Khi Sở Trường Ca thân áo trắng thong dong xuất hiện thì Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy mừng như điên ầm ầm ập vào lòng, lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là vui sướng choáng váng đầu óc. Nàng vốn cho là, hắn bởi vì tức giận bị nàng từ hôn, nên sau khi ra khỏi sơn động liền bỏ đi, không nghĩ tới hắn không chỉ không đi, còn tới hiện trường hôn lễ. Mộ Dung Vân Thư chợt có chút hối hận mình an bài ra trò đùa này, nếu như nàng không dặn dò bốn người Đông Nam Tây Bắc mang theo người của ma giáo tới cướp tân nương, thì người tới cướp tân nương chính là Sở Trường Ca, khi đó, nhất định so hiện tại càng đặc sắc hơn.
Sở Trường Ca trong lòng biết Mộ Dung Vân Thư tuyệt sẽ không cam tâm bị người quản chế, ngờ rằng nàng chắc chắn đã có chuẩn bị, cho nên đã sớm ẩn thân trên xà nhà, ngồi chờ kịch hay. Quả nhiên nàng không hề làm hắn hắn thất vọng, diễn xong trò đùa thật hả lòng hả dạ. Nếu không phải Hoa Dạ Ly mở miệng một tiếng ‘thay Sở Trường Ca nhặt xác’, nghe xúi quẩy, hắn cũng sẽ không lộ diện sớm như vậy.
Cánh tay dài của Sở Trường Ca vung lên, ý bảo chúng giáo đồ đứng dậy, sau đó nhanh nhẹn hạ xuống bên người Mộ Dung Vân Thư, nói: "Khiến Phu nhân giật mình, vi phu đến trễ."
Xác định rất trễ. Mộ Dung Vân Thư xoay người hướng bên kia, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
"Người bị từ hôn cũng không phải là nàng, vì sao lại tức giận?" Sở Trường Ca nói.
Mộ Dung Vân Thư nghe hắn nhắc tới từ hôn, nhất thời mặt lộ vẻ 囧, nói: "Người bị từ hôn là ngươi, tại sao ngươi không tức giận?" Nàng cũng tình nguyện hắn tức giận, ít nhất, tức giận đại biểu hắn đang lo lắng quan tâm.
Sở Trường Ca nói, "Ta dĩ nhiên sẽ không tức giận với nàng." Nói xong, vô tình hay cố ý liếc qua bốn người Đông Nam Tây Bắc sau lưng nàng.
Bốn người lập tức lui ngược lại ba bước, giáo chủ không cùng phu nhân tức giận, như vậy, cơn tức tối kia, cũng chỉ có thể tìm người khác để trút ra. Không cần suy nghĩ cũng biết, người khác đó, chỉ là bốn vật hy sinh này......
"Không thể nào, không thể nào, xích sắt được chế tạo từ huyền thiết ngàn năm, không ai có thể bẻ gãy......" Gương mặt Hoa Dạ Ly không dám tin.
Sở Trường Ca cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh băng như lưỡi kiếm sắc bén đột nhiên đâm thẳng về hướng Hoa Dạ Ly, nói: "Sở Trường Ca ta nếu chỉ mấy cái xích sắt có thể vây được, há có thể sống đến hôm nay?"
Bốn người Đông Nam Tây Bắc âm thầm gật đầu, đây thật sự là một câu nói thật. Yêu nghiệt giống như giáo chủ, ai ai gặp cũng muốn giết, nếu không có bản lãnh thông thiên, đã sớm chết mấy trăm năm về trước rồi. Có lẽ, Sở Trường Ca đời thứ hai cũng đã trưởng thành, ra ngoài gây sóng gió rồi.
Hoa Dạ Ly lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, không còn hơi sức phản kháng, chỉ cầu một đáp án, "Ngươi rốt cuộc...... Chạy trốn như thế nào?"
"Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết." Sở Trường Ca cười vô cùng nhu hòa, lại làm người ta có cảm giác âm trầm kinh khủng.
Hoa Dạ Ly vừa nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, trong mắt tràn đầy đau đớn, trầm giọng hỏi: "Nếu ngươi sớm biết hắn đã chạy trốn, cần gì phải tham gia hôn lễ?"
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Ta nói rồi, người của Mộ Dung phủ, Nhất Ngôn Cửu Đỉnh, quyết không nuốt lời. Ta đã đáp ứng gả cho ngươi, nên vở hát này, dĩ nhiên là phải diễn, nếu không, tương lai có người cố ý tìm ta gây sự thì sẽ dùng sự kiện này tới chỉ trích nói ta không giữ lời, ta chẳng phải là ngậm bồ hòn làm ngọt sao?" Dừng một chút, nàng lại nói: "Hơn nữa, ngươi bắt Sở Trường Ca, hại ta lo lắng đề phòng, ngựa không ngừng vó câu từ Kim Lăng chạy tới Thục Trung, chịu hết nỗi khổ xóc nảy, món nợ này, nếu không tính toán rõ ràng, ta ăn ngủ không yên. Hôm nay để cho tân nương tử của ngươi trước mắt bao người bị người đoạt đi, để cho thể diện của ngươi mất sạch, đây chỉ là mới bắt đầu, món nợ còn lại, giữ lại về sau từ từ đòi." Nàng sẽ khiến hắn hiểu được, Mộ Dung phủ không phải là nơi hắn đắc tội được.
Lời nói này của Mộ Dung Vân Thư không phải kiếm, nhưng so với bất kỳ thanh lợi kiếm nào còn sắc bén hơn, cắm thẳng vào trái tim Hoa Dạ Ly. Không có bất cứ gì hơn khi người trong lòng mình hết mực thương yêu xem mình như cừu địch, càng làm cho người ta đau lòng.
Sở Trường Ca cười tủm tỉm nói: "Ta vốn muốn giết hết Lương vương phủ, gà chó không lưu, nhưng nếu phu nhân nói muốn từ từ hành hạ ngươi, như vậy, ta liền tạm thời lưu ngươi một mạng."
Trong miệng rõ ràng vừa nói lời uy hiếp lãnh khốc vô tình, nhưng trên mặt lại cười đến ôn hoà. Thật giống như đối với hắn mà nói, giết người là một việc tương đối khoái trá. Điều này làm cho các tân khách đang ngồi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, muốn đi lại không dám đi, kinh hồn bạt vía.
Sở Trường Ca nhấc mắt quét nhìn chúng tân khách, đột nhiên, tầm mắt dừng lại trên một nữ tử mặt đầy hận thù, khóe miệng khẽ cong, đáy mắt thoảng qua một luồng sát khí.
Nữ tử bị hắn để mắt tới, chính là người may mắn còn sống sót duy nhất của Đường Môn—— Đường Tam Nương. Đường Tam Nương trong lòng biết mình từng hạ độc Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca tuyệt sẽ không bỏ qua nàng, vì vậy trước khi hắn còn chưa động thủ nhanh chóng phát ra một mũi tên độc, liều lĩnh đánh cuộc.
Mắt mọi người nhìn thấy một chiêu này, tất cả đều hút một ngụm khí lạnh, nhìn về phía Sở Trường Ca. Mong đợi Đường Tam Nương có thể một chiêu trừ đi mối hại này của giang hồ.
Như đã dự tính trước, Sở Trường Ca từ đầu đến cuối bất động như núi, khóe miệng tươi cười, hai tay lại chắp ở phía sau, một bộ dáng khí định thần nhàn.
Nhưng khi nhìn Đường tam nương lần nữa, lúc này sắc mặt đã trắng bệch, nàng đưa đôi tay che cổ họng của mình, mắt nhìn chằm chằm Sở Trường Ca, đôi mắt cũng sắp lồi ra ngoài.
Sở Trường Ca hừ lạnh một tiếng, liền đem tầm mắt dời về phía những địa phương khác, tìm kiếm người đáng chết.
Đường Tam Nương nhìn chằm chằm Sở Trường Ca, trong cổ họng đang vang ‘khanh khách’, trong chớp mắt lúc Sở Trường Ca dời đi tầm mắt, hai mắt trợn ngược té xuống đất. Lúc này mới có người phát hiện, mũi tên độc nàng ta phát ra ngoài, lại cắm ở trên cổ họng của nàng ta! Không ai đi kiểm tra Đường Tam Nương đã chết hay chưa, bởi vì —— tên độc của Đường Môn, trúng phải sẽ chết. Tên độc nàng dùng để đối phó Sở Trường Ca, tất nhiên là độc nhất trong các loại độc.
Đường Tam Nương vừa chết, mọi người đều âm thầm lui về phía sau, đầu hận không thể cúi xuống sát mặt đất, chỉ sợ bất hạnh bị Diêm La chọn trúng, chết không có chỗ chôn. Chỉ có một người, nơi nơi khát máu điên cuồng, oán hận nhìn chằm chằm Sở Trường Ca. Đợi đến khi Sở Trường Ca quay lưng về phía hắn thì cả người cùng kiếm đều đâm về phía sau lưng của Sở Trường Ca. Mọi người lại hút một ngụm khí lạnh, chỉ là lúc này cũng vì lo lắng cử chỉ lỗ mãng của kẻ ám sát chọc giận Sở Trường Ca.
Đột nhiên, ‘cộp’ một tiếng, thanh kiếm kia bị cắt thành ba đoạn, rơi xuống, nhưng ngay khi nó rơi xuống đất đã vỡ thành bột.
Chuyện xảy ra ngay trước mắt, nhưng không một người nào nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra như thế nào.
Mọi người chỉ biết, đây nhất định do Sở Trường Ca ra tay. Nhưng Sở Trường Ca rốt cuộc ra tay thế nào, lại không ai biết được.
Nam tử kia ám sát Sở Trường Ca không thành, điên cuồng hét lớn, "Ngươi giết chết tam nương, ta liều mạng với ngươi!" Nói xong, tựa như chó điên đánh về phía Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca nhẹ nhàng xoay người, tránh khỏi công kích của hắn, không vui nói: "Nếu ngươi còn muốn mạng sống, từ giờ khắc này đừng để cho ta nhìn thấy ngươi."
Nam tử kia cười điên cuồng mà nói: "Ta vì tam nương phản bội người trong tộc, hôm nay tam nương chết đi, ta cũng không muốn sống nữa!"
Sở Trường Ca nghe vậy cau chặt mày kiếm, nói: "Ngươi là ai?"
"Không ngại nói cho ngươi biết, người hạ độc đoạt hồn đan cho Mộ Dung Vân Thư, chính là Xích Vưu ta đấy!"
Quả thế! Sở Trường Ca nghe hắn nói vì Đường Tam Nương phản bội người trong tộc, trong lòng đã hơi đoán được thân phận của hắn, hôm nay nếu đã chứng thật hắn chính là phản đồ của Lê tộc đem đoạt hồn đan mang tới Đại Nghiệp Vương Triều, như vậy, chết —— chính là đường thoát duy nhất của hắn.
Sở Trường Ca tay phải khẽ vận nội lực, đang muốn cho hắn một chưởng, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi, "Sở công tử hạ thủ lưu tình!" Sở Trường Ca đột nhiên dừng chân khí, quay đầu nhìn lại, người tới chính là đệ nhất Vu sư Lê tộc, Hồ Bá Cách.
"Hồ Bá Cách!" Xích Vưu kêu lên.
Hồ Bá Cách nhìn về phía Xích Vưu, mặt thương tiếc mà lắc lắc đầu, sau đó nhìn Sở Trường Ca nói: "Xin nể tình của công chúa, đem Xích Vưu giao cho ta đợi Lê tộc xử phạt."
Nghe Hồ Bá Cách nhắc tới ‘Công chúa Lê tộc’, thần sắc Mộ Dung Vân Thư khẽ biến, nhìn về phía Sở Trường Ca.
"Đừng để ta lại nhìn thấy hắn." Sở Trường Ca khó chịu nói. Nói thật, người này vô cùng ghê tởm, nếu không phải hắn đem đoạt hồn đan mang ra khỏi Lê tộc, Đường Môn cũng sẽ không mang đi đối phó Tích Nguyệt, tiểu Lương vương càng sẽ không đem nó đi đối phó Vân Thư, chỉ bằng hai điểm này, giết hắn 1000 lần cũng không đủ, chưa nói đến chuyện hắn dẫn đường cho Vương Triều, Trương Dụ lẻn vào Lê tộc cướp đi Vân Thư. Nhưng Hồ Bá Cách mang Công chúa Lê tộc ra, Sở Trường Ca không thể không nể món ân tình này. Dù sao, trong thân thể Công chúa Lê tộc, là linh hồn của Tích Nguyệt.
Mà lời nói của Sở Trường Ca, lại làm cho Mộ Dung Vân Thư rơi vào đáy cốc. Nàng mấp máy miệng, đối với Hoa Dạ Ly nói: "Ngươi từng hỏi ta đã cướp đi Vương Triều, Trương Dụ như thế nào, hiện tại, ta liền trả lời vấn đề này." Nói xong, nhìn bốn người Đông Nam Tây Bắc một cái.
Bốn người lập tức hiểu rõ, liếc mắt nhìn nhau, sau đó —— liền cùng Mộ Dung Vân Thư cùng nhau biến mất.
Cứ như vậy, ngay dưới mắt Hoa Dạ Ly, hư không biến mất. Hoa Dạ Ly không phải là người chưa từng trải việc đời, rất nhanh liền hiểu chắc hẳn bốn gã nam tử thi triển khinh công dẫn nàng đi.
Sở Trường Ca mặc dù không hiểu Mộ Dung Vân Thư vì sao đột nhiên rời đi, nhưng nếu nàng đã đi, hắn cũng không cần lưu lại nữa. Vì vậy, Sở Trường Ca cũng biến mất. Tiếp theo, ‘mười dặm hồng trang’ cũng đã biến mất.
Mọi người thở dài một hơi, trong lòng tất cả đều thở dài nói: người của Ma giáo, thật là không chọc nổi nha!
Khi Sở Trường Ca đuổi theo đến Bát Quái lâu thì lại được Vân Tứ Nương cho hay chuyện Mộ Dung Vân Thư đã rời khỏi thành Thục Trung, trong lòng vừa lo lắng lại nghi hoặc, không hiểu vì sao nàng không đợi hắn.
Sở Trường Ca giục ngựa chạy nhanh, rốt cuộc ở ngoài thành Thục Trung vượt qua xe ngựa của Mộ Dung Vân Thư, dừng lại phía trước xe ngựa mười mét đợi nàng.
Tứ Đại Hộ Pháp lập tức dừng xe ngựa, sau đó thức thời yên lặng tránh ra. Mang phu nhân ‘bỏ trốn’ đã là tử tội, lưu lại làm người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm, người thứ sáu, vậy cùng tìm chết có cái gì khác biệt......
Lục Nhi cũng rất thông tình đạt lý mà đi đến trong rừng cây nhỏ bên đường ngồi xuống, không xa không gần, vừa lúc có thể nghe được bọn họ nói chuyện.
"Theo ta đi một đoạn." Sở Trường Ca đem ngựa xua đến cạnh xe ngựa, cũng giống như lần cứu nàng bên ngoài thành Kim Lăng trước kia, duỗi tay về phía nàng.
Mộ Dung Vân Thư mấp máy miệng, có chút do dự mà đem tay giao cho hắn.
Sở Trường Ca từ từ nắm chặt tay của nàng, không lập tức kéo nàng lên ngựa, mà cứ như vậy lẳng lặng nắm tay nàng, ánh mắt thâm thúy thủy chung ngưng mắt nhìn dung nhan của nàng, giống như là đang tuyên thệ điều gì.
Trái tim của Mộ Dung Vân Thư đập bịch bịch, lưu luyến bị chìm trong đáy mắt đó.
Đột nhiên, Sở Trường Ca dùng sức lôi nàng lên lưng ngựa, tiếp theo chợt kẹp chặt bụng ngựa, gầm nhẹ một tiếng ‘giá’. Tuấn mã chồm lên, chạy đi mất.
Mộ Dung Vân Thư theo bản năng ôm chặt hắn, nhịp tim càng ngày càng rời đi, bởi vì ngựa thật sự chạy quá nhanh, hơi không cẩn thận nàng sẽ văng ra ngoài mất.
Sở Trường Ca lại hoàn toàn không thấy nàng khẩn trương, thúc ngựa càng nhanh.
Chạy một đoạn đường thật dài, Mộ Dung Vân Thư rốt cuộc không nhịn được nói, "Chậm một chút."
Sở Trường Ca lập tức kéo dây cương, kìm lại tốc độ ngựa đang chạy băng băng, nhưng vẫn rất nhanh như cũ.
Mộ Dung Vân Thư dứt khoát nói: "Dừng lại."
Vừa dứt lời, con ngựa liền thắng gấp chân, ngừng lại. Mộ Dung Vân Thư vì ngựa đột nhiên dừng lại thân thể ngã nhào về phía trước, mũi hung hăng đụng vào trên lưng Sở Trường Ca, đau đến mức nàng cứ mãi cau mày. "Ngươi đối với ta có ý kiến liền trực tiếp nói."
"Những lời này nên do ta nói." Sở Trường Ca nhảy xuống ngựa, ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn hai tròng mắt của nàng, trầm ngâm thật lâu, mới giống như là đã dùng hết tất cả dũng khí, thâm tình mở miệng, thanh âm trầm thấp mà có lực, "Trong lòng nàng có lời gì, trực tiếp nói cho ta biết, đừng để ta đoán. Tâm tư của nàng giấu sâu như vậy, cự tuyệt bất luận kẻ nào theo dõi, cho dù ta có lòng đoán, cũng đoán không được."
Mộ Dung Vân Thư cũng nhìn hắn, trong mắt mang theo ngàn vạn ngôn ngữ, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Sở Trường Ca tiếp tục nói: "Muốn cái gì, muốn làm gì, muốn ta làm sao, chỉ cần nàng nói, ta nhất định sẽ làm được. Tựa như việc cưỡi ngựa mới vừa rồi, nếu nàng cảm thấy không thoải mái, muốn ta chậm một chút, ta liền chậm một chút, muốn ta dừng lại, ta liền dừng lại." Dừng một chút, hắn lại nói: "Cho dù là yêu cầu không hợp lý, ta cũng làm một người không nói lí lẽ, thỏa mãn nàng. Chỉ cần, nàng chịu nói với ta."
Sở Trường Ca đã nói đến mức này, nếu như Mộ Dung Vân Thư còn có thể không nhúc nhích, nàng thật sự chính là một người máu lạnh. Rất rõ ràng Mộ Dung Vân Thư cũng không phải.
"Ta...... Cũng không muốn buồn bực ở trong lòng." Mộ Dung Vân Thư rũ mắt xuống, giống như hài tử làm việc gì sai, cứ mãi nhìn mặt đất, nói: "Ta chỉ..... Không biết nên mở miệng như thế nào, không biết mình có thể thừa nhận không...... Sự thật ảm đạm như vậy. Ta cho là, chỉ cần ta không hỏi, chỉ cần ta chủ động thối lui, cũng sẽ không thương tâm sẽ không khổ sở, nhưng vừa nghe đến có người nhắc đến nàng ấy thậm chí không cẩn thận nghĩ đến có người này tồn tại, tâm ta không hiểu sao rất đau, trừ chạy trốn, ta thật sự...... Thật sự không có biện pháp khác." Nói đến việc mình không còn kế sách gì nữa, thì trong lòng của Mộ Dung Vân Thư đau xót, ướt hốc mắt.
Sở Trường Ca nghe lại không hiểu ra sao, "Cái gì sự thật ảm đạm? Cái gì chủ động thối lui? ‘Nàng’ ấy là nói về ai? Rốt cuộc nàng đang nói cái gì?"
Mộ Dung Vân Thư chợt nhìn về phía hắn, phát hiện vẻ không giải thích được trên mặt hắn không phải giả vờ, hắn thật không biết nàng đang nói cái gì. Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ...... Nàng hiểu lầm hắn?
"‘Công chúa Lê tộc’ đó không phải ngươi...... Sao?" Mộ Dung Vân Thư đột nhiên cảm giác được bất kể ở phía sau chữ ‘ngươi’ thêm bất cứ ‘từ’ gì trong lòng đều không thoải mái, cho nên dứt khoát cũng không nói thêm gì nữa.
Sở Trường Ca ngẩn người một chút, "Nàng nói Tích Nguyệt? Đúng vậy, nàng là muội muội ta, thế nào?"
Muội muội? Muội muội! Mộ Dung Vân Thư đột nhiên cảm giác như chính mình quả thật bị sét đánh trúng, nửa ngày nói không ra lời. Qua thật lâu sau, nàng mới hỏi: "Muội muội ruột?"
Sở Trường Ca gật đầu, nói: "Cùng trong bụng mẹ ra ngoài. Ta ra ngoài sớm hơn nàng ba phút."
Ra đời sớm hơn...... Ba phút...... Nói như vậy, hẳn là Long Phượng Thai......
Mộ Dung Vân Thư vào giờ phút này thật hận không tìm được cái động dưới đất mà chui xuống.
Sở Trường Ca mặt không hiểu, "Nàng đột nhiên nhắc Tích Nguyệt làm gì......" Đột nhiên, Sở Trường Ca giống như là nhớ ra cái gì đó, liền cười lên ha hả, "Vân Thư, chẳng lẽ nàng cho Tích Nguyệt là tình nhân cũ của ta sao?" Khó trách ngày ấy nàng ở trong sơn động nói gì ‘tốt đẹp đôi bề’, thì ra là......
Mộ Dung Vân Thư đỏ mặt, cắn môi, cúi đầu, như nơi đó có cái động......
"Ha ha...... Ha ha ha......" Sở Trường Ca càng cười càng lớn tiếng, càng cười càng vui vẻ.
Mộ Dung Vân Thư thẹn quá thành giận, "Đừng cười nữa!" Không có động, có một cái thang cũng tốt a. Nàng ngồi ở trên lưng ngựa như vậy, quả thật liền giống bị nhét vào trên đài thật cao, làm cho người ta vây xem không chút kiêng kỵ. Mặc dù người xem chỉ có một......
"Được, được, không cười, ta không cười." Sở Trường Ca đem nụ cười cố đè xuống, sau đó hỏi: "Đây chính là nguyên nhân nàng cự tuyệt cầu hôn của ta?" Rất tốt, tự tin của hắn trở lại.
Mộ Dung Vân Thư thật sự rất muốn chận lại cái miệng của hắn, hoặc là cưỡi ngựa chạy trốn, nhưng làm sao đi nữa nàng cũng đánh không lại hắn cũng sẽ không cưỡi ngựa —— cho dù cưỡi, cũng không chạy thoát khỏi hắn.
"Một trong những nguyên nhân." Mộ Dung Vân Thư thực đàng hoàng trả lời.
Sở Trường Ca chợt nhíu mày, "Những nguyên nhân khác là cái gì?"
"Rất nhiều."
"Ví dụ như."
"Ví như hoàng đế sẽ không để cho ta dễ dàng lập gia đình." Mộ Dung Vân Thư thuận miệng nói ra một nguyên nhân.
"Yên tâm, người chết sẽ không có ý kiến." Người ngăn cản hắn cưới, chết!
"......" Mộ Dung Vân Thư vỗ trán, "Chúng ta đổi địa phương nói chuyện thôi." Thật ra thì nàng chân chính muốn nói là, có thể để nàng đi xuống trước hay không? Mặc dù mắt nhìn xuống người cảm giác rất tốt, nhưng mắt nhìn xuống hắn...... Liền tuyệt không tốt lắm. Không chỉ không có cảm giác ưu việt, còn cảm thấy vô cùng áp bách.
Sở Trường Ca cười nói: "Nàng đáp ứng ta trước, vừa về tới Kim Lăng, chúng ta sẽ thành hôn."
Hắn quả nhiên cố ý! May nhờ trước đó nàng đem vướng mắc trong tim nói ra, nếu không, nàng đoán hắn nhất định sẽ đem nàng vẫn nhét vào trên lưng ngựa, cho đến khi nàng mở miệng mới thôi.
Cái gì gọi là uy hiếp, cái này chính là uy hiếp!
Mộ Dung Vân Thư chỉ do dự tượng trưng mấy cái, liền nói, "Được, ta đáp ứng ngươi."
Sở Trường Ca nghe vậy vui mừng quá đỗi, ôm nàng xuống ngựa, ôm nàng xoay quanh mấy vòng mới thả ra, nụ cười trên mặt, ngây thơ khiến người động lòng.
Mộ Dung Vân Thư chưa bao giờ hiểu được, nam tử phúc hắc như than, cuồng ngạo tự phụ, trên mặt cũng sẽ xuất hiện nụ cười đơn thuần như vậy, mà nghĩ đến nụ cười động lòng người này vì nàng mà nở rộ, mặt mày cũng cong lên theo.
Nàng cùng hắn là một dạng, cũng là muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, rất khó khi lấy được một thứ gì đó giống như mình, trong lòng sẽ có cảm giác thỏa mãn hạnh phúc như thu được bảo vật. Mà lúc này, nam nhân khiến nam tử khắp thiên hạ hâm mộ ghen ghét này, bởi vì cái gật đầu của nàng, mà mừng rỡ như điên.
Có chồng như thế, vợ còn có thể đòi hỏi gì?
Khụ! Hắn bây giờ vẫn chưa trở thành phu quân của nàng. Mặc dù khúc mắc đã cởi ra.
Mới vừa trải qua tiểu Lương vương bức hôn, hoàng đế cùng các phiên vương đã rục rịch ngóc đầu dậy. Nếu như nàng là cánh cửa để bọn họ nắm quyền, chắc chắn —— không thể cưới là chuyện đương nhiên.
Nếu nàng vào lúc mấu chốt này gả cho hắn, chẳng phải là đem chính mình cùng hắn đẩy tới đầu gió đỉnh sóng sao? Nàng thì không sao cả, dù sao, nàng lấy thân phận Mộ Dung Vân Thư đi tới cõi đời này, nhất định cả đời này không cách nào chỉ lo thân mình. Nhưng Sở Trường Ca, thù địch của hắn đã rất nhiều......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...