Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Quan sát Anton, Lâm Hàn kết luận, người này đúng là giống như Lê Ân Ninh đã nói bóng nói gió, nóng tính, gia trưởng, thậm chí có chút tự cho là đúng.

Hắn có một mái tóc đỏ rực như liệt hỏa, một đôi mắt cũng là màu hồng bảo thạch thuần sắc, chứng minh hắn là một ma pháp sư hệ hỏa không cần bàn cãi. Sắc mặt nghiêm nghị, sắc cạnh và vuông vức, một đôi mắt khá sắc bén, có phần hơi cau lại, nhìn qua có thể đoán ra hắn là loại rất người rất cố chấp.

Sắc mặt ra chiều nghiêm trọng, hắn nện từng bước vững vàng về phía bàn khách, ngồi xuống bên cạnh Lê Ân Ninh, thần thái soi mói khó chịu, nhưng ngữ khí coi như vẫn đúng tiêu chuẩn nói:

- Chào các vị! Tôi là William Anton, chủ gia đình này! Chuyện các vị muốn nói, tôi đã nghe thấy cả! Hiện giờ tôi cũng trả lời thẳng với các vị! Chuyện này là không thể nào!

- Tại sao?

Vẫn là Lâm Tuyệt giành trước một bước nói, khiến Lâm Hàn há mồm ra rồi lại thôi.

- Rất đơn giản! Gia đình chúng tôi đã quyết định hôn sự cho con bé! Tôi cũng đã nói chuyện cụ thể với gia đình bên kia, hiện giờ đại sự đã định, William Anton tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời! Còn mong các vị thông cảm về cho.

William Anton há miệng đã nói chuyện đến tuyệt, không hề chừa một đường lui nào, ngữ khí tiễn khách chắc nịch, không để người khác nghi vấn.

Lâm Hàn nhướng mày!

Hắn bắt đầu cảm thấy tức rồi! Nếu là chuyện khác, hắn có thể bình tĩnh ngồi suy nghĩ đối sách, nhưng động đến chuyện của Lê Ân Tĩnh, hắn cảm thấy máu huyết mình như đang sôi trào, bất cứ một vật cản nào dù lớn hay nhỏ dám ngáng đường hắn, Lâm Hàn sẵn sàng đập nát nó bằng cách thô bạo nhất!

Cái ngữ khí khinh khỉnh không chừa chút đường lui nào của William Anton đã chọc giận Lâm Hàn! Chưa kể cái kiểu ứng xử gia trưởng không cần biết người khác ra sao của hắn càng làm Lâm Hàn phản cảm hơn!

Hắn! Lâm Hàn! Xưa nay căm thù nhất là chế độ hôn nhân phong kiến, càng căm thù kiểu chỉ phúc vi hôn không cần quan tâm đến cảm nhận của con cái này! Chưa nói đến, Anton này từ nhỏ tới lớn còn chưa từng chăm sóc Lê Ân Tĩnh một ngày, vậy mà giờ còn hành xử kiểu đó, hắn coi Lê Ân Tĩnh là cái gì? Hắn là cái thá gì?

Anton này chắc chắn chưa từng hỏi qua Lê Ân Tĩnh! Bởi nếu có hỏi ý nàng, câu trả lời của Lê Ân Tĩnh chắc chắn sẽ là không! Tuyệt đối là không!


- Anton tiên sinh! Chuyện ngài vừa nói, đã từng đề cập với Ân Tĩnh chưa?

Cố nén nộ diễm đang trồi lên hừng hực trong lòng, Lâm Hàn đã biết còn cố hỏi một câu, hắn muốn nghe Anton sẽ trả lời thế nào!

Và câu trả lời này, cũng quyết định Lâm Hàn hắn sẽ làm thế nào!

- Không cần thiết!

William Anton dứt khoát lắc đầu:

- Ta là cha ruột của nó! Chuyện khác ta có thể tùy ý nó làm xằng làm bậy, không về nhà lêu lổng ở ngoài cũng không sao, nhưng chuyện này, ta quyết định rồi!

Ngữ khí vô cùng khẳng định, gương mặt tràn ngập cương quyết. Nửa câu sau của Anton dường như không phải nói với một nhà Lâm Hàn, mà là đang nói với Lê Ân Ninh, để nàng không nên xen vào việc này.

Lâm Hàn thoáng chốc rơi vào trầm mặc.

Hắn đã hy vọng rằng Anton sẽ nói dối, nói rằng Lê Ân Tĩnh đã đồng ý, khi đó Lâm Hàn sẽ chẳng chút do dự mà đập cho lão một trận, thậm chí đập tan nát cái nhà này ra, để cho lão biết, cái giá phải trả cho việc lừa dối Lâm Hàn, bán Lê Ân Tĩnh đi là như thế nào. Đập cho lão muốn chõ mồm vào chuyện của mình cũng không có cửa, bởi loại tiểu nhân dối trá như lão, cơ bản không xứng!

Nhưng không, Anton thẳng thắn nói sự thật, ngữ khí cực kỳ bá đạo, khiến Lâm Hàn thoáng chốc hơi buồn bực. Anton này dám nói thật, chứng minh hắn cũng không phải là loại cáo già gian xảo, chỉ là cái tính cách và lối sống gia trưởng đã quen khiến hắn vẫn tự cho mình là đúng như vậy.

Loại người như Anton, là cực kỳ cố chấp, bởi lối sống kia đã in sâu vào xương tủy của hắn, có muốn sửa cũng không được, dùng bạo lực với hắn, chẳng những không thể đàn áp, ngược lại còn làm đối phương điên cuồng hơn, mình và Lê Ân Tĩnh sau này tuyệt đối không có mấy ngày yên bình.

Tưởng tượng đến mấy tên hủ nho máu chó trong phim truyền hình kiếp trước, Lâm Hàn đúng là không rét mà run! Anton này… tuyệt đối có tiềm chất làm hủ nho như vậy! Dây vào hắn, tuyệt đối là dây phải Sh!t! Giải quyết xong chuyện, bản thân mình cũng dính một thân mùi!

Còn chuyện diệt trừ… Lâm Hàn nghĩ cũng không dám, chưa nói đến Anton xác thực là cha đẻ Lê Ân Tĩnh, chỉ riêng cái ánh mắt quan tâm sốt sắng của Lê Ân Ninh kia đã khiến hắn không dám làm liều rồi! Đừng quên, mẹ chính là người quan trọng bậc nhất trong lòng Lê Ân Tĩnh, đến hắn cũng chưa chắc sánh bằng.


“Chị Ân Tĩnh a chị Ân Tĩnh, rốt cuộc muốn tôi làm cái gì đây? Chi bằng nói thẳng ra để tôi đi làm cho xong, đặt tôi vào tình huống này chẳng phải chơi khó nhau sao?”

Lâm Hàn khổ thấu trời xanh, nhưng cũng chỉ có tự mình biết lấy. Hắn nhất thời không biết mình phải làm gì mới đúng ý Lê Ân Tĩnh bây giờ?

Từ từ! Phải bình tĩnh, bình tĩnh suy xét! Mình rất hiểu Lê Ân Tĩnh, chỉ cần suy nghĩ một chút là ra!

Lâm Hàn thầm nhẩm câu thần chú như vậy, nhưng hắn có làm thế nào cũng không bình tĩnh được, suy nghĩ cũng rối loạn tưng bừng. Người ta nói, kẻ trong tình yêu trí tuệ bị hạ thấp, có lẽ chính là tình huống của Lâm Hàn bây giờ.

- Anton thân ái! Chàng đã về rồi sao?

Đúng lúc này, lại một giọng nói khác vang lên trong phòng khách. Bước vào là một người phụ nữ trung niên với mái tóc vàng óng, nhìn qua rất có phong vận, trên thân mặc một bộ váy tím lộng lẫy, cực có phong thái quý tộc. Mỗi bước đi, động tác đều cực kỳ ưu nhã và tự nhiên, không chút cố làm ra vẻ, chứng minh người phụ nữ này từ nhỏ không phú thì quý, chắc chắn có xuất thân quý tộc điển hình.

Lâm Hàn đoán không sai, đây là vợ cả của William Anton – Philz Sofia, xuất thân là chắt nội bốn đời của giáo sư Philz Kanna lừng danh, cường giả hàng đầu của tộc Philz, thậm chí là cả học viện, thân phận cực kỳ cao quý.

Đương nhiên, Lâm Hàn cũng không có quan trọng xuất thân của nàng, cái mà hắn quan tâm chỉ có: tu vi! Sofia này vậy mà cũng là Pháp Hoàng, hơn nữa còn là Pháp Hoàng cấp chín, còn mạnh hơn cả William Anton hai bậc!

Bước vào phòng, Sofia có chút kinh ngạc nhìn đoàn người Lâm Hàn, sau đó mỉm cười ưu nhã nói:

- Anton thân ái! Mấy vị đây là…

Vừa nói, nàng vừa tự nhiên đi tới bên Anton ngồi xuống, bộ dạng nữ chủ nhân không thể nghi ngờ.

Anton mặc dù gia trưởng, vậy mà không hề có chút ý kiến gì với hành động hơi “vô lễ” của Sofia, ngược lại cũng ngẩn ra một chút nhìn đám người Lâm Hàn. Chính hắn nói chuyện nãy giờ cũng còn chưa biết mấy người Lâm Hàn là ai đây.


Lâm Tuyệt hiểu ý, nhẹ nhàng cười giới thiệu:

- Tôi là Lâm Tuyệt, con trai của thất trưởng lão Lâm gia – Lâm Chấn Giang! Đây là con trai tôi, Lâm Thế Hàn, cũng là thằng nhóc này muốn cầu hôn tiểu thư William Altar nên gia đình chúng tôi hôm nay mới tới đây nói chuyện.

Lại giới thiệu tình huống bản thân và Lê Ân Tĩnh một lần.

- Lâm Thế Hàn?

Sofia mỉm cười nhìn Lâm Hàn, ánh mắt có mấy phần tán thưởng! Chỉ riêng một chữ “Thế” này, đã đủ khiến nàng coi trọng Lâm Hàn rồi, dù sao tuổi đời của hắn vẫn còn rất trẻ, có thể trở thành con cháu trực hệ của Lâm gia, coi như là tài năng xuất chúng!

Đương nhiên, trực hệ có nhiều loại trực hệ, thậm chí con cháu phe “huyết thống” của tứ - ngũ trưởng lão còn không ít người là dựa vào danh tiếng tổ tiên trở thành trực hệ, một chữ “Thế” này cũng trở nên mất giá nhiều, nếu không, Pháp Hoàng như Sofia làm gì còn có thảnh thơi ngồi nói chuyện với Lâm Hàn khi nghe tới chữ “Thế” này?

Sofia tiếp đó lại xoay qua Anton, cười nhẹ nói:

- Anton thân ái, ta thấy Thế Hàn cũng rất tốt mà, nếu hai đứa nó đã thật lòng thích nhau, tại sao không tác thành cho chúng? Còn nữa, chuyện của con bé Shaki cũng thành rồi, đây chẳng phải là song hỷ lâm môn sao?

Anton nhướng mày, nhưng cũng không nổi nóng mà giải thích:

- Sofia, bên phía Uy Thống kia có chút thay đổi! Đại tiểu thư mà Uy Lam nhắc tới với chúng ta không phải là Shaki, mà là Altar. Ta cũng không biết vì sao lại có sự nhầm lẫn này, nhưng người mà Uy Lam muốn hỏi cưới là Altar không thể nghi ngờ, chuyện này ta đã đáp ứng với Uy Thống, ngày mai hoặc ngày kia họ sẽ tới nói chuyện chính thức…

- Như vậy sao được?

Sofia nhíu mày:

- Chẳng phải lần trước tới gặp mặt Shaki, Uy Lam kia vẫn còn rất vui vẻ trò chuyện, thậm chí cùng đi dạo với con gái chúng ta sao? Sau khi trở lại Shaki còn vui vẻ háo hức ra mặt, sao đột nhiên lại thay đổi như vậy?

- Lại nói! Altar và Uy Lam cũng chưa từng gặp mặt, hiện giờ con bé lại có tình cảm với Thế Hàn, bắt nó thành hôn với người khác chẳng phải rất tàn nhẫn sao? Đến lúc đó cả Shaki và Altar đều bị miễn cưỡng, chẳng phải chúng ta tự tay làm hỏng cuộc đời hai đứa con gái rồi hay sao?


Sofia thao thao bất tuyệt cằn nhằn, Anton vậy mà không một lời phản bác, cũng không nổi nóng. Lâm Hàn thoáng chốc sáng mắt lên nhìn Sofia, gật gù như gà mổ thóc, trong lòng khỏi nói cũng biết cảm động đến rơi nước mắt.

Trên đời sao lại có người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa phúc hậu như vậy chứ? Không những lo cho con cái, mà ngay cả không phải con ruột như Lê Ân Tĩnh cũng săn sóc như vậy! Ôi chao, có thần linh trên kia, ta ca ngợi ngài, Sofia phu nhân!

Lâm Hàn trong lòng hưng phấn gào thét, Sofia trong mắt hắn lúc này không có cánh cũng giống thiên sứ biết mấy, hắn chỉ ước gì được lao lên ôm hôn nàng mấy cái để tạ ơn… À không không, đây là vợ của cha vợ, không thể đụng, tuyệt đối không nên kích động a!

- Nhưng mà, Uy Thống nói rằng con trai hắn mặc dù cũng rất thích Shaki, nhưng với Altar là trúng tiếng sét ái tình, ngày nhớ đêm mong không dứt ra được, vì vậy mặc dù rất thương Shaki, nhưng mà…

Anton vẫn rất kiên nhẫn giải thích.

Trong mắt Sofia chợt lóe lên một vệt tinh quang sắc lẹm, Lâm Hàn vì đang cúi đầu nên không nhìn rõ, nếu không hắn sẽ phải đánh giá lại con người “phúc hậu” này. Nàng phất phất tay nói:

- Chuyện này phải đợi nói lại với Uy Thống! Chuyện hôn nhân đại sự của hai đứa con gái, nào thể như trò đùa nói thay đổi là thay đổi như vậy? Như vậy đi, trước hết mời mấy vị về trước, tôi sẽ hẹn thời gian rõ ràng với nhà Uy Thống, còn mong lúc đó các vị tới nhà chơi một lần nữa, chúng ta sẽ cùng ngồi đàm đạo xem nên giải quyết chuyện này thế nào.

Ngữ khí của Sofia rất chậm, rất mềm mại, nhưng sắc mặt Lâm Tuyệt thoáng chốc lại trở nên khó coi, hắn đã lờ mờ nhận ra người đàn bà này đang suy tính cái gì rồi.

Tính toán thật hay a!

- Không cần đợi! Chúng ta tới rồi đây!

Lại một giọng nói khác vang lên!

Lâm Hàn ngẩn người, hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy? Người cứ nối đuôi nhau mà xuất hiện, không thể để trái tim nhỏ của ta được bình yên một chút sao?

Liếc tới, từ ngoài cửa có hai người đàn ông một già một trẻ đang theo chân hầu gái tiến vào. Mặc dù không quen biết, nhưng Lâm Hàn vẫn có thể phán đoán, hai người này là hai cha con họ Uy, không thể nghi ngờ!

Trò chơi… ngày càng thú vị rồi! Gặp phải tình địch đến tận nơi cướp vợ, đây cũng coi như là lần đầu mình gặp phải chứ!

Lâm Hàn nhếch mép, lộ ra một nụ cười tràn ngập tà mị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui