Sáng sớm, giữa nửa mê nửa tỉnh, cảm giác có gì đó đang nhìn mình, Mộ Dung Vân Thư cố nén cơn buồn ngủ mãnh liệt, mở mắt ra, chỉ thấy một đôi mắt đen xinh đẹp từ trên cao nhìn xuống mình, sau ót nhất thời cảm giác giống như bị đập xuống gạch. Sở Trường Ca làm sao lại xuất hiện ở trong phòng nàng? Còn nữa..., giường này, cũng cứng rắn quá đi.
Trong đầu sau cơn mơ hồ trống rỗng, Mộ Dung Vân Thư lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua co rúc ở trước đống lửa niệm đại bi chú, nhớ tới lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu ngủ thiếp đi. Chỉ là, ngủ trên đất rất ly kỳ sao? Hắn làm gì nhìn nàng giống như nhìn tinh tinh vậy?
Không nhìn vào ánh mắt của người nào đó, Mộ Dung Vân Thư lấy tay chống đất ngồi dậy, phát hiện áo khoác ngoài của mình đang đắp trên người mình, nhất thời nhớ tới chuyện ngày hôm qua, trong đầu không tự chủ được dần hiện ra chút hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn, mặt giống như đụng phải bếp lò, xoát một cái nóng cháy lên.
"Mặt của nàng sao vậy?" Sở Trường Ca nghiêm trang hỏi.
Mộ Dung Vân Thư làm bộ cúi đầu sửa sang lại y phục, vừa lấy y phục vừa nói: "Chúc mừng, vẫn chưa chết."
“Sao ta lại có cảm giác giọng điệu của nàng nghe càng giống như ‘thật tiếc hắn vẫn chưa chết’ vậy?"
Mộ Dung Vân Thư không để ý lắm chau chau mày, "Lần này không chết còn có lần sau, có cái gì để tiếc nuối?"
"......" Câu này so trực tiếp nguyền rủa người chết còn độc hơn. Sở Trường Ca cảm giác mình nên nói sang chuyện khác thì tốt hơn."Nàng vào bằng cách nào?"
"Đi tới. Ngươi thì sao?"
Không biết có phải ảo giác hay không, Sở Trường Ca từ trong thanh âm của nàng nghe được một nụ cười, nhất là hai chữ ‘còn ngươi’, quả thật chính là gần như muốn cười mà không dám cười, cố nén cười. Vì vậy, hắn vô cùng phối hợp, vô cùng nghiêm túc nói nói: "Rơi tới."
"Phốc ——" Mộ Dung Vân Thư muốn nhịn, nhưng nàng nhịn không được, mím môi nở nụ cười.
"Thật cao hứng được giúp giải trí cho nàng, phu nhân." Sở Trường Ca cũng cười.
Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, nhướng lông mày bên trái lên mày, nói: "Ngươi không phải là lên đỉnh núi sao? Làm sao lại rớt xuống?"
Nghe vậy, Sở Trường Ca mặt lộ vẻ cổ quái, hàm hàm hồ hồ nói: "Trên núi rất trơn."
"Trơn bao nhiêu?"
"Trơn rất nhiều, rất nhiều." Sở Trường Ca cố gắng lừa dối vượt qua kiểm tra.
"Rất nhiều, rất nhiều là bao nhiêu?" Mộ Dung Vân Thư kiên trì truy tìm nguyên nhân.
Sở Trường Ca vô lực nhìn về phía nàng, "Nàng không cảm thấy mỏi miệng sao?"
Mộ Dung Vân Thư bình tĩnh nháy mắt mấy cái, "Không cảm thấy."
Trong lòng Sở Trường Ca biết nàng không có ý định bỏ qua cho mình, vì vậy dứt khoát thẳng thắn nói: "Đỉnh núi có sói, nhưng mà bây giờ cũng không còn, đã bị ta đánh chết." Khi đánh chết một con cuối cùng, hắn cũng sức cùng lực kiệt, nhất thời không có đứng vững, liền té xuống, may mà có nội công hộ thể, không có thương tổn đến gân cốt.
Mộ Dung Vân Thư như chợt hiểu gật gật đầu, sau đó làm tổng kết câu chuyện, "Nói cách khác, ngươi thiếu chút nữa cùng sói đồng quy vu tận?"
"...... Không cần đem ta cùng với sói đánh đồng." Nói giống như hắn cùng với sói cùng là một loại sinh vật...... cầm thú.
"Được." Mộ Dung Vân Thư đổi một câu hợp lý, "Sói thiếu chút nữa cùng ngươi đồng quy vu tận."
Sở Trường Ca mặt đen thui, lời này càng tổn hại hơn, nghe thế nào đều cũng giống như đang chửi hắn còn không bằng sói...... Không bằng cầm thú. Đầu tiên cầm thú, lúc sau không bằng cầm thú, tóm lại hắn không phải là người là được rồi.
"Đây là cái gì?" Mộ Dung Vân Thư liếc vật thể không rõ trên tay của hắn hỏi.
Sở Trường Ca đem nó đưa lên liếc mắt nhìn, nói: "Gà rừng trụi lông." Nói xong đem gà rừng đưa cho nàng, sử dụng ánh mắt nhắn nhủ ý tứ —— Nàng tới nướng.
Mộ Dung Vân Thư giương mắt liếc hắn một cái, nói: "lấy hai cành nhỏ xiên nó lên."
"Được." Sở Trường Ca vội vàng đi tìm nhánh cây, vừa mới đi vài bước liền nghe nàng ở phía sau nói, "Cùng một cội sinh ra, nướng nhau sao quá gấp......" Trong khoảnh khắc, gương mặt tuấn dật hung hăng run lên mấy cái, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, vừa đi vừa ở trong lòng mặc niệm, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân..... nam nhân tốt không đấu với nữ nhân......niệm đi niệm lại, liền thay đổi thành —— Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Mộ Dung Vân Thư phát hiện, người nào đó kể từ khi đem hai nhánh cây về, vẫn nhìn nàng cười vô cùng khó hiểu, cái loại đắc ý đó---- ------ ----- Hơn nữa còn cởi bỏ chiếc áo lúc đi tìm nhánh cây không cẩn thận bị ướt, ở trước mặt nàng lúc ẩn lúc hiện—— cũng không biết thiệt hay giả. Điều này làm cho nàng vốn dĩ là có tật giật mình càng thêm quẫn bách không dứt.
Mộ Dung Vân Thư rũ mắt, chớp chớp lông mi, sau đó như không có việc gì nghiêng đầu tránh né ánh mắt sáng quắc kia, nhưng dư quang khóe mắt sẽ thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn hắn mấy lần. Vẫn còn đang cười! Bị người xem sạch bách còn cao hứng như vậy, đầu óc bị nước vào, hay là nước vào đầu óc?
"Phu nhân có lời gì muốn nói với vi phu sao?" Sở Trường Ca dựa vào đầu tường, đôi tay ôm ngực, khóe miệng tươi cười, bộ dáng rất nhàn nhã.
Mộ Dung Vân Thư vội vàng thu hồi ánh mắt, mắt xem mũi, mũi xem tâm, nhìn chằm chằm gà rừng trên giá nướng, nghiêm trang hỏi: "Ngươi ăn đầu gà hay là đuôi gà?"
"Ta chọn đùi gà."
"Không có trong hạng mục lựa chọn này."
"Con này gà là ta bắt." Sở Trường Ca nhắc nhở nữ nhân nào đó đừng quá độc tài.
"Đúng vậy." Nàng không đoạt công của người khác. "Cho nên ngươi có thể ăn đầu gà hoặc là đuôi gà."
"Ta muốn ăn đùi gà."
"Được, đầu gà cùng đuôi gà tất cả đều cho ngươi." Dù sao nàng cũng không thích ăn.
Sở Trường Ca bật cười, "Phu nhân từ lúc nào bắt đầu nghe không hiểu tiếng người rồi hả?"
Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhăn mày cười yếu ớt, chậm rãi nói: "Đó không phải là sở trường của Sở giáo chủ sao?"
Ở cùng lâu như vậy, Sở Trường Ca biết rõ, khi nàng gọi hắn là Sở giáo chủ, là bày tỏ chuyện không có đường để thương lượng. Vì vậy hắn vô cùng tự giác im lặng, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm gà rừng, khóe môi nhếch lên cười. Có một số việc, cũng không cần thương lượng.
Mộ Dung Vân Thư thấy mình tranh thắng, khóe miệng cũng không khỏi tự chủ cong cong lên, giống như hài đồng cướp được kẹo, động tác xoay gà rừng cũng có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng.
Hai người an tĩnh một lúc lâu, Sở Trường Ca chợt buồn buồn hỏi, "Có thể ăn chưa?"
Mộ Dung Vân Thư lại lật lật, nói: "Tạm được." Vừa dứt lời, gà rừng trong tay liền bay ra ngoài. Nàng thậm chí còn không có kịp phản ứng, chỉ thấy người nào đó vô cùng hào phóng kéo đùi gà xuống, sau đó mặt đắc ý nhìn nàng cười.
Mộ Dung Vân Thư dở khóc dở cười, một cái đùi gà mà thôi, hắn có cần như vậy không? Cách Không Thủ Vật, sao hắn không dùng Càn Khôn Đại Na Di luôn đi (*)!
Hai từ trên là hai chiêu thức võ công, cách không thủ vật là lấy vật từ trên không, còn càn khôn đại na di là chiêu thức võ công vô cùng cao, khó luyện, ở đây chị móc méo anh, vì đùi gà mà ra tay với nữ nhân ko có võ công ^__^
Ngây thơ! Quá ngây thơ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...