Hiện trường lạnh ngắt như tờ!
Không chỉ Triệu Thiên Hà cùng đám trưởng lão kia, mà ngay chính Triệu Thiên Hồng cũng dại ra nhìn tình cảnh phía trước! Triệu Thiên Hồng trước đó đánh giá rất cao Lâm Hàn, cũng có chút tự tin rằng Lâm Hàn có thể trấn áp được đám người ngông cuồng của Triệu gia, cứu lấy cháu gái mình. Nhưng… như vậy thì quá ác rồi!
- Bây giờ đã có thể ngoan ngoãn giao người ra đây chưa?
Tiếng nói lạnh lẽo của Lâm Hàn thoáng chốc đánh tỉnh đám người vẫn còn đang thất thần đằng kia. Một đám người đờ đẫn nhìn lại, ánh mắt dần dần chuyển sang kinh hoàng, kiêng kỵ. Triệu Thiên Hà tỉnh lại đầu tiên, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Các hạ là ai?
- Một!
Lâm Hàn không đáp, trái lại thốt ra một chữ như vậy.
Nhưng chỉ một chữ duy nhất, lại khiến sắc mặt một đám người đại biến. Vừa rồi cũng là số đếm như vậy, nhưng đến ba thì…
Một lần đã diệt đi một nửa Triệu gia, hơn nữa còn là khu vực hạch tâm, là nơi cư trú của những thiên tài trong tộc, cùng với các cao thủ trấn tộc của Triệu gia! Một đòn như thế đã tuyên cáo Triệu gia hoàn toàn bị phế, nhưng chỉ cần đám trẻ và phụ nữ vẫn còn, Triệu Thiên Hà vẫn còn chút hy vọng đông sơn tái khởi. Nhưng nếu…
- Được! Được! Ta giao, ta giao!
Triệu Thiên Hà thoáng chốc tỉnh hồn, nhanh chóng chạy đi! Lâm Hàn cũng không cản, người ở đây đều có khả năng bỏ trốn, chỉ riêng Triệu Thiên Hà sẽ không! Mà cho dù hắn có muốn chạy, có thể thoát khỏi tay Lâm Hàn sao?
Qua ba phút, một cô bé con chừng tám tuổi mang theo thần thái thấp thỏm theo chân Triệu Thiên Hà bước ra. Vừa nhìn thấy Triệu Thiên Hồng, nàng thoáng chốc bật khóc chạy tới, sắc mặt cực kỳ ủy khuất. Hai mắt Triệu Thiên Hồng lúc này cũng đỏ lên, không kềm chế nổi nhào tới ôm chặt lấy cô cháu gái bé bỏng.
Nhìn cô bé con mới chỉ bằng tuổi Lâm Băng, diện mạo xinh xắn đáng yêu, nhưng cả trên mặt và tay chân đều tràn ngập thương tích của roi đánh, trong lòng Lâm Hàn cảm thấy có chút bất nhẫn. Người lớn tranh đấu, vậy mà nỡ lòng lôi một đứa trẻ như vậy ra làm thủ đoạn. Nghĩ đến, nếu như Băng nhi phải chịu cái cảnh như vậy, không biết Lâm Hàn hắn sẽ phát điên phát rồ mà làm ra chuyện động trời gì.
Nhìn đám người Triệu Thiên Hà thấp thỏm lo âu đứng một bên, như phạm nhân chờ bị phán quyết, lại nhìn Triệu Thiên Hồng đang lo lắng quan tâm Triệu Linh Hạ, còn cô bé đã mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng lão, Lâm Hàn chợt cười nhẹ một tiếng, sắc mặt tràn ngập đồng cảm nói:
- Trở về thôi! Còn người là còn tất cả, không phải sao?
- Được! Ông nội và Linh Hạ cùng về nhà, bà nội đã nấu cho Linh Hạ nhiều thức ăn ngon, toàn những món Linh Hạ thích ăn…
Mặc dù cô bé đã ngủ, nhưng dường như vẫn nghe thấy lời lẩm bẩm của Triệu Thiên Hồng, hai cánh tay nhỏ bé càng ôm cổ lão chặt hơn, khóe miệng lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Hai người đàn ông, cẩn thận từng ly từng tý đưa Linh Hạ quận chúa lên xe ngựa kia, Lâm Hàn một lần nữa trở về trạng thái bình bình không có gì đặc biệt, đảm nhiệm chức vụ đánh xe, dần dần rời đi.
Nhưng phía sau, không một ai có thể bình thản mà nhìn cái bóng lưng ấy nữa, chờ cho Lâm Hàn rời đi mất hút, một lão già hơi mập, mặc áo gấm đỏ mới phẫn nộ gào thét:
- Thiên H… gia chủ! Tại sao vừa rồi lại ngăn cản ta? Tại sao chúng ta không cùng tiến lên giết chết hắn! Tên khốn kiếp, đồ ác ma, Triệu gia của chúng ta a! Con trai ta, cháu trai ta! Hết rồi, hết thật rồi! Oa ha ha ha…
Đến cuối cùng, lão già này đã cười phá lên, nụ cười tràn ngập thê lương và tuyệt vọng, cười đến chảy cả nước mắt.
- Liều mạng? Biết rõ là rất liều, tại sao còn phải lao đầu vào?
Triệu Thiên Hà đầy mặt bình tĩnh nói.
- Triệu Thiên Hà!
Một người trung niên mặt vuông chữ điền cũng tức giận đứng ra, chỉ thẳng vào mặt “gia chủ” mắng:
- Uổng cho chúng ta tin tưởng ngươi, vậy mà bây giờ tộc nhân đều chết thảm, ngươi lại hèn nhát khuất phục trước kẻ thù, đây là lời mà con người nói ra được sao?
- Nói đủ chưa?
Sắc mặt Triệu Thiên Hà thoáng chốc trở nên lạnh như băng, khí thế trên người cũng biến đổi, trở nên tràn ngập âm u mà tàn độc:
- Nói đủ rồi thì nghe cho kỹ đây!
- Ác ma kia, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn! Nhưng hiện tại kẻ địch thế lớn, cũng không biết Triệu Thiên Hồng đã thỉnh được thần thánh phương nào, ngay lập tức đã ra oai phủ đầu với chúng ta! Nhưng càng như vậy, chúng ta lại càng phải bình tĩnh! Người này chúng ta không thể đối phó, nhưng những người kia thì chưa chắc a…
Sắc mặt Triệu Thiên Hà cực kỳ hung tàn:
- Không cần biết hắn là thần thánh phương nào! Nhưng đại thế đã định, chỉ một mình hắn là có thể sửa được hay sao? Ý trời, không thể trái, kẻ nghịch thiên, chỉ có chết không có chỗ chôn!
Dứt lời, Triệu Thiên Hà nhanh chóng đạp bước rời đi, rời khỏi cái đống đổ nát này, Triệu gia đối với hắn trước sau cũng chỉ là một cái bàn đạp để sở hữu quyền lực, Triệu gia bị phế bỏ, mặc dù hắn sẽ thấy tiếc nuối, thấy chán nản, nhưng tuyệt đối sẽ không đau lòng. Trong mắt hắn, hắn đã được định trước là quốc chủ của Dạ quốc, bất cứ người nào cũng không thể thay đổi!
Chỉ là, vật cản đường như Lâm Hàn, như Triệu Thiên Hồng, toàn bộ phải chết!
Hắn thề là như vậy!
…
Chuyển sang một khung cảnh khác.
- Tiếp theo ngươi sẽ làm thế nào?
Ngồi trên xe ngựa, Triệu Thiên Hồng nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc rối tung của cháu gái, giọng nói lại bình tĩnh đến lạ thường hỏi Lâm Hàn bên ngoài.
- Ngài muốn hỏi mục đích của tôi khi trợ giúp ngài, hay muốn hỏi bước tiếp theo mà tôi sẽ làm.
Lâm Hàn cũng cười cợt hỏi lại.
- Có khác nhau sao?
Triệu Thiên Hồng cười nhạt một tiếng:
- Dù sao ta cũng không thể can thiệp…
- Hình như ngài có một chút hiểu lầm gì đó?
Nghe giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ của Triệu Thiên Hồng, Lâm Hàn nhanh chóng giải thích:
- Dạ quốc này là của ngài, hiện tại, và cả sau này cũng vậy! Mọi chuyện vẫn là do ngài định đoạt, tôi không có tâm tư muốn quyền lực, càng không có tâm tình đi quản chuyện một quốc gia! Đó là chuyện của ngài, không phải chuyện của tôi!
- Vậy ngươi có được lợi ích gì?
Sắc mặt Triệu Thiên Hồng trở nên nghiêm túc! Lời của Lâm Hàn, hắn tin, một cường giả như vậy, quyền lực, tài phú đối với hắn vốn chỉ là vật trong túi, thực sự không cần thiết phải kéo một Dạ quốc tàn tạ này lại để đổi lấy.
- Nếu tôi nói, là vì tôi rất kính nể ngài, rất muốn nhìn Dạ quốc này phồn vinh một lần nữa, ngài có tin không?
Lâm Hàn vẫn giữ thái độ cười đùa kia nói.
- Không tin!
Triệu Thiên Hồng quả quyết lắc đầu:
- Không cần quyền lực, vậy thì cần cái khác, một cường giả như ngươi, không có mấy ai lại nhàm chán vô vị đến như vậy!
- Ngài cũng thật là thẳng thắn!
Nụ cười của Lâm Hàn càng sâu hơn. Tấm màn xe ngựa được vén lên, hắn chui vào xe, trực diện đối mặt với Triệu Thiên Hồng, nở một nụ cười tươi như nắng ấm, hắn thân thiện vươn một tay ra nói:
- Giới thiệu lại một chút, tại hạ là Lâm Thế Hàn, đến từ học viện Cửu Long!
- Lâm Thế Hàn?
Trong mắt Triệu Thiên Hồng co rút lại, giọng nói trở nên kinh sợ:
- Ngươi là đệ tử trực hệ của Lâm Tộc?
Lâm Hàn cũng không ngạc nhiên khi bị nói toạc thân phận, trái lại còn gật đầu như đã tính trước, nói:
- Đúng vậy! Còn mục đích của tôi chỉ rất đơn giản, tôi muốn truyền bá nhẫn tông của mình ra toàn bộ đại lục này, để đám trẻ dù không tu ma pháp, không luyện võ đạo, cũng có được một con đường khác trở thành cường giả! Và ngài, cùng với Dạ quốc này, chính là nơi mà tôi lựa chọn!
- Nhẫn tông?
Sắc mặt của Triệu Thiên Hồng trở nên cổ quái:
- Tà giáo?
Sắc mặt Lâm Hàn trở nên cứng đờ, sau đó cười khổ nói:
- Triệu quốc chủ, ngài cũng thật là biết đùa! Nhẫn tông là một trường phái tu luyện chuyên về khai thác tiềm năng thân thể, từ đó sở hữu những năng lực sánh ngang ma pháp và võ đạo. Không phải là những giáo phái mê tín chuyên mê hoặc dân chúng để làm loạn. Tinh hoa của Nhẫn tông, tất cả chỉ nằm trong một chữ “Nhẫn”, rằng nếu nhẫn nại, bình tĩnh, tất cả mọi chuyện đều có thể thành công. Tại hạ cho rằng như vậy cũng không giống tà giáo cho lắm chứ!
- Quan trọng nhất là! Ngài cảm thấy rằng người của Lâm gia cần phải đi ra ngoài tuyên truyền Tà giáo sao?
Ngẫm nghĩ một chút, Lâm Hàn vẫn quyết định dùng bảng hiệu Lâm gia để thuyết phục Triệu Thiên Hồng! Dù sao Lâm gia xưa nay vốn vẫn có tiếng là danh sư, mỗi một đời anh kiệt của Lâm gia đều đi chu du tứ hải, thu đồ đệ, kết thiện duyên vô số. Việc Lâm Hàn có tâm huyết muốn truyền bá “đạo” của mình, Triệu Thiên Hồng có thể hiểu được, đơn giản, vì hắn là người của Lâm gia!
Mặc dù thực tế không giống như vậy lắm, nhưng ít nhất Lâm Hàn đã thuyết phục được Triệu Thiên Hồng, để đối phương bớt đi sự phòng bị với bản thân. Dù sao, ở thời điểm hiện tại, Triệu Thiên Hồng vẫn làm quốc chủ mới là tốt nhất.
Hơn nữa, Lâm Hàn còn có một ý nghĩ khác, khiến cho kế hoạch chiếm lấy ngôi quốc chủ này thay đổi, có lẽ… cũng không cần phải tàn khốc như vậy!
- Vậy… bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào? Tình trạng Dạ Đô, và cả Dạ quốc này chắc hẳn ngươi cũng đã thấy, thay đổi nó, không phải chỉ một sớm một chiều!
Đã có được tín nhiệm nhất định, Triệu Thiên Hồng bắt đầu chuyển sang phương án hành động. Lâm Hàn là một ngọn thương bén nhọn mới xuất hiện, cũng là hy vọng khởi sắc cho thế cuộc hiện tại, Triệu Thiên Hồng muốn lợi dụng khí thế nhiệt huyết này, một lần lấy lại vị thế cho bản thân.
- Việc thay đổi thế cuộc, có lẽ còn phải trông chờ vào ngài!
Lâm Hàn cười khổ một tiếng:
- Việc duy nhất mà tôi có thể làm bây giờ, đó là lôi ra hắc thủ đứng phía sau Triệu gia, một lần chặt đứt tay chân của bọn chúng ở Dạ Quốc này, để ngài có thể thoải mái hành sự mà không chịu áp chế! Sau đó… có lẽ sẽ còn tiếp tục có nguy cơ, nhưng ngài dẹp yên nội loạn, tôi bên ngoài chống lại ngoại ưu, chỉ có đồng lòng mới có thể vực dậy Dạ quốc tươi đẹp của ngài, đồng thời để nhẫn tông của tôi được tỏa sáng! Hy vọng chúng ta có thể đồng lòng, hợp tác vui vẻ.
- Hợp tác vui vẻ!
Mặc dù trong lòng nghĩ gì không ai biết, nhưng Triệu Thiên Hồng cũng nở một nụ cười vui sướng bắt tay với Lâm Hàn. Ở người đàn ông trước mắt, hắn thấy được hy vọng rất lớn. Mặc dù còn chưa đo lường rõ ràng năng lực của Lâm Hàn tới đâu, nhưng Triệu Thiên Hồng hiện tại cũng chẳng còn lại gì, cũng không còn đường lui, hắn còn sợ gì mà không thử một lần đặt cược vào hy vọng nhỏ nhoi trước mắt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...