“Kim, ngươi… ngươi đừng kích động, lúc đó chẳng qua chỉ là đánh đố thôi, tại chúng ta muốn xem của ai lớn nhất, nên…”
Hắc Kim xoay thân lại, từng bước áp sát về phía Trovey: “Em để cho kẻ khác xem thân thể của em? Em cư nhiên dám để kẻ khác xem?!!”
Kinh ngạc bởi Hắc Kim chưa bao giờ dùng khẩu khí hung ác như vậy nói chuyện với mình, Trovey bị dọa sợ, vội cuộn tròn người lại, ngồi xổm dưới tảng đá, theo bản năng sử dụng tuyệt chiêu trăm lần dùng, trăm lần linh nghiệm trước kia – khóc!
Mỗi lần chỉ cần mình vừa mếu máo, Hắc Kim vô luận có tức giận bao nhiêu cũng sẽ lập tức hóa thành hư ảo, nhưng lần này tuyệt chiêu đó hình như đã mất linh rồi.
Hắc Kim uy nghiêm đứng trước mặt Trovey, hạ mắt nhìn xuống bé con đang ngồi dưới đất: “Ta phải trừng phạt em!”
Trovey lấy lòng định nắm lấy chân Hắc Kim, lại bị Hắc Kim lạnh lùng gạt ra. Đối mặt với sự phẫn nộ của Hắc Kim, Trovey lúc này thật sự không biết phải làm sao, chỉ có thể ngốc lăng lăng ngước đầu nhìn cự báo, nước mắt lại không cách nào nén được mà trào ra.
Kim ghét mình rồi… Nghĩ đến đây, Trovey lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc, muốn ngừng mà không được.
“Kim, hức… Ngươi… có thể trừng… phạt ta, ngươi… đối với ta thế nào… cũng… được, nhưng là… đừng phớt lờ… ta, đừng bỏ… hức… bỏ rơi ta, hức… đừng để ta lại một mình…”
“Đứng lên!” Hắc Kim vẫn là sầm mặt, lớn tiếng ra lệnh.
Trovey run lẩy bẩy đứng lên, cúi đầu, miệng càng không ngừng nức nở.
“Xoay người, nằm úp sấp lên trên tảng đá!” Hắc Kim lạnh lùng nói.
Trovey không dám có chút chậm trễ, thuận theo mệnh lệnh của Hắc Kim, nằm úp sấp lên tảng đá lớn. Độ cao của tảng đá vừa đúng đến phần eo của Trovey, nên tư thế nằm sấp này, khiến hai cánh mông trắng nõn của Trovey vô tình vểnh lên. Mơ hồ đoán được lát nữa mình sẽ phải nhận sự đối đãi như thế nào, nhưng Trovey không dám cãi lại nửa câu, sợ Hắc Kim sẽ vì thế mà buông tay bỏ đi, không bao giờ… thấy bóng dáng nữa.
Hiếm khi thấy Trovey ngoan ngoãn như vậy, Hắc Kim không nhịn được cười trộm trong lòng. Tiểu ái nhân này của mình cho tới bây giờ đều rất tùy hứng, ỷ vào mình yêu thương mà càn quấy nghịch ngợm. Nếu muốn có được sự cho phép của cậu để làm chuyện này, còn không biết phải chờ tới năm nào tháng nào nữa, bây giờ không ngờ lại được chính cậu tự nguyện dâng đến tận miệng.
Móng vuốt to bản đặt trên cánh mông trắng noãn của Trovey, sử lực chậm rãi banh ra hai bên, hiển lộ mật động ẩn sâu bên trong. Huyệt động thần bí ẩn tàng suốt 14 năm chưa bị bất luận kẻ nào thấy qua này, vì đột nhiên bại lộ trước khoảng không mà hoảng sợ co rút lại, mắt thấy bông hoa cúc phấn nộn vốn đang nở rộ lập tức biến thành nụ hoa thẹn thùng, khiến cho phía dưới bụng của Hắc Kim căng thẳng, ‘trường kiếm’ hùng vĩ không kiềm chế được mà ló đầu ra khỏi túi lông.
Bởi sự tác động của Hắc Kim ở phía sau, Trovey dần ngẩng ngọc hành, vô thức cọ cọ lên tảng đá dưới thân, xúc cảm lạnh lẽo cưng cứng trên tảng đá khiến thiếu niên run rẩy từng hồi, ánh nhìn chăm chú nóng bỏng từ phía sau của Hắc Kim cũng thiêu đốt thần kinh Trovey, khiến cậu căng thẳng đến mức không khỏi bắt đầu cựa quậy.
Cảm nhận được sự phản kháng của Trovey, Hắc Kim lập tức bật ra móng vuốt sắc nhọn, khảm vào lớp thịt trên bờ mông tròn trịa. Cẩn thận dùng lực khống chế nó, để móng vuốt dù có thể cố định lại thân mình của Trovey, cũng sẽ không làm xây sát đến da thịt trắng noãn của cậu.
“Không được lộn xộn!” Hắc Kim ra vẻ nghiêm khắc gầm nhẹ nói: “Lần trừng phạt này ta sẽ không lưu tình chút nào đâu, nếu em ngọ nguậy lung tung, làm ta mất hứng, ta sẽ mặc kệ em một mình đó!”
Trovey lập tức sợ hãi túm lấy vạt áo của mình, nhớ tới cách nói đáng sợ của những người lớn trong thôn về ‘chuyện vợ chồng’. Người lớn nói loại chuyện này chỉ có sự thống khổ và nhẫn nại, là sự hy sinh bắt buộc phải làm để tạo ra thế hệ tiếp theo. Nhưng mình rõ ràng không thể sinh con cho Hắc Kim, tại sao nó vẫn không chịu buông tha mình chứ? Hai chân không kìm được run rẩy, lòng bàn tay đổ mồ hôi, Trovey đáng thương thực sự bị dọa sợ, nhưng cũng không dám rên một tiếng, chỉ là thỉnh thoảng lại cất lên thanh âm nức nở như có như không, hy vọng có thể lấy điều này khơi gợi một chút thương hại từ Hắc Kim.
Nghe Trovey nức nở, Hắc Kim cố nén nỗi tiếc thương trong lòng, vì hạnh phúc sau này của nó, cương quyết tiếp tục động tác đang làm.
Cúi đầu, dùng cái mũi lạnh lẽo ướt át cọ cọ lên nụ hoa, nụ hoa sau khi thích ứng với không khí trống trải lúc đầu, lại chậm rãi giãn mở. Nhịn không được dùng chóp mũi nhẹ nhàng rúc vào cái lỗ nhỏ mê người kia, nếp thịt mỏng manh hơi hơi co rụt lại, khôi phục nguyên trạng vốn có. Không thể dùng ngôn ngữ nào diễn tả khát khao trong lòng, Hắc Kim nhịn không được vươn đầu lưỡi vừa dài vừa lớn của mình ra, liếm lên hoa khẩu nho nhỏ. Lớp da thô ráp gai gai trên đầu lưỡi càng không ngừng kích thích bộ phận mẫn cảm lại hay e thẹn của Trovey, khiến cậu không kìm được run lên mà rên rỉ.
“Kim… A, … Ta… cảm thấy khó chịu… quá… Đừng! … Kim… Đừng như vậy… A…” Động tác liếm lộng phía sau khiến cho ngọc hành phía trước trướng đến căng đầy: “… Kim… Từ từ, … Ta… phải… đi tiểu… tiểu…” Trovey luôn miệng cầu xin Hắc Kim không ngớt, nhưng hắc báo đằng sau không phút nào ngừng lại tiếp tục cọ sát nơi mật khẩu, thanh âm của thiếu niên ngược lại đã trở thành liều xuân dược cực mạnh, làm cho bản năng giống đực của dã thú hưng phấn không thôi.
Cường lực kiềm chế xúc động muốn điên cuồng xâm chiếm trong cơ thể của ái nhân, Hắc Kim lại lần nữa kích thích khắp nơi trên cái lỗ mẫn cảm thẹn thùng nọ, rốt cục cũng bắt nụ hoa đáng yêu kia phải buông khí giới đầu hàng, dịu dàng chậm rãi nở rộ chào đón Hắc Kim. Sau khi liếm mềm lỗ nhỏ, Hắc Kim không để ý tới cảm thụ của Trovey, lại cuốn đầu lưỡi thành dạng ống, chui vào bên trong hoa khẩu…
Kích thích hoàn toàn mới khiến hoa hành của Trovey đang trong trạng thái chưa hề được an ủi chút nào, phun ra dòng nước mật đầu tiên của tình dục.
“A! …” Sau khi bắn tinh, Trovey toàn thân hư nhuyễn nằm úp sấp lên tảng đá, nhất thời không thể nhúc nhích, mà Hắc Kim vẫn không hề ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm đánh chiếm sào huyệt cất chứa ‘hạnh phúc’ của nó sau này.
Mật huyệt vốn đã mở ra nên không thể cản lại kẻ xâm lấn tới cướp đoạt được nữa, đầu lưỡi trơn ướt mang theo vô số lớp gai thịt nhỏ li ti cứ như vậy cường ngạnh chui vào hoa động chưa từng có người khám phá kia.
Tuy rằng sau khi bắn tinh toàn thân đã vô lực, Trovey căn bản không thể phản kháng dưới sự khống chế mạnh mẽ của Hắc Kim dù chỉ một chút, nhưng sự kích thích không thể tưởng tượng được này vẫn khiến cho thiếu niên siết tay hét rầm lêm: “Kim! ra ngoài đi! … A! … rút nó ra đi mà! … Ta… chịu không nổi!”
Không để ý tới sự cự tuyệt của Trovey, Hắc Kim dùng bàn chân to lớn áp chặt phía sau lưng Trovey, cố định thân mình không ngừng cựa quậy của cậu, đầu lưỡi lại lớn mật ra ra vào vào trong hoa đồng mảnh khảnh. Hung khí khổng lồ của Hắc Kim đã sớm vươn ra khỏi túi lông bao quanh, diễu võ dương oai tiếp tục trướng lớn trong không khí.
Đầu lưỡi càng không ngừng đưa nước bọt vào nụ hoa khô khốc phía sau, nếp thịt bị kích thích khiến hoa đồng cùng hoa khẩu cũng giãn mở ra, tùy thời chuẩn bị nghênh đón khách nhân quang lâm. Hắc Kim biết lý trí của mình duy trì không được bao lâu, nhẫn tâm không để ý tới tiếng kêu bi thương của ái nhân, tăng tốc giai đoạn khởi động vốn để tránh làm bị thương bảo bối. Hắc Kim biết, vô luận có chuẩn bị như thế nào, cự kiếm của nó đối với vỏ kiếm non mịn của Trovey mà nói, đều là quá lớn. Khoảnh khắc đầu tiên khi nó nhìn đến hoa khẩu tinh xảo của Trovey thì chỉ biết, trận giao phối này nhất định sẽ khiến bé cưng của mình phải chịu không ít thống khổ, nhưng nghĩ đến loại hành động ngược đãi này, không hiểu sao lại khiến Hắc Kim càng thêm hưng phấn không thôi.
Làm tốt tất cả khâu chuẩn bị, Hắc Kim dựa theo thói quen của động vật khi giao phối, đứng lên bằng hai chân sau, hai chân trước bám vào trên lưng Trovey, khẽ ngậm lấy vành tay xinh xinh lộ ra khỏi mái tóc dài của thiếu niên, động thân đem cự kiếm tìm đến vỏ kiếm mà nhập khẩu.
Cảm thấy Trovey lo lắng, Hắc Kim nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ… Bảo bối, sẽ không quá đau…”
Cắn vào sau gáy thiếu niên, Hắc Kim không muốn để Trovey nhìn thấy tính khí giống đực của mình mà càng căng thẳng hơn, nhưng Trovey vẫn cố sức nghiêng đầu sang chỗ khác, vô tình thấy được cây hung khí sắp đâm vào cơ thể mình mà trừng phạt kia.
Chứng kiến điều này, Trovey sợ tới mức lập tức khóc òa lên. Cự kiếm của Hắc Kim rất khác với con người. Quy đầu to lớn hình tam giác, chóp đỉnh đằng trước vừa nhỏ vừa thon, giống như chiếc đũa vậy, thế nhưng phía sau lại đột nhiên thô to đến kỳ lạ. Đường kính của nó chỉ sợ so với trứng ngỗng còn lớn hơn một vòng! Để phòng ngừa trước khi bắn tinh con đực bị tuột ra khỏi huyệt động, phần đáy quy đầu tựa như một cái móc ngược, con đực một khi đã hưng phấn, cái móc ngược đó liền dữ tợn lật ra bên ngoài. Nó sẽ nhanh móc vào động khẩu của giống cái, mặc kệ giống cái giãy dụa như thế nào đều có thể giúp giống đực giao phối thành công. Nói cách khác, vô luận con cái phải chịu bao nhiêu thống khổ, đều phải chờ đến khi con đực bắn tinh xong, mới có thể để tính khí của con đực rời khỏi thân thể mình.
Cự bổng cùng quy đầu được nối liền ở nơi bọc đầy lớp da thô ráp, sau đó chính là cây gậy với độ lớn tưởng như không có giới hạn kia…
“Không! Kim, … Sẽ chết, ta sẽ chết mất!” Tiếng kêu thảm thiết của Trovey đã không thể vãn hồi được gì nữa, mũi kiếm sắc nhọn của Hắc Kim sớm đã tìm đến được nơi chứa mật hoa của thiếu niên.
Cảm thấy một sinh vật vừa nhỏ vừa trơn mang theo nước bọt của Hắc Kim, dễ dàng chui vào thân thể, Trovey cực kỳ sợ hãi, ngay sau đó lại bị khuếch trương đến vô tận, càng làm cho cậu khẩn trương co rút lại hoa viên duy nhất có thể khiến Hắc Kim thỏa mãn “tính phúc” kia.
Dùng sức đâm tới, mặc dù đằng trước đã có dịch bôi trơn, nhưng hung khí thô to lại không cách nào có thể chui vào nơi xử nam ngây ngô này, đóa hoa kiên trinh ương ngạnh cự tuyệt sự xâm lấn của nó. Tuy rằng hùng vật (bộ phận sinh dục của giống đực) của Hắc Kim còn chưa tiến vào trong cơ thể Trovey, nhưng sự ma sát thô bạo bởi đỉnh đầu vẫn khiến cho hạ thể mềm mại của thiếu niên đau đớn như bị phỏng. Chỉ cảm thấy một cự vật khổng lồ vì muốn tiến vào nơi xấu hổ dưới kia của mình, mà ra sức đẩy tới cứ như muốn đè ngã cậu xuống đất…
“Đừng căng thẳng… Bảo bối, cùng gắng sức theo ta… Chỉ lát nữa thôi, chúng ta đã có thể vĩnh viễn bên nhau!” Hắc Kim khẽ dỗ dành bên tai Trovey: “Dùng sức… Tưởng tượng như lúc em đang phải đi đại tiện vậy…”
Bản năng muốn trốn tránh, nhưng trong lòng Trovey hiểu được, nếu không cho Hắc Kim làm xong, nó chắc chắn vẫn không từ bỏ ý định. Nghe theo lời chỉ đạo của Hắc Kim, cố gắng khống chế lỗ nhỏ đang đau đến mất đi cảm giác, dùng sức giãn rộng hậu môn.
Có được sự phối hợp của Trovey, Hắc Kim mạnh dùng lực một cái, lập tức đem toàn bộ phần quy đầu khổng lồ tiến vào. Sự xâm nhập đột ngột, khiến Trovey cảm thấy hạ thể của mình đau đớn như muốn vỡ ra, cái loại buốt nhói này mạnh mẽ truyền đến từ nơi yếu ớt nhất trên thân thể, từ sau lưng xuyên thẳng tới gáy. Trovey điên cuồng muốn há to mồm thét lên, lại phát hiện mình đau đến ngay cả khí lực để kêu la cũng đánh mất.
Sau khoảnh khắc nới lỏng ngắn ngủi là sự co rút cường lực. Thân thể theo bản năng muốn bài trừ dị vật xâm lấn. Nhưng phần sau của quy đầu rất nhanh đã móc vào lớp thịt non mịn ngoài cửa động, cường ngạnh chiếm lĩnh thân thể thiếu niên, không chịu thối lui nửa bước.
Trovey co rút cũng làm Hắc Kim đau đến run rẩy.
“Bảo bối, em thật chặt!” Cẩn thận cúi đầu nhìn xuống vị trí hai người đang tiếp hợp dưới thân, cái miệng nhỏ nhắn non mịn kia cư nhiên không hề chảy máu! Vươn đầu lưỡi, Hắc Kim thương yêu liếm lên tấm lưng đang toát mồ hôi lạnh của Trovey.
“Bé cưng, em giỏi quá! Cái miệng nhỏ phía dưới của em co dãn thật tốt!” Hắc Kim áp sát đến bên tai thiếu niên, nói ra lời tục tĩu.
Dùng chút lý trí còn sót lại khống chế lực đạo trên thân thể mình, Hắc Kim muốn đem cả căn cự bổng chôn vào trong cơ thể của Trovey.
“Không… A… Đừng… như vậy…” Trovey theo phản xạ siết lại hậu môn, hoa khẩu tuy rằng lại co chặt, tiếc rằng cửa thành đã thất thủ, cự kiếm của Hắc Kim vẫn lấy xu thế không thể ngăn cản tấn công nơi chưa bao giờ từng được chạm tới, cho đến khi lút cán vào tận sâu trong cơ thể thiếu niên.
Đầu nhọn thô ráp tiến vào nơi mẫn cảm trong cơ thể tra tấn Trovey đến sống không bằng chết, càng không ngừng khóc hảm xin tha dưới thân Hắc Kim: “Kim… Đừng… Ta xin… xin ngươi… Đừng mà… Không… A…”
Chờ khi cả cây cự kiếm đều đâm vào cơ thể, Trovey cảm thấy nửa người dưới của mình tựa như bị một cái cọc gỗ thô to cường ngạnh nhét vào, hai chân vốn hư nhuyễn sớm không thể chống đỡ nổi thân thể của mình nữa, lại bị vật cực đại khảm nhập vừa vào trong cầm giữ đến không thể động đậy.
Cảm giác trướng đầy cực kỳ khó chịu, nhưng nơi đau nhất vẫn thuộc về hoa khẩu nhỏ bé kia. Bị hung khí cực đại mạnh mẽ đâm vào, mỗi một nếp nhăn đều căng lớn đến cực hạn, gắt gao siết chặt lấy cự bổng của Hắc Kim, không thừa chút khe hở.
Chờ sau khi hùng vật của mình hoàn toàn tiến vào thư khí (bộ phận sinh dục của giống cái) ái nhân, tia lý trí cuối cùng của Hắc Kim cũng không còn sót lại chút gì, lập tức trở về bản năng dã thú nguyên thủy. Hung khí cực đại tàn nhẫn trừu sáp trong hoa đồng mềm mại của Trovey, phần nổi lên cùng lớp thô ráp trên cự kiếm điên cuồng chà xát giày xéo mị thịt bên trong dũng đạo. Trovey đáng thương mới nếm thử tình dục, liền gặp phải sự chà đạp cuồng bạo như thế, kích thích mãnh liệt cơ hồ đã bức điên cậu rồi!
“Không! … A… Kim! … đừng vậy mà… Xin… xin ngươi đó… đừng! … Hức… đau quá… tha… ta… Kim… A…”
Thân thể điên cuồng giãy dụa, không có ý thức nào khác ngoài việc muốn né tránh sự tra tấn không thuộc về mình này.
Trovey cựa quậy dẫn tới Hắc Kim lại điên cuồng, cắn lấy phần gáy của Trovey, dùng sức kéo về phía sau, khiến Trovey không thể không ngửa cao đầu, bàn chân to lớn đè chặt lấy hai vai Trovey, móng vuốt xuyên qua lớp áo đâm vào da thịt, tơ máu đã nhiễm đỏ bả vai của thiếu niên.
Ngay lúc thân thể bị cường bạo đoạt lấy, tâm trí lại càng trở nên minh mẫn, Trovey không thể tưởng tượng mình sao có thể dễ dàng cho tha thứ bất cứ sinh vật nào khác ngoài Hắc Kim ra lấy phương thức tục tĩu đến vậy để chiếm đoạt mình, bản thân cậu đã hoàn toàn thuộc về con dã thú thô bạo này sao.
“Kim… Hức… Ta… đã … là của ngươi… rồi, ta đem… tất cả của mình… đều cho ngươi, đừng… bỏ lại ta… đáp ứng ta… xin ngươi! Kim…” Trovey bất lực khóc hô, nhưng hiện tại Hắc Kim đã không phải con linh thú có nhân tính hiểu ý người, đối với mình luôn che chở bao bọc kia nữa, nó hiện tại chỉ là một con báo đực đang động dục mà thôi.
Va chạm kiên quyết không chút dung tình, nhưng nam vật của Trovey dưới tình huống khổ sở như thế lại đứng thẳng lên. Không liên quan tới khoái cảm, chỉ là phản ứng sinh lý thuần túy, Trovey dưới sự xâm lược của Hắc Kim lại lần nữa phun ra ái dịch trắng ngà.
Đối với một thiếu niên 14 tuổi mà nói, một đêm bắn tinh liên tục hai lần, đã là cực hạn mà Trovey có khả năng thừa nhận, nhưng Hắc Kim vẫn không ngớt hưng phấn tung hoành bừa bãi trong cơ thể cậu. Không theo kịp tốc độ của dã thú, thân thể Trovey tựa như con búp bê vải rách nát đong đưa theo sự trừu sáp điên cuồng của cự vật.
Không biết qua bao lâu, mãnh thú trong cơ thể Trovey vẫn điên cuồng ra vào như cũ, không có chút dấu hiệu mệt mỏi, hậu đình bị ma sát đến mức như muốn tan chảy ra ( Tác giả: Sao bọn họ mãi vẫn chưa làm xong vậy? Ta viết đến độ mệt chết đi rồi!)
Bất luận là xin tha hay thổ lộ, dã thú trên người đều không hề ngừng lại động tác máy móc mà cuồng bạo của nó, trái tim Trovey dần cảm thấy lạnh lẽo, trên dưới toàn thân chỉ có nơi dũng đạo đang không ngừng bị chà xát kia là nóng, hơn nữa còn nóng đến phát sốt…
Mặc dù vậy, Trovey vẫn muốn hướng về phía Hắc Kim mà hô to: “Kim, ta yêu ngươi!” Lời này cũng giống như một xử nữ, cuối cùng cảm thấy người cướp mất trinh tiết của mình, chính là người mình sẽ phải đi theo suốt cả cuộc đời này.
Mặt Trời dần nhô lên ở bầu trời phía đông, dường như cũng cảm ứng được thời gian trôi đi, tốc độ trừu sáp của Hắc Kim càng lúc càng nhanh, Trovey theo trực giác đoán biết chuyện này có lẽ sắp kết thúc, nhưng nỗi sợ hãi chưa bao giờ có lại trào dâng trong tim… Hắc Kim phải rời đi! Phải rời đi! Cố gắng xoay người muốn ôm lấy thân hình ấm áp kia, rồi lại bị Hắc Kim tàn nhẫn ấn xuống tảng đá lạnh lẽo, Trovey muốn nói cho Hắc Kim, bản thân mình không sợ đau, chỉ cần là thứ mà nó đem đến… tất cả cậu đều nguyện ý nhận, cho dù là hạnh phúc hay thống khổ.
Sau một khắc run rẩy điên cuồng, hùng vật cực đại của Hắc Kim rốt cục ngưng lại động tác tựa như không bao giờ chấm dứt, cự trụ càng không ngừng run rẩy, phun ra dòng suối sinh mệnh. Trong cơ thể Trovey hoàn toàn bị tinh dịch của Hắc Kim lấp đầy, hoa khẩu đáng thương cho dù bị tàn phá suốt một đêm, vẫn là không chịu thả lỏng chút nào mà siết chặt lấy hung khí của dã thú. Lượng ái dịch khổng lồ không tìm thấy chỗ nào có thể chảy thoát, chỉ có thể liên tục tràn vào nơi sâu nhất trong tràng ruột của Trovey.
Bụng dần dần phình lên vì bị ái dịch lấp đầy, ngay lúc Trovey cho là mình không thể nhận thêm được nữa, dạ dày sắp nứt ra, hành vi thú tính của Hắc Kim rốt cục đã chấm dứt. Trovey cảm thấy cái móc bấu chặt lấy màng thịt của mình dần dần lỏng ra, cự bổng tra tấn mình suốt một đêm cũng mềm xuống, chậm rãi trượt… trượt…
Trovey định lên tiếng giữ nó lại, tiếc rằng khóc hô một đêm đã khiến cổ họng cậu không thể phát ra chút thanh âm nào, muốn co rút hậu môn, lại phát hiện thân thể sớm đã không còn thuận theo sự chi phối của mình nữa.
Dự cảm đáng sợ của Trovey rốt cục cũng thành sự thật, Hắc Kim sau khi phát tiết xong, qua loa cõng cậu đến đặt trên một bãi cỏ, liền cũng không quay đầu lại mà biến mất sau tán rừng sâu.
Không thể cử động thân thể, Trovey khó khăn cuộn tròn người lại lặng lẽ khóc.
“Kim! Kim… Chẳng lẽ… chờ giao phối xong rồi, ta sẽ không còn tác dụng gì nữa sao?” Cảm thấy tinh dịch của Hắc Kim chậm rãi chảy ra từ nơi hoa khẩu vừa phải chịu đau đớn thương tổn, Trovey càng dùng sức siết chặt hậu môn, hy vọng có thể giữ lại dù chỉ là một chút hương vị của nó. Nhưng tựa như lúc nãy không thể giữ lại hùng vật của Hắc Kim vậy, ái dịch màu trắng đục kia vẫn là từng giọt từng giọt chảy ra khỏi hậu đình của Trovey…
“Hức… Kim… Kim! … Hức hức” Trovey nằm co quắp trên đệm cỏ mà khóc.
“Sao em lại khóc?” Thanh âm của Hắc Kim bỗng nhiên truyền đến bên tai, Trovey kinh ngạc mở to hai mắt, thấy Hắc Kim đang đứng ở trước mặt mình, tiếc thương mà nhìn cậu…
Vốn định giống như thường ngày nhào đến ôm lấy con hắc báo kiện mỹ này, lại quên mất bản thân sớm đã không có khả năng cử động, động tác bất ngờ này chỉ làm tăng thêm nỗi thống khổ trên thân thể cậu mà thôi.
“Ư…”
Trovey đau đến hừ nhẹ một tiếng, Hắc Kim lập tức khẩn trương nhoài người xuống xem: “Sao thế? Em đau ở đâu?”
Thấy Hắc Kim vô tình đi ra khỏi tầm mắt, Trovey sốt ruột dùng thanh âm khàn khàn của mình mà nói: “Đừng nhúc nhích! Để ta nhìn ngươi đi!”
Hắc Kim thấu hiểu nằm xuống bên Trovey, để cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của chính mình.
“Ta tưởng là ngươi đã đi rồi… Ta tưởng ngươi sẽ không cần ta nữa…” Trovey ủy khuất khiếu nại.
Hắc Kim thương yêu vô hạn liếm đi những giọt nước mắt của Trovey, an ủi nói: “Ta sao có thể không cần em? Em là trân bảo của ta mà! Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Nhưng… nhưng… lúc… cùng ngươi giao phối… Ngươi vẫn chưa có đáp ứng… không rời bỏ ta… Ta tưởng rằng… Hơn nữa, ngươi… vừa xong việc liền… đi mất.” Trovey nghĩ tới một đêm điên cuồng vừa rồi, mặt lại nhịn không được mà đỏ lên.
“Bé ngốc!” Hắc Kim tiếc thương liếm lên cổ cùng xương quai xanh của Trovey: “Lúc giao phối, ta chỉ là một con dã thú, ta không thể suy xét đến cảm thụ của em, không thể đáp lại em. Đây vốn chính là nguyên nhân ta muốn rời xa em, ta sợ khi đó ta sẽ thương tổn em mất…”
Nhìn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trovey, Hắc Kim tiếp tục nói: “Về phần vừa nãy, ta là vào rừng tìm chút thảo dược, trị liệu vết thương dưới hạ thân cho em… Ta nghĩ ta đã làm em bị thương rồi!”
Trovey thẹn đến mức muốn chui xuống đất, giờ cậu mới phát hiện Hắc Kim mang về bên mình rất nhiều quả dại nhỏ mọng nước màu xanh biếc.
Hắc Kim ngậm trái cây, vòng ra phía sau Trovey, nhẹ nhàng dùng móng vuốt banh ra hai cánh mông của thiếu niên, chỉ thấy hoa khẩu vốn ngây ngô phấn nộn kia đã biến thành huyết nhục màu đỏ thẫm, hậu huyệt lúc đầu còn mím chặt hiện tại đã dâm mỹ mở miệng thở dốc, thỉnh thoảng như bị co giật mà run run mấy cái, vài giọt dâm dịch màu trắng lại trào ra từ bên trong.
“Cũng may, không có chảy máu… Bảo bối, em thực kỳ diệu!” Hắc Kim nhịn không được lại liếm liếm nụ hoa đã nở rộ kia. Còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh từ trong dư vị của hoan ái, Trovey lại bị kích thích đến nhẹ giọng kêu rên…
“Đau!”
Hắc Kim vội nhẹ nhàng thổi khí cho hoa huy*t đã chịu đủ mọi chà đạp: “Không đau, không đau… Lát nữa là tốt rồi. Trovey, ta muốn bôi thuốc cho em, em chịu đựng một chút nhé…” Mềm giọng khẽ dỗ dành, Hắc Kim cố sức nhai nhai quả trám mọng nước, răng nanh của động vật ăn thịt vốn không thích hợp để nhấm nuốt, để nghiền nhỏ mấy quả trái cây này, Hắc Kim quả thực phải mất không ít khí lực.
Dùng miệng từng chút một đem thịt cùng nước quả đã được nghiền nát cẩn thận đắp lên hậu huyệt sưng tấy của Trovey, che kín cả dũng đạo lẫn động khẩu.
Hắc Kim chuyển thân tới trước mặt Trovey, thần tình áy náy nói: “Thực xin lỗi, Trovey…”
Trovey nghĩ đến nó nói về chuyện tối qua, bèn an ủi: “Không cần nói xin lỗi, Kim… Đây là ta tự nguyện mà…”
“Không, ý ta không phải cái đó…” Hắc Kim ảo não lắc đầu: “Vốn ta phải đem toàn bộ của tinh dịch của ta lấy ra khỏi cơ thể em, như vậy hiệu quả trị thương mới khả quan hơn, nhưng ta lại không làm vậy, có thể sẽ khiến em khó chịu vài ngày, thực xin lỗi, Trovey, xin tha thứ cho sự ích kỷ của ta!”
Trovey khó hiểu nhìn nó, không biết hai chữ “ích kỷ” này nguyên do từ đâu.
Hắc Kim tiếp tục trầm thấp nỉ non: “Tuy rằng ta biết em không thể giúp ta sinh thêm nhiều nhiều tiểu Trovey, nhưng ta vẫn hy vọng tinh dịch của ta có thể ở lại trong thân thể em, để ta được ảo tưởng rằng trong bụng em có một sinh mệnh nhỏ là cốt nhục của chúng ta đang dựng dục…”
“Nga… Kim!” Trovey duỗi ra hai tay, Hắc Kim phối hợp vùi đầu vào trong ngực cậu. “Ta cũng hy vọng… có thể sinh báo con cho ngươi… Thật đó…” Trovey có thể cảm giác được Hắc Kim là muốn có con đến mức nào, đây là căn cứ hùng hồn nhất xác minh sự tồn tại của nó trên thế gian, thế nhưng vì mình, Hắc Kim không thể không buông tha cho rất nhiều thứ. Trovey mới vừa rồi còn cảm thấy xấu hổ vì đã vô cớ ngờ vực tình cảm Hắc Kim dành cho mình, lúc này đây tất cả lời muốn nói đều có vẻ thừa thãi.
Một người một báo ôm lấy nhau, tuy rằng bọn họ không thể hôn môi, mọi người cũng không có khả năng thấu hiểu cho bọn họ, nhưng mấy ai biết tình cảm của bọn họ lại chân thành, tha thiết đến nhường nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...