Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chóe!

Hiện tại, cả đấu trường đều đã bị bao bọc bởi bán cầu khổng lồ từ đất đá, mặc dù bốn Lâm Hàn kia đang không ngừng thu hẹp phạm vi bán cầu, nhưng về cơ bản, tình hình trận đấu vẫn hoàn toàn bị che đậy.

Vì vậy, nhanh chóng có một tầng ảo ảnh hiện lên trên cao mấy chục mét, rõ nét từng chi tiến để tất cả khán giả ngồi đây có thể chiêm ngưỡng được chi tiết của trận đấu.

Tình hình bên trong bán cầu kia không giống như là người ta nghĩ.

Cứ ngỡ rằng bên trong phải là một vùng tối om om không chút ánh sáng, nhưng ngược lại, bên trong là một thế giới sáng rực rỡ, tràn ngập quang huy! Hai đối thủ, một người mặc pháp bào trắng, khuôn mặt nghiêm túc, người còn lại tràn ngập tự tin, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy tay hắn đang hơi run run, da dẻ cũng không ngừng biến đổi từ tím sang hồng, rồi lại trắng trẻo như thường.

Harlem kinh dị nhìn thể trạng của Lâm Hàn! Hắn không thể tin được, chẳng nhẽ Lâm Hàn đang chịu đựng tất cả các áp lực và tình trạng xấu do lĩnh vực của hắn tạo ra?

Dùng lĩnh vực hay đạo cảnh của bản thân để chống chọi thì Harlem có thể tưởng tượng ra, nhưng hiện tại, rõ ràng Lâm Hàn không có bất cứ một biểu hiện nào của đạo cảnh hay lĩnh vực, nói cách khác, hắn đang chống chọi với lĩnh vực của Harlem bằng chính thân thể của mình! Cái thể trạng biến đổi liên tục kia chính là minh chứng rõ nhất! Harlem không thể tin nổi, tại sao lại có thứ người sở hữu thân thể mạnh mẽ và sức khôi phục khủng khiếp đến như vậy? Hơn nữa, tại sao hắn không có lĩnh vực hay đạo cảnh?

Còn Lâm Hàn, cảm nhận của hắn cũng không được tốt cho lắm.

Lĩnh vực của ánh sáng, của sóng điện từ, có cả tia tử ngoại và hồng ngoại! Một mớ bức xạ hổ lốn như vậy khiến thân thể Lâm Hàn đang không ngừng bị tàn phá! Mặc dù sinh cơ mãnh liệt của tộc Senju, lại thêm việc nội tạng đã cải tạo hoàn thành khiến chất lượng, số lượng, và tốc độ vận chuyển chakra của hắn tăng lên gấp bội, nhưng phải chịu đựng tình cảnh thân thể liên tục bị tàn phá cũng không dễ chịu chút nào.

Hai tay hợp lại, kết thành ấn Dần, chakra điên cuồng tuôn ra theo thủ ấn.

Thủy Độn – Đại Bạo Thủy Trùng Ba!

Mặt đất rung lên bần bật như gặp địa chấn, một cơn sóng thần đột ngột hình thành trong hư không, như cơn sóng thần cuồng bạo của thiên nhiên ập tới, thoáng chốc đã hoàn toàn nhấn chìm cả không gian chật hẹp bên trong Thổ Lao!

Lâm Hàn trong thổ lao cũng thoáng chốc tan thành bọt nước, hòa nhập hoàn toàn vào môi trường.

Khốn kiếp!


Harlem nắm chặt pháp trượng trong tay, hắn đã tích tụ bảy phần tinh thần lực vào đó, chỉ cần phát động ra, năng lượng bức xạ trong cả lĩnh vực sẽ xoáy chặt vào thân thể Lâm Hàn! Nhưng đúng thời điểm hắn định tung ra đòn quyết định đó, đối thủ của hắn lại biến mất, khiến Harlem có cảm giác cực kỳ không ổn. Giống như hắn đã giật chốt quả lựu đạn, nhưng địch thủ lại đột nhiên lẩn mất vậy, bây giờ ném cũng không ổn, không ném thì càng không ổn!

Trong làn nước trong vắt như thủy tinh.

Lâm Hàn căng mắt ra quan sát! Đây là nước do hắn tạo ra, tính chất nước và nồng độ cũng đều đặc biệt vô cùng. Nước này không những trong, mà còn có thể giúp Lâm Hàn nhìn thấy được những tia sáng rất nhỏ đang bị gấp khúc trong môi trường. Quan trọng nhất, mật độ phân tử nước cũng được nén lại đến tận cùng, khiến nhiệt độ của nước hạ xuống cực thấp, tạm thời có thể chống lại bức xạ nhiệt do ma pháp hệ Quang của Harlem tạo ra.

Kia rồi!

Giống như cái khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mà kiếm Hàn Tuyết phản chiếu ra bảy sắc cầu vồng. Lâm Hàn rất nhanh đã bắt được quỹ tích của ánh sáng bị bẻ gập kia. Nó không có một hướng nhất định, mà lại liên tục thay đổi, lần theo đường ánh sáng đó, Lâm Hàn có thể mường tượng ra trong đầu vị trí liên tục thay đổi và cả quỹ tích di chuyển thực sự của Harlem.

Hơn nữa, cả môi trường trong Thổ Lao này đều nằm trong sự khống chế của Lâm Hàn, chakra đã trải khắp mọi vùng trong nước. Tập trung vào khu vực bị nghi ngờ kia, Lâm Hàn càng có thể cảm nhận rõ ràng sự nhúc nhích cực nhỏ của đối thủ. Chính xác, không thể sai được!

Ục ục ục ục...

Harlem đột nhiên toát mồ hôi lạnh, một cảm giác nguy hiểm ập đến, khiến cho thân thể vốn đang lạnh lẽo bởi lòng nước biến thái này, giờ lại càng lạnh hơn, lạnh từ chân đến đầu, lạnh dọc theo sống lưng.

Vút!

Âm thanh sắc bén của lưỡi đao xé rạch mặt nước! Thật kỳ lạ, mặc dù là ở trong nước nhưng tốc độ xuất kiếm của tên kia vẫn tuyệt hảo như không bị ảnh hưởng. Người còn chưa thấy, kiếm đã xuất hiện, chỉ trong một tích tắc ấy, lưỡi kiếm katana đã rạch phá lòng nước chạm gần tới cần cổ của Harlem.

Hự!

Harlem chỉ kịp ngửa người ra sau một chút, hiểm hiểm né khỏi chiêu kiếm này, nhưng cần cổ của hắn cũng đã bị rạch ra một vết thương nhỏ, máu tươi túa ra, chầm chậm nhuộm đỏ lòng nước.

Vù!

Harlem một lần nữa không phản ứng kịp, một quyền của Lâm Hàn vun vút lao tới, đấm mạnh lên ngực hắn. Với cái sức tàn phá khủng khiếp của quái lực quyền kia, Harlem những tưởng mình sẽ phải chết, nhưng rất may, chính dòng nước này đã giúp hắn cản lại đại đa số lực phá hoại. Nhưng kể cả vậy, Harlem cũng cảm thấy như bị đá đè lên ngực. Thổ ra một búng máu, thân thể hắn như một viên đạn đạo, lao đi vun vút, bắn mạnh xuống đáy, cũng chính là nền đất của đấu trường này.


Sờ sờ lên ngực, âm thầm phát động ma pháp hệ quang chữa trị cho bản thân, Harlem lại một lần nữa đứng đậy, tức giận nhìn chằm chằm đối thủ.

Hắn... lại phá được thủ đoạn của mình?

Mình bị thương?

Quả nhiên rất mạnh! Không có lĩnh vực, không có đạo cảnh, nhưng khả năng khống chế môi trường chiến đấu này... ngươi chính là độc bộ thiên hạ!

Pháp trượng trong tay sáng rực lên, Harlem cũng không thể chờ được nữa, nếu tiếp tục giữ lại năng lượng thế này, trước sau gì chính hắn cũng sẽ bị chính năng lượng này nổ chết.

Cấm chú!

Hủy Diệt Thần Quang!

Một trụ sáng khủng khiếp rộng đến mười người ôm xuất hiện trước mặt Harlem, gào thét công về phía Lâm Hàn, cột sáng đi đến đâu, vật chất bị hủy diệt đến đấy, nước bị bốc hơi, đất đá cháy rụi. Nhưng tất cả không thể phản ứng kịp so với tốc độ ánh sáng của thần quang kia.

Cảm giác như... giống như tia Lazer hủy diệt hạng nặng vậy!

Lúc này, chakra hệ thủy của Lâm Hàn cũng điên cuồng điều động. Hắn chuẩn bị chiêu này từ trước cả lúc Harlem tung cấm chú ra. Và bây giờ... cũng là lúc hắn phải trực tiếp đối đầu với cấm chú này.

Đoạn Thủy kiếm pháp!

Đoạn Thủy Trảm!

Dòng nước điên cuồng xoay chuyển, như tạo thành một dòng xoáy, không, là hai dòng xoáy hai bên, hai dòng xoáy này giúp cho lòng nước từ trạng thái cản lực, tạo thành xu thế tiếp lực cho kiếm pháp, hơn nữa còn tiếp rất tích cực, khiến kiếm pháp của Lâm Hàn nhanh và mạnh gấp mười lần!


Đây chính là áo nghĩa đích thực của kiếm pháp đoạn thủy!

Rẹt!

Kiếm khí sắc bén trạm dọc lòng nước, chỉ trong tích tắc đã chẻ mặt nước ra làm đôi, để lộ hoàn toàn một vùng không khí chính giữa, như một mặt phẳng chứa cả Lâm Hàn và Harlem trong đó.

Thần Quang kia cũng vì thế mà chỉ di chuyển được nửa đường, do mặt nước độ ngột bị tách ra, tia sáng bị đổi môi trường từ mật độ nước cực cao sang không khí, ánh sáng chuyển hướng đột ngột, lướt qua thân thể Lâm Hàn, xuyên phá lên đỉnh của Thổ Lao!

Oành!

Rầm!

Thổ lao đột ngột vỡ tung ra, đất đá cùng nước bay tán loạn trong không gian, thậm chí còn tạo thành một cơn mưa rào kèm đá trải rộng lên khán đài. Cũng may, khán đài có một cấm chế bảo vệ cực mạnh, vì vậy không có bất cứ ai bị tổn thương gì. Chỉ là... cái cảm giác được chiêm ngưỡng sức mạnh sánh ngang thiên nhiên thế này, thực sự khiến cho nhiều người kích thích.

Vút!

Một ma pháp sư mặc đồ trắng lao mạnh lên khỏi mặt nước, phiêu phù trên không trung. Vừa thở hồng hộc, hắn vừa điên cuồng niệm chú ngữ, cây pháp trượng trên tay cũng sáng rực lên, đại biểu cho năng lượng được tích tụ ngày càng mạnh bên trong.

Tõm tõm!

Từ dưới nước, một thân ảnh trắng khác cũng từ từ nổi lên, quỷ dị đứng thẳng trên mặt nước, tay siết chặt thanh kiếm katana kỳ dị, ngẩng đầu nhìn xoáy sâu vào kẻ địch trên không.

- Lâm Hàn! Ta đã hiểu ngươi làm cách nào bắt được chân thân của ta rồi! Nhưng rời khỏi nước, ngươi còn có cách nào tìm được ta? Chịu thua đi! Cấm chú lần này sẽ còn mạnh hơn vừa rồi, liệu ngươi có còn đủ sức chống đỡ hay không?
Harlem cao giọng nói.

Lâm Hàn không nói gì, vẫn chỉ nhìn xoáy sâu, thật sâu vào “quang ảnh” của Harlem.

Harlem cũng không thèm nói thêm nữa, dứt khoát niệm chú hoàn thành, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ đột ngột được điều động, như dẫn được sức mạnh ánh sáng từ mặt trời trên cao, năng lượng khủng bố của thái dương tinh như được Harlem tích súc toàn bộ tấn công lên người Lâm Hàn.

- Ngươi biết không?
Lâm Hàn đột nhiên mở miệng:
- Ngươi đã sai lầm rồi! Ta có ít nhất hai cách có thể chạm tới ngươi!


- Vậy s...

Harlem vừa chuẩn bị tung ra cấm chú, vừa định mỉa mai lại lời nói của Lâm Hàn.

Nhưng... lời nói của hắn không thể hoàn thiện được nữa. Vào cái thời điểm mà hắn mất cảnh giác nhất, tự tin về việc kẻ địch không thể tìm ra mình nhất, thì cũng là lúc hắn cảm thấy trên cổ mình mát lạnh, thậm chí còn có cảm giác đau đớn ran rát như da thịt bị cắt phá, một dòng máu tươi nóng bỏng cũng chảy ra, nhưng nhanh chóng bị sát khí khủng bố trên kiếm hủy hoại, chỉ còn là một màu đen khô đặc.

- Nhận thua!
Lâm Hàn quát lớn một tiếng bên tai Harlem. Thân thể của hai người thì vẫn rơi tự do xuống mặt nước theo một góc thẳng đứng.

Vừa nói, thanh kiếm lại lấn thêm một chút, cảm giác như sắp chạm tới động mạch cổ của Harlem vậy.

- Nhận thua đi! Ta không muốn giết ngươi!
Lâm Hàn một lần nữa nhắc lại.

Harlem dường như vẫn chưa kịp phản ứng, đôi mắt kinh ngạc trợn to lên, giống như không thể tin được.

- Dừng tay! Harlem nhận thua! Đừng có làm tổn thương hắn! Nhanh, nhanh tuyên bố Harlem thua, nhanh lên!

Một lão già mặc pháp bào trắng giống hệt Harlem đột ngột đứng lên hét lớn. Đồng thời không quên thúc giục trọng tài tuyên bố!

Trọng tài cũng biết chuyện này không nên làm quá, nhanh chóng cao giọng tuyên bố:
- Trận thứ năm, Lâm Hàn của học viện Cửu Long chiến thắng Harlem Crist của Thiên thần giáo đình!

Lâm Hàn và cả Harlem lúc này cũng đã chạm tới mặt nước. Lâm Hàn thuận thế buông kiếm ra, đỡ lấy Harlem, bản thân thì lại quỷ dị đứng thẳng trên mặt nước.

- Làm thế nào? Rốt cuộc ngươi đã làm thế nào?
Harlem giống như vẫn không tin, cực kỳ kinh ngạc hỏi.

- Ngươi thua rồi, đừng hỏi nhiều! Tự nghĩ lại đi xem ngươi đã nhầm ở điểm nào, còn thanh kiếm này, nếu ta không bảo quản được nó, vậy thì kẻ bại trận như ngươi cũng không đủ năng lực, từ bỏ cái ý định đó ngay đi!
Lâm Hàn lạnh nhạt nói, sau đó vung tay ném Harlem về phía lão già áo trắng kia, bản thân lại lạnh lùng xoay người, bước đi từng bước trên mặt nước, ngự thần bào trắng chẳng biết đã khô từ lúc nào, đang nhẹ nhàng phất phơ trong gió.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui