muốn tắm rửa, cậu chuẩn bị nước cho tôi nha! Ngoan, chị về phòng trước đây cưng.
Nói xong, không chờ Lâm Hàn phản ứng, nàng đã tung tăng như một chú chim sẻ trở về phòng mình.
Lâm Hàn gãi gãi đầu, không còn cách nào khác là lũi cũi đi theo.
Lê Ân Tĩnh vừa vào phòng, lại thấy Lâm Hàn vào theo, nàng hơi buồn bực hỏi:
- Cậu không chuẩn bị nước sao?
Lâm Hàn khá là im lặng, cô nàng này có phải mới trở nên như vậy hay không? Ngày xưa nàng sắc xảo lắm mà! Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy ra một cái thùng bằng kim loại, đặt ở giữa phòng, hai tay nhanh chóng kết ấn.
Hư không xuất hiện một quả cầu nước khá lớn, thoáng chốc đã rơi vào trong thùng.
Lê Ân Tĩnh lúc này cũng hiểu ra câu hỏi vừa rồi của mình thừa thãi thế nào. Nhưng nàng cũng mặc kệ nhiều như vậy, nước nôi đã đầy đủ, nàng nhanh chóng trút bỏ áo ngoài, chuẩn bị công cuộc thanh tẩy.
Nhưng mà…
Lê Ân Tĩnh nhíu mày, thấy Lâm Hàn vẫn đứng đực ra đó, nàng gắt giọng:
- Sắc lang, còn không đi đi! Đứng đây làm gì?
Lâm Hàn nuốt nước bọt một cái, hai tay xoa xoa, cực kỳ hèn mọn nói:
- Có thể tắm uyên ương không?
- Cút!
Đáp lại hắn là một quyển trục “cấm chú” không biết từ đâu xuất hiện.
Lâm Hàn biết chuyện không ổn, chân như bôi mỡ chạy mất dép, đến đầu cũng không quay lại, để lại phía sau là tiếng cười khúc khích chế nhạo của mỹ nữ xấu tính nào đó:
- Hừ hừ, nghẹn chết ngươi! Ai bảo trước đó dám sàm sỡ bà cô mà không xin phép!
Vừa nói, quần áo nàng vừa không ngừng trượt xuống, thân hình trắng nõn nà không một chút tì vết cũng dần chìm vào lòng nước, thoải mái hưởng thụ cảm giác đã vắng bóng sau bao ngày này.
Ở một phòng khác.
Sắc mặt Lâm Hàn có vẻ kích động, hai mắt nhắm nghiền, tâm thần chìm vào hệ thống! Lắng nghe âm thanh máy móc lạnh như băng kia.
- Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn! Phần thưởng là…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...