Nhàn Thê Tà Phu

Mộ Dung Vân chậm rãi quay đầu lại, nhìn đôi mắt tìm tòi nghiên cứu của Nhiếp Thanh, hướng hắn khẽ mỉm cười, sử dụng ánh mắt nói, đã lâu không gặp. Nhiếp Thanh mới vừa kinh hồng thoáng nhìn bóng lưng của nàng, cho là người mà mình đang nghĩ trong lòng mừng như điên, lúc này vừa nhìn ngay mặt, lại là một nữ tử xa lạ, thất vọng cực kỳ. "Thật xin lỗi, ta nhận lầm người. "giọng hắn lành lạnh, vẻ mặt có chút ủ rũ cúi đầu.

Mộ Dung Vân Thư rất muốn nói, ngươi không nhận lầm người, nhưng nàng bị Vương Triều điểm á huyệt, có lời nói không ra.

"Đi thôi." Vương Triều lại thúc giục.

Mộ Dung Vân Thư vốn muốn dùng ánh mắt nhắn nhủ tin tức với Nhiếp Thanh, nhưng bất kể làm gì kể từ khi hắn phát hiện nàng không phải là Mộ Dung Vân Thư, hoàn toàn không liếc nhìn nàng thêm lần nào nữa, giữ dáng vẻ đang bận rộn công sự, tầm mắt hoàn toàn chuyên chú vào chỗ đang phát lương thực.

Quả nhiên không phải bất cứ người nào cũng có thể nhận ra được nàng.

Nhớ tới người có thể nhận ra mình, Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, trong lòng không còn nghĩ đến thoát thân như thế nào, mà là an nguy của Sở Trường Ca. Dọc theo con đường này mặc dù vội vội vàng vàng, ngựa đi không ngừng nghỉ, nhưng nghe được không ít tin đồn về hắn. Nghe nói, hắn bị nội thương rất nghiêm trọng, không biết, hiện tại thương thế như thế nào rồi......

*

Sở Trường Ca sau khi phát hiện Mộ Dung Vân Thư sớm bị đánh tráo, liền ra roi thúc ngựa hướng Giang Châu đuổi theo. Không vì gì khác, chỉ vì, người bắt đi Mộ Dung Vân Thư chắc chắn vì tránh né hắn truy đuổi mà đi đường vòng. Mà từ Tây Châu đến Thục Châu, bất kể muốn lượn quanh như thế nào, đều phải đi qua thủ phủ của Giang Châu—— Kim Lăng.

Vừa đến Kim Lăng, Sở Trường Ca liền chạy thẳng tới Mộ Dung phủ, tìm được tổng quản của Mộ Dung phủ, không nói hai lời lại hỏi: "Có tin tức của Mộ Dung Vân Thư hay không?"

Tiền tổng quản ngẩn người, mặt không hiểu hỏi: "Ngươi là ai?"

Không đợi Sở Trường Ca mở miệng, Lục Nhi liền giành nói trước: "Tiền tổng quản, mắt ông mờ quá rồi, đầu óc lại còn hồ đồ, cũng không thể không biết Cô gia a!" Kể từ sau khi Mộ Dung Vân Thư mất tích, Lục Nhi liền từ người hầu của Mộ Dung Vân Thư biến thành người hầu của Sở Trường Ca. Sở Trường Ca vốn là không muốn mang nàng lên đường, nhưng nàng hôm đó đánh bậy đánh bạ phá hư Hấp Tinh Đại Pháp của Phương Hồng Phi, Phương Hồng Phi tất nhiên ghi hận trong lòng, sớm muộn gì cũng sẽ hạ độc thủ đối với nàng, hắn mặc dù không quan tâm sống chết của nàng, nhưng nàng mở miệng một tiếng ‘ta cùng với tiểu thư tình đồng tỷ muội’ thật khiến cho hắn không thể không miễn cưỡng cùng đồng hành với nàng. Dù sao, nàng là nha hoàn thân cận của người nào đó, ngộ nhỡ có việc không hay xảy ra, người nào đó tìm đến hắn đòi nha hoàn, vậy thì phiền toái......

"Cô gia?" Tiền tổng quản chợt vỗ cái gáy, nói: "Ta nói sao lại quen mặt như vậy, thì ra là Cô gia......" Chữ ‘gia’ âm còn chưa hoàn toàn phát ra, Tiền tổng quản bỗng dưng sắc mặt đại biến, vẻ mặt xem như đã bị hù dọa đến vỡ mật, "Cô, Cô gia?!" Cô gia...... không phải là giáo chủ của ma giáo sao?

"Đúng vậy, chính là Cô gia!" Lục Nhi nghiêm túc gật đầu giọng nói cũng lớn thêm, "Không thể giả được."

"Cô gia...... làm sao lại đến đây?" Tiền tổng quản vừa hỏi vừa đưa tay áo lau mồ hôi.


"Tìm tiểu thư a!" Lục Nhi lườm ông một cái, nói: "Tiểu thư rốt cuộc có về không?"

"Không có." Tiền tổng quản lắc đầu, "Tiểu thư không phải ở cùng với ngươi sao?"

"Vốn là ở chung một chỗ, nhưng sau lại......" Lục Nhi vốn định đem sự tình đã trải qua chi tiết không bỏ sót nói một lần, nhưng cảm nhận được ánh mắt không nhịn được của đại Cô gia, lập tức đem mấy vạn chữ còn sót lại quy nạp tổng kết thành hai chữ, "Lạc mất."

Tiền tổng quản mặt không giải thích được, "Thật tốt, làm sao lại đi lạc chứ? Tiểu thư cũng không phải là lần đầu tiên ra ngoài......"

"Ai nha, lạc mất chính là lạc mất chứ sao! Sao ông càng già càng dài dòng vậy!?" Lục Nhi tức giận trừng Tiền tổng quản một cái, nói: "Vậy có nhân vật nào khả nghi đi qua Kim Lăng không?"

"Không có." Tiền tổng quản lắc đầu.

Không có được đáp án mong muốn, Sở Trường Ca nhấc chân liền muốn đi, lại bị Lục Nhi gọi lại, "Cô gia a, người đã đến cửa nhà rồi, không bằng rửa mặt một chút rồi hãy lên đường."

"Không cần." Lúc này lòng hắn như lửa đốt, làm gì còn có ý định ‘ăn mặc chỉnh trang’ gì nữa.

"Tiểu thư nhà ta có bệnh thích sạch sẽ, đặc biệt ghét bỏ những người ăn ở bẩn thỉu." Lục Nhi nói.

Sở Trường Ca nghe vậy dừng bước, hắn thoạt nhìn rất bẩn thỉu sao?

"Không tin ngài hỏi Tiền tổng quản." Lục Nhi rất ‘nghĩa khí’ đem Tiền tổng quản dụ dỗ, có nạn cùng chịu.

Tiền tổng quản rất đồng tình nói: "Tiểu thư thật có bệnh thích sạch sẽ, cái này toàn bộ Mộ Dung phủ ai cũng biết." Về phần ghét bỏ người bẩn thỉu, ông chưa nghe nói qua......

Sở Trường Ca trầm ngâm một hồi lâu, nói: "Ta tối nay ở nơi này."


Lục Nhi nói: "Em đi dọn dẹp phòng khách."

Sở Trường Ca nói: "Không cần. Dẫn ta đến phòng của nàng."

Lục Nhi ngẩn ra, ý thức được ý tứ của hắn, mặt lộ vẻ khó xử, " Khuê phòng của tiểu thư, người không có phận sự miễn vào."

"Ta là người không có phận sự sao?" Sở Trường Ca nhíu mày hỏi.

Lục Nhi lập tức im miệng lắc đầu, “Không phải không phải, em sẽ mang ngài đi.”

Đem Sở Trường Ca mang đến khuê phòng của Mộ Dung Vân Thư, Lục Nhi liền vội đến phòng bếp thu xếp rượu và thức ăn, đang nửa đường lại bị người ‘chặn cướp’.

"Tiền tổng quản, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài làm gì?" Lục Nhi đối với hành vi Tiền tổng quản đột nhiên chạy đến dọa người rất là bất mãn.

Hàng râu hoa râm thưa thớt của Tiền tổng quản hung hăng run lên mấy cái, tức giận nói: "Con gái của ta ngươi cũng có thể gọi là mẹ, ngươi còn coi ta như nam nhân?" Còn nam nữ thụ thụ bất thân! Tiểu cô nương bây giờ a, thật không chịu nổi......

Lục Nhi có chút mơ hồ, "Cho dù ngài có nữ nhi, cho dù nữ nhi ngài có thể làm mẹ ta, vậy cũng không cải biến được chuyện ngài là nam nhân a! Chẳng lẽ...... Ngài có sở thích đặc thù?!" Nói xong lời cuối cùng, Lục Nhi bỗng chốc trợn to mắt, gương mặt không thể tưởng tượng nổi.

Mấy cọng râu của Tiền tổng quản bắt đầu ngổn ngang ở trong gió, rất có khuynh hướng chết trận. Tiền tổng quản vừa bực mình vừa buồn cười nhìn chằm chằm Lục Nhi, thầm nghĩ, "Thật may là còn có mấy cọng râu này, nếu không, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch." Nghĩ đến đây, ông vội vã bảo vệ râu, bộ dạng giống như bảo bối rất quý.

"Ủa? Ngài làm sao biết ta muốn kéo râu của ngài?" Lục Nhi ngạc nhiên nói.

"Đang êm đẹp, ngươi kéo râu mép của ta làm gì!" Tiền tổng quản cảm thấy nha đầu Lục Nhi này ra cửa một chuyến, lá gan trở nên lớn.

"Xem nó có phải dán lên đó hay không a!" Lục Nhi nói chuyện rất đương nhiên.


Tiền tổng quản nghe được nổi trận lôi đình, không lựa lời nói, " Của ngươi mới là dán lên đấy!"

"Ta không có râu."

"Không có râu...... Không có râu thì có tóc, tóc của ngươi là dán lên đó!" Tiền tổng quản như một đứa con nít ngang ngược không hiểu chuyện.

Lục Nhi dở khóc dở cười, "Tiền tổng quản, ngài không phải là quá mức lo kiếm tiền. nên đầu óc bị hư?"

"Đầu óc ngươi mới bị hư!"

Thấy thế, Lục Nhi cười ha hả, cười đến sắp gãy lưng, hồi lâu mới dừng lại cười, hỏi: "Ngài giữa chừng xuất hiện, rốt cuộc có chuyện gì?"

"Ai nha!" Tiền tổng quản vỗ cái gáy, nói: "xem ta bị nha đầu ngươi chọc giận đến mức ngay cả chánh sự cũng đều quên hết." Cuối cùng, cảnh giác nhìn trái phải một chút, thấy bốn bề vắng lặng, liền hạ thấp giọng hỏi: " Đại ma đầu đó rốt cuộc tới đây làm gì?"

" Đại ma đầu nào?" Lục Nhi hỏi ngược lại.

"Suỵt —— nhỏ giọng một chút!"

"Tiền tổng quản, khi nào thì ông trở nên nhát gan như vậy?" Lục Nhi cười hắc hắc, "Yên tâm, Cô gia là tới tìm tiểu thư."

"Thật sao?"

"Thật." Lục Nhi nghiêm túc gật đầu.

Tiền tổng quản thở dài một hơi, vẩy tay áo, dạo bước rời đi, vừa đi còn vừa lầm bầm, "Không phải tới giựt tiền là tốt rồi......"

Lục Nhi mặt hắc tuyến, Cô gia thoạt nhìn rất giống như tội phạm cướp bóc sao? Mặc dù nghe nói chuyện giết người cướp của Cô gia làm không ít, nhưng, cũng người trong nhà nha, nói chuyện cướp bóc gì chứ......

*


Cùng lúc đó, trong khu vực làng chơi phồn hoa nhất thành Kim Lăng, tại một thanh lâu kích thước không lớn không nhỏ, Mộ Dung Vân Thư đang tay trái Cờ đen, tay phải Cờ trắng, thích ý vô hạn. Vương Triều cùng Trương Dụ ngồi một bên, mắt to trừng mắt nhỏ. Một ván kết thúc, Mộ Dung Vân Thư đem Cờ trắng, đen chia ra bỏ vào trong hộp cờ, từ từ hỏi: "Nhị vị có muốn chơi một ván hay không?" Một câu nói này nàng đã hỏi 80 lần, mỗi ngày mười lần. Nàng biết bọn họ là phòng ngừa nàng ‘giở trò’, trừ mỗi ngày giải á huyệt để miệng nàng hóng gió một chút, trên căn bản không cùng nàng tiếp xúc, chỉ là nàng vẫn theo thói quen sau khi chấm dứt mỗi một ván thì hỏi một lần, bởi vì —— ngứa miệng. Mỗi ngày thời gian có thể nói chuyện vốn là có hạn, hai người kia còn cố tình coi nàng là không khí, nếu nàng không kiên trì, không ngừng đàn gảy tai trâu, liền quá lãng phí thời gian thông khí hiếm có này rồi.

Mộ Dung Vân Thư đoán, Vương Triều kia hẳn là cảm thấy không ai nói chuyện buồn bực cực kỳ, mới có thể trong lúc không có người khác giải á huyệt của nàng, coi như an ủi cô đơn, nhưng lại lo lắng sẽ dẫm lên vết xe đổ mắc mưu nàng, cho nên chỉ dám nghe nàng nói, không dám tiếp chuyện.

Người a, tội gì làm khó bản thân chứ. Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, hỏi: "Các ngươi định ở thanh lâu ở tới khi nào?"

"Đến khi Sở Trường Ca đi mới thôi." Vương Triều nói.

Mộ Dung Vân Thư khẽ cong khóe miệng, tay trái nâng một viên Cờ đen đặt ở trên bàn cờ, tay phải lại nâng một viên Cờ trắng nhẹ nhàng để xuống, tâm tình vô cùng tốt. Hôm đó mới tới Kim Lăng không bao lâu, liền truyền đến tin đồn Sở Trường Ca cũng tới đến Kim Lăng, Vương Triều sợ Sở Trường Ca đánh tới, liền nghĩ ra cách đến thanh lâu ở. Người trên giang hồ ai ai cũng biết, Sở Trường Ca không gần nữ sắc, tuyệt sẽ không tới nơi bướm hoa này.

Kết quả là đã ở đến tám ngày, mà tin tức Sở Trường Ca rời đi, đến nay vẫn không truyền đến......

Thấy Mộ Dung Vân Thư từu đầu tới cuối vẫn giữ bộ dáng bình thản thong dong, thật giống như người bị trông chừng là bọn hắn, mà không phải là nàng, thật sự… vô cùng nhàn nhã tự tại, Vương Triều không nhịn được hỏi: "Nói thật, đây không phải lại là ngươi giở trò quỷ chứ?"

Mộ Dung Vân Thư đem Cờ đen cầm trong tay nhẹ nhàng đặt ở trên bàn cờ, phát ra một tiếng nhẹ nhàng, hàng mi dày khẽ nâng, tứ lưỡng bạt thiên cân, "Ta luôn hoạt động dưới mắt của các ngươi, có giở trò quỷ hay không, ngươi không phải là rất rõ ràng sao?"

Vương Triều thở dài một tiếng, "Xem như ta phục ngươi. Ngươi hãy nói cho ta biết đi, ngươi rốt cuộc là làm sao làm được?" Hắn đã nghĩ tám ngày tám đêm, từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu được, tại sao bọn họ vừa đến Kim Lăng, lời đồn Sở Trường Ca tiến vào thành Kim Lăng đã nổi lên bốn phía, hơn nữa mỗi khi bọn họ đoán được lời đồn quyết định lúc rời đi, một làn sóng lời đồn lại từ đất bằng mà lao lên......

Mộ Dung Vân Thư khẽ cong khóe miệng, cười mà không nói, tiếp tục tay trái tay phải đánh cờ, giữ nguyên dáng vẻ khí định thần nhàn.

Vương Triều nâng trán, nặng nề day day huyệt thái dương, hướng Trương Dụ thật lòng thừa nhận sai lầm của mình, "Là ta liên lụy ngươi."

Trương Dụ mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng thoáng chốc, nhàn nhạt quét Vương Triều một cái, nói: "Không sao."

Vương Triều nghe vậy cảm động không thôi, vẫn là huynh đệ của mình tốt! Đang xúc động không thôi, chợt nghe Trương Dụ lại nói: "Ta đã thành thói quen."

Vương Triều trong nháy mắt hóa đá, hắn rất thường liên lụy hắn ta sao? Rất thường sao?

Ai!

Trong lòng run sợ nấp tại thanh lâu tám ngày, Vương Triều ngay cả hơi sức tức giận cũng không có, vẻ mặt đau khổ thầm than ở trong lòng, Vương gia a Vương gia, nữ nhân trên đời nhiều như vậy, ngài làm sao lại không biết sống chết chọn trúng cô gái thông minh nhất vậy......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui