- Này… chị thực sự làm cô giáo?
Trên đường đi, Lâm Hàn có chút quái dị nhìn Lê Ân Tĩnh. Đại tỷ này có thể làm cô giáo sao? Nàng dạy bọn nhỏ cái gì? Dạy làm sao bắt nạt kẻ yếu… à không, là phát huy uy thế sao?
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh mặt không biểu tình, cực kỳ ưu nhã xoắn chặt lấy mảnh thịt yếu đuối bên eo hắn, khiến Lâm Hàn liên tục hít khí lạnh mà không dám thở ra.
- Đại tỷ… cảnh giới ngang ngược lại tiến bộ một bậc rồi a, đạt đến trình độ hành hạ người mặt không đổi sắc… Sau này ka có hành để ăn rồi…
Lâm Hàn vã mồ hôi như tắm, lại chỉ dám chít chít hừ hừ trong cổ họng.
Lặng lẽ thu hồi ma trảo, Lê Ân Tĩnh ưu nhã vuốt một lọn tóc mai mềm mại lên vành tai, hời hợt nói:
- Sao? Cậu nghĩ tôi không đủ trình độ dạy vỡ lòng cho mấy đứa trẻ con sao?
Lâm Hàn rất thức thời ngậm miệng, đầu gật như gà mổ thóc, không biết là đồng ý nàng có thể dạy, hay là đồng ý điều mà nàng nói.
Nhưng hành động mà hắn tự cho là bí mật lại không giấu được Lê Ân Tĩnh, nàng cười lạnh một tiếng, hơi thở nóng hừng hực phả lên tai mà lại khiến Lâm Hàn lạnh sống lưng:
- Làm sao? Cậu thật sự nghĩ tôi không đủ trình độ?
- Không không…
Toát mồ hôi, Lâm Hàn liên tục xua tay.
- Ý cậu là tôi đang đổ oan cho cậu?
Lê Ân Tĩnh lạnh lùng hỏi tiếp.
Lâm Hàn thức thời đóng kín miệng, đại tiểu thư này lại bắt đầu bài ca hạnh họe rồi, giải thích với nàng lúc này có khác nào tự tìm chết?
Thấy hắn phản ứng như vậy, Lê Ân Tĩnh đột nhiên thay đổi khí thế, từ từ đứng thẳng lại, cười nhẹ nói:
- Sao? Giận rồi?
Lâm Hàn không hiểu bà cô này đang chơi trò gì, chỉ có thể cười bồi đáp:
- Không dám! Tuyệt đối không dám!
- Là không dám! Chứ không phải là không giận đúng không?
Lê Ân Tĩnh đột nhiên ủ rũ, ngữ khí đột nhiên trở nên cực kỳ ai oán:
- Tôi có đáng sợ vậy sao? Chỉ đùa cậu một chút thôi mà…
Lâm Hàn như mềm nhũn cả xương, bước chân lảo đà lảo đảo. Cô nàng này đang chơi trò gì? Bình tĩnh, bình tĩnh, đại tỷ này tuy rằng đáng sợ, nhưng ka cũng phải cứng lên thì mới có chỗ đứng. Đúng, phải cứng lên…
Nghĩ đoạn, Lâm Hàn ngẩng đầu ưỡn ngực, rất oai phong nói:
- Đừng đùa! Tôi là một thanh niên chân chất, nghiêm túc rất có chiều sâu!
Đắc ý hai giây, hắn tiếp tục bồi một câu:
- Lại thêm kỳ tài ngút trời, vô số thiếu nữ phương tâm thầm hứa. Chị cũng nên cẩn thận mà giữ chắc a!
- Cậu dám!
Lê Ân Tĩnh trực tiếp xù lông, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi gào thét.
Vốn Lê Ân Tĩnh định bạo phát, Lâm Hàn định chạy trối chết, đột nhiên một đám những âm thanh non nớt truyền đến khiến hai người không thể không chỉnh trang lại phong thái.
Hết cách a, Lê Ân Tĩnh hiện giáo viên, dù bình thường náo lên náo xuống nhưng trước mặt bọn trẻ tuyệt đối phái giữ hình tượng a!
“Giáo viên là một nghề rất thần thánh, Lâm thiếu tuyệt đối ủng hộ, tuyệt đối không bao giờ xâm phạm.” Lâm Hàn trong lòng tự kỷ hò hét một phen!
- Cô giáo Lê!
- Cô giáo…
- Chúng em chào cô…
- Oa! Hôm nay cô giáo thật đẹp!
- Nói bậy, bộ mọi khi cô không đẹp chắc?
- Nhưng mà hôm nay đẹp hơn nha…
…
Đây là một số âm thanh của mấy đứa nhỏ, có công khai nói, có xì xầm bàn tán, nhưng tất cả đều không thoát khỏi lỗ tai Lâm Hàn. Hắn thầm ngạc nhiên, xem ra Lê Ân Tĩnh còn rất được chào đón!
Nghĩ lại cũng đúng, ấn tượng đầu tiên của Lâm Hàn về Lê đại tỷ chính là thân thiện, hơn nữa còn rất nhiệt tình. Chẳng qua giữa hắn và nàng không còn gì phải khách sáo, lại biết hắn cũng rất chiều chuộng nàng, vì vậy mới thả lỏng bản thân mà đùa nghịch, thỏa mãn chút xíu tâm tính đại tiểu thư, đại tỷ đầu của mình mà thôi!
Cô gái như nàng, không những tốt bụng, nhiệt tình, hơn nữa còn rất tài giỏi, xinh đẹp như vậy, danh giá như vậy, không khiến người khác yêu thích mới là chuyện lạ.
Lê Ân Tĩnh tuyệt đối thuộc về cấp bậc mỹ nữ già trẻ thông sát a!
- Oa! Cô giáo, chú này là ai? A… con biết rồi! Là bạn trai bí mật mà cô giáo vẫn giấu giếm! Hi hi…
- Hồng Thái, không được vô lễ! Xin lỗi cô giáo Lê, là gia giáo không nghiêm, khiến bọn trẻ thật là không biết ý biết tứ. Còn mong cô giáo để tâm nhiều hơn, giáo dục đứa bé này vào khuôn phép, muốn đánh muốn mắng đều được, Lâm Thế Gia tôi tuyệt đối không có ý kiến.
Lâm Thế Gia là một người đàn ông khá văn nhược nhưng lại có đôi bàn tay chai sạn đầy thô ráp, chắc chắn là một cao thủ dùng đao kiếm.
Lời nói của hắn rất chân thành, giống như muốn bỏ mặc con trai cho Lê Ân Tĩnh giày vò, nhưng nhìn bàn tay thô mà hắn đang xoa lên đầu bé trai kia một cách ôn nhu nhất có thể, đã cho thấy hắn thực lòng yêu thương đứa con trai này thế nào.
Nói như vậy, chẳng qua là vì hắn tin tưởng Lê Ân Tĩnh, tin tưởng nàng không phải là một giáo viên xấu mà thôi!
Lâm Hàn tự thấy, mình có lẽ nên nhìn Lê Ân Tĩnh bằng con mắt khác.
Thực tế, đó cũng là do Lâm Hàn còn mang ấn tượng kiếp trước, hắn sống ở cái đất nước mà có vô số vụ giáo viên vì tiền trù dập học sinh, giáo viên không gương mẫu, giáo viên đánh học sinh gì gì đó… Nhưng chuyện như vậy ở học viện Cửu Long gần như là không có. Ở nơi đây, giáo viên là một chức nghiệp rất thần thánh, rất cao quý, rất đáng được tôn trọng. Vì vậy, người giáo viên ở học viện Cửu Long cũng phải là những người có phẩm đức tốt nhất, hoặc ít nhất là đối với học sinh phải hoàn toàn công chính.
Còn về tài năng… thôi tạm dẹp sang một bên, dạy mấy đứa trẻ vỡ lòng thế này thì cần tài năng đến đâu? Cái quan trọng nhất vẫn là phẩm đức mà thôi. Lê Ân Tĩnh công tác ở đây thuần túy là dùng dao mổ trâu để giết gà.
- Nhưng mà…
Hồng Thái còn định nói gì nữa, nhưng lại bị cha nó gắt gao giữ lại. Thằng bé rất oan ức, chỉ có thể dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn Lê Ân Tĩnh.
Lê Ân Tĩnh ra hiệu không sao, cười tủm tỉm xoa xoa đầu Hồng Thái, một nụ cười rạng rỡ mà chói lòa dương quang:
- Không sai! Đây chính là bạn trai bí mật mà lần trước cô đã nói!
- Oa! Là thật!
Hồng Thái mừng rỡ reo lên:
- Thầy thực sự là bạn trai của cô Lê? Là người không cần căn cốt học võ và thiên phú ma pháp cũng có thể luyện đến đỉnh cao? Là người sáng tạo ra nhẫn thuật độc nhất vô nhị? Là người có thể vì cô Lê mà không màng tính mạng, dùng sức mình đẩy lùi Ma Tướng?
Lâm Hàn ngơ ngác một chút? Đây là đang nói mình sao?
Nhìn ánh sáng sùng bái chân thành phát ra từ ánh mắt của thằng bé, Lâm Hàn bất chợt thấy có chút lâng lâng. Được người tôn kính quả nhiên rất thoải mái a!
- Thầy…
Trong lúc Lâm Hàn còn lơ mơ, Lâm Hồng Thái đã một lần nữa lên tiếng, thần thái rất thành khẩn.
- Em muốn được học nhẫn thuật của thầy! Thầy có thể dạy em không?
Lâm Hàn trầm mặc.
- Thằng bé này tên Lâm Hồng Thái! Tư chất không được tốt nên bình thường khá tự ti! Từ khi tôi tới đây mới cải thiện đôi chút.
Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng giới thiệu, rất ngắn gọn, cũng không đặc biệt ám chỉ cái gì.
Lâm Thế Gia cũng không nói gì. Hắn cũng là người của Lâm gia, những ngày này Lâm gia cường điệu tuyên truyền về Lâm Hàn, làm sao hắn có thể không biết?
Con trai sinh ra đã có chút không bằng bạn bằng bè, thân thể gầy yếu, tư chất luyện võ không tốt, tinh thần cũng không đâu vào với đâu, miễn cưỡng lắm may ra có thể tu luyện ma pháp. Hiện tại nó còn nhỏ, tạm thời vẫn chưa có vấn đề lớn, nhưng đến sau này, khi mà chúng bạn dần dần từng bước tiến đến đỉnh cao, mà con mình lại dần tụt hậu xuống tầm thường vô vi, cảm giác đó không dễ chấp nhận chút nào.
Một đời hắn từ kẻ tầm thường dấn bước được đến địa vị ngày hôm nay, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn con trai mình trở nên tầm thường hay sao?
Sự thực là hắn cũng từng bất lực không biết phải làm sao, cũng từng quyết tâm đi tìm tẩy tủy đan trong truyền thuyết có thể giúp thoát thai hoán cốt, nhưng tất cả đều chưa thành công.
Cho đến khi Lâm Hàn xuất hiện…
Chính xác thì là nhẫn thuật xuất hiện!
Lâm Thế Gia đã từng được gặp Lan Hồng Tuệ! Một cô bé mười bảy tuổi với tư chất bình thường đến không thể bình thường hơn, vậy mà lại có thể đạt được sức mạnh sánh ngang Võ Hoàng! Lâm Thế Gia kinh hãi, đồng thời cũng kinh hỷ! Thứ hắn muốn tìm cho con trai chẳng phải chính là như vậy sao?
Hơn nữa, từ động thái của Lâm gia, xem ra cao tầng đã công nhận sự huyền diệu của nhẫn thuật, sớm muộn cũng sẽ trọng dụng, vấn đề ở đây chỉ có Lâm Hàn, Lâm nhị thiếu gia mà thôi!
Vì vậy, khi thấy Hồng Thái bạo dạn hỏi Lâm Hàn, Lâm Thế Gia thần kỳ không có nghiêm khắc răn dạy, bởi đây cũng là điều mà hắn muốn nói.
Lâm Hàn không suy nghĩ lâu, chỉ năm giây sau, hắn ngồi xuống trước người Hồng Thái, mỉm cười nói:
- Nhóc thực sự muốn học nhẫn thuật?
Lâm Hồng Thái kích động gật đầu như gà mổ thóc, hy vọng trong nó chưa bao giờ mãnh liệt đến thế.
Bởi Hồng Thái cũng đã hiểu ra được, nhân sinh của kẻ yếu bi ai đến mức nào, ngay mấy ngày trước thôi!
Hơn nữa, chính Hồng Thái cũng đã chứng kiến được sự thần kỳ của Nhẫn thuật. Lâm Băng đã đứng ra giúp đỡ vào lúc nó đau đớn nhất, phong thái đó, cách kết ấn đó, sức mạnh của Băng Độn, cả đời nó cũng không quên.
Nhẫn thuật, nhẫn thuật,… chắc hẳn cũng không kém hơn luyện võ và ma pháp bao nhiêu. Nếu mình nhận được chỉ dạy của người sáng tạo nhẫn thuật…
Hồng Thái kích động cả người phát run, thần thái đầy chờ mong nhìn chằm chằm Lâm Hàn.
- Cha…
Lâm Hàn còn chưa trả lời đã thấy đuôi áo bị giật giật, Lâm Băng không biết từ bao giờ đã đứng sau hắn, khuôn mặt đầy năn nỉ mà tội nghiệp khiến Lâm Hàn nhìn mà thấy đau lòng.
Đây là đang cầu tình sao?
Không đúng, đây là đi cổng sau, làm một thanh niên bốn tốt chỉ biết làm theo năm điều Bác Hồ dạy, Lâm Hàn cảm thấy cực kỳ quan ngại với hành vi của Lâm Băng điện hạ!
Nhưng cuối cùng, quan ngại của hắn cũng chỉ là thứ bỏ đi, không đáng một đồng tiền trước cặp mắt to rưng rưng như biết nói của Lâm Băng điện hạ!
Trong lòng mềm nhũn, Lâm Hàn bất đắc dĩ cười cười với Lâm Hồng Thái:
- Hiện tại ta còn chưa sẵn sàng, nhóc có lẽ còn phải chờ một thời gian nữa vậy!
- Oa! Cha đồng ý rồi! Yêu cha nhất! Chụt!
Nói chưa hết câu, đã một cặp môi nhỏ xinh in lên má Lâm Hàn.
- Chỉ là…
Lâm Hàn đột nhiên đổi giọng, khiến Lâm Hồng Thái còn chưa kịp thả lỏng đã một lần nữa căng mắt ra nhìn.
Lâm Hàn cười cười, thản nhiên nói:
- Tu luyện nhẫn thuật rất gian nan và khổ cực, nhóc có chịu được không?
Lâm Băng hơi chán ngán quay mặt đi, còn vất vả? Sao nàng không thấy?
Ách… đây hoàn toàn là do thiên phú của Lâm Băng quá tốt, lại thêm “bí kíp” hệ thống trao cho nàng quá khoa học và hiệu quả nên mới vậy. Đúng là ngồi trong mâm không biết cảnh ăn mày chết đói a!
- Con không sợ! Nhẫn thuật gian nan, chẳng lẽ Võ Đạo và Ma Pháp không gian nan sao? Con đã vô duyên với võ đạo và ma pháp, nhẫn thuật chính là hy vọng của con, con sẽ không bỏ qua, thưa thầy!
Lâm Hàn hơi ngạc nhiên nhìn Hồng Thái, một đứa trẻ lại có giác ngộ tốt như vậy sao? Hay là…
Nghĩ đoạn Lâm Hàn liếc qua Lâm Thế Gia, chỉ thấy tên này vẫn trầm mặc đứng im một chỗ, thần sắc hơi phức tạp. Lâm Hàn không nói gì nữa, chỉ gật đầu:
- Vậy được! Nhưng trước hết nhóc vẫn phải đi học cho tốt, nghe lời cô giáo, nghe chưa? Tu luyện quan trọng, nhưng nhân phẩm mới là thứ quan trọng nhất!
- Cám ơn thầy! Cám ơn thầy!
Hồng Thái kích động nhảy cẫng lên, cuối cùng cũng là Lê Ân Tĩnh kéo nó vào lớp.
Nhận được câu trả lời thích đáng, đám trẻ lần lượt rời đi. Có một số đứa khác cũng ngập ngừng như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng đành thôi, bởi đã đến giờ học rồi.
Đứng lại một chút, nhìn Lê Ân Tĩnh đứng trên bục giảng bắt đầu giảng giải những tri thức cơ bản về trúc cơ cùng phương pháp minh tưởng, bọn học sinh đứa nào cũng ngồi nghe như si như say, một tiếng động cũng không dám phát ra, sợ làm ngắt quãng nhịp giảng của cô giáo.
Cũng chỉ có tiết học của Lê Ân Tĩnh mới có quang cảnh này, bởi thứ nàng dạy chính là phương pháp tu luyện, cũng là thứ thiết thực nhất với những đứa trẻ đầy mơ ước trở thành cường giả này. Những tiết học còn lại mặc dù cũng rất tốt, nhưng vẫn có mấy đứa nhàm chán lăn ra ngủ hoặc là nói chuyện riêng trên trời dưới đất.
- Nhị thiếu gia! Cảm ơn ngài!
Lâm Thế Gia lặng lẽ đi tới bên hắn, chân thành nói. Lâm Thế Gia là người họ Lâm, biết rõ thân phận của Lâm Hàn, gọi hắn một tiếng nhị thiếu gia cũng không có gì là lạ.
- Đừng gọi nhị thiếu gia! Cái thân phận này mang ra đùa chơi thì được, tôi cũng không cho đó là thật. Còn nữa, anh cảm ơn tôi cái gì?
Lâm Hàn cười nhẹ hỏi lại.
- Cảm ơn ngài đã cho Hồng Thái một cơ hội! Chỉ riêng cơ hội này đã đủ để Lâm Thế Gia gọi ngài một tiếng nhị thiếu!
Lâm Thế Gia vẫn chân thành nói.
- Chỉ là cơ hội mà thôi! Ta cũng không chắc sẽ dạy được thằng bé này trở thành người tài!
Lâm Hàn nhún vai đáp.
- Không! Sư phụ dẫn đạo, thành đạo tại nhân! Nhị thiếu gia có thể truyền thụ cho Hồng Thái đã là đại ân với nó, còn thành tài hay không, nào thể đổ lên đầu nhị thiếu gia?
- Không phải ai cũng nghĩ được như anh!
Lâm Hàn lẩm bẩm một câu, cũng không nói gì nữa mà xoay người cất bước.
Lặng lẽ rời đi, Lâm Hàn dần chìm vào suy tư, mục tiêu thứ hai của hắn đã dần dần xuất hiện ngày càng rõ ràng.
Chẳng phải mục tiêu đó vẫn đang ở ngay bên cạnh mình hay sao?
Học viện Cửu Long này chính là nơi dễ xuống tay nhất trong cả bảy thế lực! Bản thân mình là người của học viện, lại có vài mối quan hệ không tệ, cũng dễ dàng định ra phương hướng cụ thể để truyền thụ.
Nhìn thái độ của mấy đứa trẻ, và cả Lâm Thế Gia, xem ra nhẫn thuật rất được chào đón ở học viện Cửu Long. Hoặc nói cẩn thận hơn thì là được Lâm gia chấp nhận!
Điều kiện tốt như vậy, hơn nữa nơi đây mình cũng coi như có chút tiếng tăm, không động thủ còn đợi đến khi nào?
Có được địa vị ở học viện Cửu Long rồi, lại chậm rãi thu thập tình hình ở các thế lực khác, kiếm lỗ hổng động thủ sau cũng không vội!
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!
Làm một nhẫn giả, bình tĩnh chờ đợi thời cơ chín muồi cũng là một loại bản lĩnh, hơn nữa còn là một bản lĩnh nhất định phải có.
Được rồi!
Cứ quyết định như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...