Nhân Thú Loạn

“Chúng ta?… Ý của ngươi là… Cái đó…” Chờ khi Hắc Kim nhẹ nhàng mang theo mình đi ra phía ngoài sơn động, Trovey kinh ngạc đến không biết nên nói gì cho phải: “Á… Không!… Làm thế này không được!”

“Đừng sợ, bé cưng…” Hắc Kim dùng cái mũi ướt sũng vô cùng thân thiết cọ lên khuôn mặt phấn nộn của người yêu: “Đây là nghi thức lập gia đình của Báo tộc… Chúng ta phải để cho bọn họ nhìn xem, chúng ta là cỡ nào ân ái…”

Nói xong, Hắc Kim chọc ghẹp mà lắc lắc eo mình, nơi hạ thể đang tương liên thoáng đong đưa, khiến Trovey rên rỉ không ngớt.

“Không! Không… Ta không muốn đi…” Vừa nghĩ tới chuyện phải làm điều ‘đáng xấu hổ’ này trước mặt nhiều tộc nhân của Hắc Kim như vậy, toàn thân Trovey đều cứng ngắc, hoa đồng khẩn trương co rút lại, cắn chặt lấy cực đại của Hắc Kim, khiến nó không khỏi hít sâu một hơi.

“Bảo bối…” Tình dục khiến thanh âm của Hắc Kim trở nên khàn khàn: “Ở trước mặt toàn thể tộc nhân chiếm lấy giống cái, trút tinh dịch của mình vào trong cơ thể nó, là nghi thức truyền thống của chúng ta. Cũng chính là cái mà loài người gọi là thành hôn, ngụ ý muốn nói cho tất cả những con báo đực khác, con cái này đã thuộc về mình, Trovey, em không muốn chính thức trở thành vợ ta sao?”

“Ta… Ta muốn… chỉ là…” Nhớ đến những lời cay nghiệt của Adweina cùng sự uy hiếp từ phụ vương Hắc Kim, Trovey rụt rè nói: “Phụ vương ngươi… chắc chắn sẽ phản đối…” Trovey sợ hãi nhìn ra thế giới chưa từng biết đến ở phía ngoài sơn động, bất an nghĩ: mình là một đứa con trai, nếu đồng loại của Hắc Kim biết được chuyện này nhất định sẽ gây khó xử cho mình và nó… Mình không thể sinh con cho Hắc Kim, chúng sẽ không tiếp nhận mình! Sẽ không!

“Báo tộc cũng giống như những loài động vật khác, cho phép có nhiều vợ, chỉ cần ta đáp ứng cưới Adweina, phụ vương sẽ không ngăn cản hôn lễ của chúng ta nữa…” Sự kích thích nơi hạ thể đang dính chặt, khiến Hắc Kim nóng lòng muốn tìm cách phát tiết, nhưng đối mặt với sự nghi hoặc của người yêu, nó vẫn gắng kiên nhẫn giảng giải.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trovey xấu hổ đến đỏ bừng, trong lòng oán hận vì cảm thấy thật không công bằng, đều là con trai, tại sao cậu phải làm kẻ ‘bị cưỡi’ trước mặt đám người (đám báo??) kia chứ? “Dù sao cũng nên đợi ít lâu nữa được không… Kim… Ta, ta còn chưa có chuẩn bị tốt…”


“Bảo bối…”

Trovey bướng bỉnh ôm chặt lấy cái cổ cường tráng của Hắc Kim, dùng sức lắc đầu: “Không, ta không đi! Ta không muốn ra ngoài!!”

Thấy người yêu vẫn cố chấp, dã thú đang bừng hơi tình dục khàn khàn nói: “Cầu xin ta đi… vì sự ngại ngùng của em, bắt ta từ bỏ việc ra mắt người vợ đáng kiêu ngạo của mình ở trước mặt tộc nhân… Em phải bồi thường cho ta sao đây?”

“Kim…” Trovey dùng nồng đậm giọng mũi bắt đầu làm nũng, muốn xin xỏ cho qua.

“Em biết cách nào có thể khiến ta nhượng bộ mà… Em luôn luôn biết…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ bừng của Trovey lại tăng thêm một tầng hồng, phấn nộn tựa như sắp bốc hơi: “Ta… Hôm nay… Tất cả đều chiều theo ngươi…”

Có được lời cam đoan của người yêu, Hắc Kim hò reo trong lòng, quay người đè Trovey xuống bãi cỏ, bắt đầu tiến hành loạt vận động mà mình yêu thích nhất. Mà Trovey đáng thương, vì một câu đồng ý của chính mình, đành phải trả cái giá vô cùng nghiêm trọng…


Chỉ chốc lát sau, trong động liền truyền ra tiếng rên rỉ mê loạn cùng thanh âm nức nở khi cao trào của Trovey, thật lâu cũng chưa dứt.

***

Một ngày lại một ngày qua đi, phụ vương của Hắc Kim – Cassius khẩn trương thu xếp cho Hắc Kim ‘tuyển phi’, ngoại trừ Adweina, lại chọn thêm  2, 3 con báo cái có dung mạo xinh đẹp nhu mì, đang trong kỳ động dục, cứ như muốn Hắc Kim sau khi kết hôn xong lập tức phải lưu lại dòng giống.

Hắc Kim gần đây bận đến bù đầu, một bên bị phụ vương lôi kéo đi khắp nơi chọn người vợ ‘hợp ý’, bên kia lại sợ Trovey bị những con báo cái khác tấn công, tận hết khả năng canh giữ ở bên cạnh cậu, thi thoảng còn phải vì kế hoạch ‘bỏ trốn’ mà bí mật đi dò đường trong sơn cốc, qua suốt mấy ngày này, vòng eo cường tráng của Hắc Kim đã gầy đi thấy rõ.

Đêm lặng, Trovey và Hắc Kim ngọt ngào rúc vào ngủ cùng nhau, thủ thủ thỉ thỉ nhỏ giọng tâm tình. Trovey dịu dàng chải vuốt lớp da lông bóng nhuận của Hắc Kim, Hắc Kim cũng vô cùng thân thiết liếm liếm cái cổ non mịn cùng hõm vai cậu. Đám người bên ngoài (là đám báo bên ngoài chứ?) chắc chỉ tưởng đôi tình nhân là đang tâm sự, kỳ thật, bọn họ chính đang bàn bạc về kế hoạch tìm đường chạy trốn.

“Ta đã thăm dò được lộ tuyến rồi, lúc nhỏ ta đứng trên vách đá phát hiện có một sơn động bí ẩn phía đối diện, cái hang đó có thể sẽ thông tới ‘Phong cốc’, hôm qua ta đã lén đi xem thử, nó vẫn còn nguyên xi như lúc đầu, ngày mai chúng ta liền từ đây tiến vào ‘Phong cốc’, xuyên qua ‘Phong cốc’ chính là thần giới của Phong thần, ở đó không ai biết đến chúng ta, chúng ta sẽ có thể tự do sinh sống…”

“Có sợ bị chúng nó phát hiện không…” Trovey lo lắng hỏi.


“Yên tâm, bảo bối… Sơn động kia ngoại trừ ta ra, ai cũng không biết. Ngày mai ta thay phụ thân đi tuần tra lãnh địa, như vậy chúng ta sẽ dễ dàng hành động hơn. Chờ ta đi rồi, em hãy lặng lẽ tới cái hang đó chờ ta, ta sẽ nhanh chóng cùng em đoàn tụ.”

“Được rồi…” Tuy rằng trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới có thể rời khỏi nơi đầy áp lực này, từ nay về sau cùng Hắc Kim sóng đôi chắp cánh bay, Trovey quả thực vô cùng hưng phấn.

Một đêm không ngủ, Hắc Kim lại bị gọi dậy từ sớm, đi tuần tra lãnh địa Báo tộc, xem ra thủ lĩnh Cassius quyết tâm muốn đem ngai vị trao cho con trai ngay sau khi Hắc Kim lập gia đình.

Trước khi tiễn Hắc Kim đi khỏi, Trovey cẩn thận đeo vòng ngọc lên cổ cho Hắc Kim, tựa như người vợ nhỏ vừa qua đêm tân hôn, đứng ở cửa sơn động, dõi theo trượng phu đến khi đã khuất xa tầm mắt. Vì phòng ngừa Trovey bị tập kích bất ngờ, trong khoảng thời gian này, Hắc Kim luôn tận hết khả năng để thủ hộ bên cạnh cậu, mà kế hoạch bỏ trốn lần này, lại phải tự mình hành động, Trovey chung quy khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Tới thời gian đã ước định sẵn, Trovey cẩn thận đứng lên, mặc chiếc váy dài, theo lời Hắc Kim dặn, giấu mấy viên bảo thạch vào trong túi, chuẩn bị đi đến sơn động đã hẹn.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Đột nhiên nghe có giọng nói, Trovey bị dọa không nhẹ, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Adweina không mang thiện ý đang đứng chắn ngoài động, hung tợn trừng mình chằm chằm.

“Ta… Ta… Ta ra ngoài đi dạo.” Trovey nhỏ giọng nói: “Dù sao sau này cũng phải sinh hoạt tại đây, ta muốn làm quen dần với hoàn cảnh chung quanh, cũng muốn tiếp xúc nhiều hơn với các tộc nhân nữa…”

“Hừ!” Adweina khinh thường hừ một tiếng, hiển nhiên ngó lơ cái lý do sứt sẹo kiếm cớ của Trovey: “Đi thôi, phụ vương muốn gặp ngươi!”


Không thể cự tuyệt, Trovey bị bắt đi gặp Báo tộc thủ lĩnh —— Cassius.

Dọc theo đường đi, Trovey không yên trong lòng, luôn nhớ tới lời hẹn với Hắc Kim, hơn nữa hang của Cassius ở nơi cao nhất trên vách núi, sơn đạo gập ghềnh khó đi, khiến Trovey nhiều lần bị vấp ngã trên đường, cũng vì thế, cậu phải nghe không ít những câu châm chọc khiêu khích của Adweina.

“Ngươi quả thực ngu chết được! Thật không rõ Hắc Kim tại sao lại coi trọng ngươi?” Sau khi thấy Trovey lại một lần ngã sấp xuống, Adweina có chút hả hê nói: “Đừng chỉ nhìn vào hiện tại nó cưng chiều ngươi, đây chẳng qua là thú vui nhất thời thôi, chờ ta cùng Hắc Kim thành hôn xong, ta sẽ không để cho ngươi có một ngày trôi qua yên ổn, ta thấy giờ ngươi cũng đừng đi gặp phụ vương nữa, sớm rời khỏi đây đi, đừng tự làm mình mất mặt!”

Trovey cắn chặt răng, một câu cũng không nói, chỉ là chuyên tâm leo lên vách núi dốc, rốt cục đến được cửa động hùng vĩ của Cassius, Adweina ngừng đả kích Trovey, biểu tình trở nên trang nghiêm cung kính.

“Phụ vương, ta đã dẫn Trovey đến…”

“Ta đã biết.” Một thanh âm uy nghiêm truyền tới từ trong sơn động: “Để hắn tiến vào, ngươi đi đi…”

“Dạ!” Adweina mang vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa, liếc mắt nhìn Trovey một cái, liền xoay người xuống núi.

Trovey nhìn cánh cửa động sâu thẳm, hít một hơi, chậm rãi đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui