Oành!
Thủy thanh ba tưởng chừng cực kỳ mạnh mẽ của Lâm Hàn bị ma tướng trực tiếp đón nhận, ma đao vung lên, sự sắc bén tột cùng thoáng chốc đã chém rách thụ giới bích, thân hình của hắn cũng theo đó lội ngược dòng, xuyên qua thủy thanh ba lao về phía Lâm Hàn!
Nhanh thật!
Lâm Hàn cảm thấy cực kỳ khó xơi! Tốc độ của hắn sau khi trải qua huấn luyện của Lâm Chấn Sơn vốn đã nhanh hơn rất nhiều, nhưng như vậy vẫn hoàn toàn chưa đủ khi đối mặt với ma tướng này! Chênh lệch về mọi phương diện thực sự quá lớn!
Đến lúc này, Lâm Hàn mới bắt đầu cảm nhận được tai hại khi trực tiếp nhận lấy thuật phi lôi thần từ hệ thống!
Nếu theo đúng lẽ thường, để có thể nắm giữ thuật phi lôi thần, Lâm Hàn cần phải thỏa mãn được bốn điều kiện.
Thuật phong ấn đủ thuần thục ở mức độ nhất định!
Nắm giữ thuật thông linh để cảm nhận không gian!
Thân thể cực mạnh và dẻo dai, chịu được sức ép khi xuyên thấu thời không bị nghiền ép!
Cuối cùng...
Tốc độ bản thân phải nhanh đến tột cùng, cách đơn giản nhất có thể áp dụng, đó là tu luyện thuấn thân thuật đến mức đột lô hỏa thuần thanh, khiến tốc độ bản thân dù không xuyên thấu thời không vẫn có thể sánh ngang mọi thế hệ cường giả!
Nhưng tất cả những điều đó đều bị Lâm Hàn bỏ qua, trực tiếp được hệ thống trao tặng thuật phi lôi thần với mức độ thuần thục hoàn mỹ! Ngoài ra, hệ thống có trao cho hắn thuật phong ấn là để hắn khắc thuật thức, thuật thông linh là vì hắn đã nắm giữ được bí quyết của thời không, kể cả không cho thì hắn vẫn tự tìm hiểu ra được, hơn nữa, giá trị của thuật thông linh có lẽ cũng không quá cao!
Còn điều kiện thân thể dẻo dai, thực tế cũng được hệ thống bỏ qua, vì thuật phi lôi thần của Lâm Hàn có độ thuần thục hoàn mỹ, vì vậy yêu cầu cũng bị hạ thấp rất nhiều. Lại thêm việc lúc đầu, Lâm Hàn cũng mới chỉ di chuyển ở khoảng cách cực ngắn nên thân thể không phải chịu đựng quá nhiều, với huyết thống tộc Senju, hắn nhất thời cũng có thể chịu đựng. Qua thời gian, thân thể hắn ngày càng mạnh, khoảng cách di chuyển cũng sẽ ngày một tăng dần lên để phù hợp với thuật này. Vì vậy vấn đề đã được giải quyết.
Chỉ có điều kiện cuối cùng.
Tốc độ của Lâm Hàn thực tế lại không nhanh! Hắn gần như hoàn toàn dựa dẫm vào thuật phi lôi thần để tăng cường tốc độ, vì vậy, một khi có người phong bế được không gian xuất hiện, hoặc là nhờ đạo cảnh định vị Lâm Hàn, chắc chắn hắn sẽ rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Còn nhớ lúc Lâm Hàn xuyên qua thời không, vừa xuất hiện đã bị Lã Thiên Thanh dùng Thiếu Xung kiếm tập kích đến không kịp trở tay, nếu tốc độ bản thân hắn đủ nhanh, vậy thì làm gì có tình huống đó xảy ra?
Cho đến hiện tại, Lâm Hàn mới biết được thuật phi lôi thần của mình khiếm khuyết đến mức nào. Buồn cười là trước đây hắn còn ỷ vào độ thành thục 100% kia để cho rằng mình sánh ngang được Namikaze Minato! Thực tế hắn còn khiếm khuyết chính là tốc độ chân thực của bản thân, có lẽ... Minato cũng nắm giữ thuấn thân thuật ở mức đăng phong tạo cực, vì vậy hắn mới có thể nắm giữ biệt hiệu tia chớp vàng làm kinh sợ cả nhẫn giới như vậy!
Không biết còn kịp không?
- Hệ thống! Mau truyền toàn bộ dữ liệu về thuật thuấn thân cho ta! Nhanh!
Lúc này, Lâm Hàn cũng chỉ có thể cắn răng làm liều! Thuật thuấn thân thực tế chỉ là một nhẫn thuật cấp D! Giá trị của nó thực ra cực kỳ nhỏ bé! Nhưng trước đây, do đã nắm giữ thuật phi lôi thần nên Lâm Hàn lại đi coi thường loại thuật cấp thấp này, khiến bản thân rơi vào tình trạng “mất gốc”, quá dựa dẫm vào thuật phi lôi thần! Cho đến khi rơi vào tình trạng nguy hiểm như bây giờ, hắn mới bắt đầu nhận ra được tầm quan trọng của “tốc độ chân chính”!
Nhìn ma đao với tốc độ khủng khiếp đang lao đến trước mặt mình, Lâm Hàn vận chuyển phương pháp sử dụng thuấn thân thuật. Mặc dù đây là lần đầu, nhưng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, không ngờ hắn lại có thể vận dụng thuận lợi đến không ngờ.
Phăng!
Ma đao chém ngang eo Lâm Hàn, kéo theo một dòng máu đỏ tươi diễm lệ. Nhưng cũng chỉ là một dòng máu như vậy mà thôi. Trong cặp mắt kinh ngạc của ma tướng, Lâm Hàn dần dần mờ đi, ở lại nơi đó chỉ còn là một vệt tàn ảnh không khí tức!
Ở cách đó ba mét, Lâm Hàn hơi khựng lại, che đi vết thương bên eo trái đang rỉ máu.
Mặc dù là lần đầu, ngay lập tức sử dụng được thuấn thân thuật đã là điều kinh thế hãi tục rồi. Nhưng như thế vẫn chưa đủ để Lâm Hàn hoàn toàn tránh thoát. Tốc độ của ma tướng thực sự quá nhanh, dù Lâm Hàn đã cố gắng hết sức, nhưng ma đao cũng đã chém sâu vào eo hắn tới năm phân. Với cái khả năng dùng thuấn thân thuật trúc trắc như vậy, Lâm Hàn làm sao đọ lại với tốc độ của hắn đây?
Nhưng như vậy cũng đã rất tốt rồi!
Đừng quên, Lâm Hàn không trông mong gì việc so đọ với ma tướng, hắn thuần túy chỉ là đang cầm chân!
Nhờ có thuấn thân thuật, tốc độ bộc phát của Lâm Hàn đã tăng lên rất nhiều, trước đó, hắn cũng có cơ sở tàm tạm về thân pháp, lại trong tình trạng nguy cấp khiến bản năng của hắn mạnh mẽ lên gấp bội, vì vậy mới có thể nắm giữ thuật này nhanh tới vậy!
- Rất khá! Khà khà... không ngờ lại bắt chước được thuật thuấn di của ta! Ngươi đúng là một kỳ tài đó! Ha ha! Ta cho ngươi một lựa chọn, thuần phục với ta, giết chết ả đàn bà kia! Nếu không, ngươi chỉ có đường chết! Ta cho ngươi ba giây suy nghĩ!
- Một!
Lâm Hàn trầm mặc!
Hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng người ta có ý tốt cho mình ba giây nghỉ ngơi, ngu sao không nhận?
- Ba!
Ma tướng cười lạnh, ma khí ngập trời lan tỏa, thoáng chốc đã kích lên thần kinh Lâm Hàn, khiến hắn cảm thấy mê muội cả người.
Cái đệt!
Lâm Hàn chửi ầm lên, đồ chó con này lại học lén tuyệt chiêu vô sỉ này! Hắn khóc không ra nước mắt, rõ ràng vừa rồi dùng chiêu “nhảy cóc” này chơi đùa Lã Thiên Thanh, bây giờ lại bị ma tướng dùng gậy ông đập lưng ông! Hơn nữa còn là trong lúc hắn đang thả lỏng tinh thần để vết thương bên eo hồi phục, lại dùng thuật di hồn tách ra từ thuật tâm ma tấn công tinh thần của hắn, khiến Lâm Hàn trở tay không kịp!
Mộc Độn – Mộc Hóa thuật!
Thuấn thân thuật!
Lâm Hàn cố gắng trấn áp cái cảm giác choáng váng trong đầu, liên tục phát động hai nhẫn thuật. Toàn thân hắn bắt đầu mộc hóa từ trong ra ngoài, nhìn bề ngoài thì hắn có vẻ không có gì khác, nhưng thực tế thì toàn thân hắn đã biến thành chất gỗ rồi.
Phăng!
Một đao mạnh mẽ chém tới, Lâm Hàn vội vã phát động thuấn thân thuật, nhưng chỉ kịp dịch ra một chút xíu thì ma đao đã ập đến, tước đi cánh tay phải của hắn.
Lâm Hàn biến thành một tia chớp trắng tránh ra năm mét, nhưng một cánh tay lại không thể theo hắn mà đau khổ rơi lại, biến thành một khúc gỗ lăn lông lốc dưới đất!
Lâm Hàn căng cứng thần kinh, sẵn sàng tiếp đón công kích tiếp theo, nhưng bất chợt, trong mắt hắn co rút lại, dữ tợn gào lên:
- Đồ khốn nạn! Đứng lại cho ta!
Ma tướng giảo hoạt!
Hắn trực tiếp bỏ qua Lâm Hàn, lao về phía Lê Ân Tĩnh đang điên cuồng tụ lực đằng kia! Lúc này, một quả cầu lửa hừng hực năng lượng, bán kính tới mười mét lơ lửng trên đầu Lê Ân Tĩnh, khác nào thái dương tinh hạ phàm đang tỏa ra sóng nhiệt cuồng bạo, thanh thế cực kỳ to lớn. Không khó nhận ra, nàng đang trong thời điểm mấu chốt nhất để hoàn thành cấm chú, chỉ một chút nữa thôi là sẽ thành công!
Nhưng thời điểm này cũng là lúc nguy hiểm nhất, cấm chú mang theo năng lượng cực kỳ khủng bố, nhưng lại chưa thể xuất kích, nếu lúc này, Lê Ân Tĩnh chịu phải bất cứ đả kích nào, cấm chú sẽ ngay lập tức bị ngắt đoạn, quả cầu lửa khổng lồ kia sẽ ngay lập tức giáng xuống đầu nàng, khiến nàng tan thành tro bụi! Và Ma tướng đã lựa chọn đúng thời điểm này để ra tay!
- Ngăn hắn lại! Hắn sẽ lợi dụng năng lượng này để phá hủy phong ấn, lúc đó chúng ta sẽ tan thành tro bụi đó!
Lê Ân Tĩnh kinh sợ quát lên! Nàng không sợ phong ấn bị phá, cũng không sợ chết! Ngoài kia còn mười lăm cường giả cấp thần tọa trấn, sẵn sàng đánh bại ma tướng, dựng lại phong ấn. Còn nàng chết, bất quá là một lần luân hồi nữa mà thôi, mọi việc nàng đều đã bàn giao rõ ràng với Uy Thanh Liên rồi, không cần gì phải lo lắng, mười tám năm sau, nàng vẫn là đại tiểu thư của Uy gia! Chỉ là... thật là tiếc nuối trải nghiệm đặc sắc trong kiếp này a! Còn có đoạn tình cảm ngắn ngủi chưa đi đến đâu kia nữa!
Nhưng mà, Lâm Hàn lại ở trong này! Nếu phong ấn bị phá, đồng nghĩa với việc hắn cũng tan tành xác pháo! Đó mới là điều mà Lê Ân Tĩnh không muốn nhìn thấy nhất!
Lâm Hàn cũng gầm lên giận dữ. Hiện giờ hắn đã mất một tay, không thể kết ấn, hắn vốn không nắm giữ khả kết ấn một tay độc đáo của Minatsuki Haku. Mặc dù cánh tay kia đã được phát động mộc hóa thuật, có thể mọc lại, nhưng cũng cần thời gian không ngắn, ít nhất là hiện tại không đủ thời gian! Tốc độ thì hắn lại không theo kịp ma tướng, thuật phi lôi thần thì lại bị khóa chặt chẽ, ma tướng chết tiệt, dù đã lao tới Lê Ân Tĩnh nhưng khí thế lại vẫn đè ép hắn không tha...
Kia... kia rồi!
Cái khó ló cái khôn! Lâm Hàn liếc mắt đã thấy hai cánh tay mộc nhân trồi lên mặt đất đằng xa, chính là Mộc Nhân Chưởng mà vừa rồi hắn dùng để công kích ma tướng!
Chakra mạnh mẽ bùng phát, chấp nhận tiêu hao hơn xa so với bình thường, hai cánh tay Mộc Nhân điên cuồng vung lên, nhanh lẹ kết thành thủ ấn, Lâm Hàn gào lên, nhìn chằm chằm vào ma tướng quát!
Mộc Độn!
Mộc Long Trùng Bạo!
Ngay giữa hai cánh tay đang kết ấn của Mộc Nhân, một con rồng gỗ gào thét lao ra, ập tới ma tướng với tốc độ không tưởng, cảnh tượng giống như mộc long là một con “lươn” chui tuột ra từ hai cánh tay bắt chặt của mộc nhân vậy! Nhưng cũng vì thế, trên người Mộc Long lại mang theo một vài thứ cực kỳ “đặc biệt”.
Cũng may, hai cánh tay này lại ở vị trí phía trước Lê Ân Tĩnh, đối đầu với hướng di chuyển của ma tướng, nếu không, Lâm Hàn cũng chẳng biết làm cách nào mới có thể chặn hắn lại, bởi tốc độ của ma tướng thực sự nhanh lắm!
- Hừ! Trò hề!
Ma tướng cười lạnh một tiếng, ma đao vung lên, cả người lướt dọc theo thân thể mộc long, rạch dọc bụng nó, tách mộc long thành hai nửa!
Nhưng!
Oành oành!
Hai tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hoàn toàn bao trùm ma tướng bên trong. Trên thân Mộc Long không ngờ lại mang đầy ấn chú của bùa nổ! Rõ ràng là Lâm Hàn đã lợi dụng thuật phong ấn, thông qua thủ ấn của mộc nhân khắc đầy lên người Mộc long, chính là đợi khoảnh khắc này!
Mộc long tan vỡ thành trăm ngàn mảnh, nhưng chưa dừng lại ở đó, mỗi một mảnh vụn gỗ lại nhanh chóng nhúc nhích, diễn hóa ra một con mộc long nhỏ xíu dài chừng vài phân, mỗi một mộc long lại mang trên thân một đoạn ấn chú đang phát ra hồng quang hừng hực! Cả vài ngàn con mộc long nhỏ bé, như một cơn mưa xối xả bao vây hoàn toàn khu vực hai mươi mét xung quanh ma tướng, cùng một lúc nổ mạnh.
Oành oành oành oành...
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng cả thiên địa, thậm chí còn xuyên thấu qua phong ấn rung động cả Cửu Long Sơn, khiến người trong thành Cửu Long cũng phải kinh sợ ngước mắt, cảm thán quả nhiên trận chung kết này mới là kịch liệt và kích thích nhất! Chỉ tiếc...
Bụi khói thông thiên, như một cây nấm xám tro đen đặc bao phủ cả bầu trời, hoàn toàn che lấp ánh sáng mặt trời, ngay cả mây trắng mây đen gì cũng hoàn toàn mất tích! Cả không gian hiện tại... chỉ tràn ngập mùi khét đặc do dư âm của vụ nổ để lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...