Nhàn Thê Tà Phu

Mộ Dung Vân Thư vừa ngồi xuống, đã thấy một vị lão giả tóc trắng xoá mang theo một tiểu cô nương đang bước tới vị trí chủ vị bên này.

"Tiểu thư, kia là đôi ông cháu kể chuyện đó! Sao bọn họ cũng tới tham gia náo nhiệt?" Lục Nhi nghi hoặc nói.

Mộ Dung Vân Thư hướng lão nhân cười cười chào hỏi, sau đó mới trả lời vấn đề của Lục Nhi: "Bọn họ nhất định tự mình đến xem đại hội võ lâm này xảy ra chuyện gì, về sau mới có thể đến quán trà kể chuyện được."

Lục Nhi bừng tỉnh hiểu ra, vừa gật đầu vừa nói: “Thu tin trực tiếp, cũng khó trách nhiều người thích nghe ông ấy kể chuyện như vậy."

Sở Trường Ca nghe xong lời này liền cười, nghiêng đầu nói với Mộ Dung Vân Thư, "Phu nhân, người trong ma giáo văn võ song toàn còn nhiều, nàng có suy tính đổi một nha hoàn khác không?"

"Không cần." Mộ Dung Vân Thư không nhìn ánh mắt của hắn, nhìn phương xa lạnh nhạt nói: "Người quá thông minh, không thích hợp làm nha hoàn của ta."

Sở Trường Ca nhướng đôi mày kiếm, một bộ biểu tình ‘vậy coi như xong’, qua mấy giây lại không nhịn được chế nhạo nói: "Thì ra là nàng chỉ thích theo như vậy."

Mộ Dung Vân Thư mím khóe môi, nói: "Chúng tôi mở Tiền trang, chỉ theo đuổi mục đích kiếm tiền để vui vẻ, về phần gây khó dễ để vui vẻ, không theo đuổi cũng được."

"Phu nhân đang ám chỉ vi phu thích gây khó dễ cho người để vui vẻ sao?"


"Rõ ràng."

"......" Sở Trường Ca rất muốn hỏi, ở trong mắt nàng, hắn không phải cũng thuộc về loại‘ không quá thông minh ’ này chứ......

Trên mặt Mộ Dung Vân Thư mặc dù vẫn như cũ giữ vững vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn nghiêng đến vẻ mặt thất bại của Sở Trường Ca, nhất thời trong tim cảm thấy sung sướng không nói ra được, khóe miệng không tự chủ nhẹ nhàng nâng lên.

Lúc này, Thần Ky lão nhân vừa đúng lúc đến gần bọn họ, vui vẻ nhìn Mộ Dung Vân Thư nói: "Tiểu cô nương, lại gặp mặt."

Mộ Dung Vân Thư lễ phép đứng dậy, "Thần Ky tiền bối tuy già nhưng vẫn tráng kiện, tinh thần phấn chấn như vậy."

Thần Ky lão nhân liên tiếp lắc đầu, vừa ngồi xuống chỗ ở bên trái, vừa nói: "Không đúng, lão đầu tử lớn tuổi, đứng trước bậc thang cũng thở hổn hển, cũng không biết là người nào cố ý tung tin rằng lão đầu tử ta không qua được, không thể thượng lôi đài này."

"Là lão nạp phái người nói." Huyền Không Đại Sư cười nói.

"Cũng biết là cái tên Xú hòa thượng này không tốt bụng mà!" Thần Ky lão nhân tức giận nói, mắt trợn trắng lên, bộ dạng già mà không kính, chọc cho mọi người cười ha hả.

Tam đại cao nhân, nhất Đại ma đầu đến đông đủ, tiếng trống vang như sấm, đại hội võ lâm chính thức bắt đầu. Huyền Không Đại Sư lên tiếng đầu tiên, vẫn là:

‘chúng ta mở đại hội võ lâm là vì toàn võ lâm hài hòa, tất cả người không hòa hài nhất định bị tiêu diệt’, dùng giang hồ thuật ngữ nói rất hay, chọn ra một Võ Lâm Minh Chủ, diệt trừ người không nghe lời, lấy mục tiêu bảo vệ thiên hạ thái bình. Sau khi Huyền Không Đại Sư nói xong, chính là Mạc đạo trưởng lên tiếng, cũng vẫn những lời nói nhạt nhẽo như thế, tóm lại chúng ta đều muốn vì võ lâm hòa bình mà thôi.

Đại đa số người đều ở đây tụ tinh hội thần nghe Huyền Không Đại Sư, lại một phần nhỏ đang âm thầm ôm tính toán của riêng mình, tỷ như Lục Nhi.

"Tiểu thư, người lại gạt ta." Lục Nhi bĩu môi tố cáo hành vi chủ nhân ác liệt của nhà mình không suy nghĩ cho nha hoàn.

"Ừ." Mộ Dung Vân Thư thú nhận không kiêng kỵ.

Lục Nhi đột nhiên cảm thấy không còn gì để nói, trong lòng vốn là còn rất nhiều lời tố cáo, nhưng tục ngữ nói không sai, thẳng thắn được khoan hồng, tiểu thư cũng đã thừa nhận, nàng còn có thể nói gì? Lui vạn bước mà nói, cho dù tiểu thư không thừa nhận, nàng cũng không thể có ý kiến nha! Ai, khó trách tiểu thư thích trêu nàng làm vui, nàng chính là đần, vô cùng đần mà!

Sau khi tự mình tỉnh lại phỉ nhổ mình, Lục Nhi điều chỉnh tâm tình tốt, hỏi: "Tiểu thư, người từ khi nào thì biết ông lão kể chuyện đó chính là Thần Ky lão nhân?"


"Mới vừa rồi."

"Mới vừa rồi là lúc nào?"

Mộ Dung Vân Thư một mặt nghe Mạc đạo trưởng nói chuyện, một mặt trả lời Lục Nhi, " Thời điểm hắn đi lên lôi đài."

Nghe vậy, Lục Nhi lập tức mặt sùng bái kêu lên, "Tiểu thư, người giỏi quá! Ông ấy vừa xuất hiện thì tiểu thư đã xác định được thân phận của ông ấy!"

Mộ Dung Vân Thư mí mắt cũng không chớp, "Bình thường thôi." Không phải nàng khiêm tốn, thật sự là, không phải đã quá rõ ràng sao-- trên lôi đài chỉ còn dư một chỗ trống, người đi lên lôi đài nếu không phải là Thần Ky lão nhân, nếu không chính là con cháu của Thần Ky lão nhân, theo số tuổi phỏng đoán, người này tất nhiên là bổn tôn. Huống chi, lần đầu tiên gặp mặt ở quán trà thì nàng liền nhìn ra thân phận của ông ta bất phàm, nói ông ta là Thần Ky lão nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi, tuyệt không quá khó hiểu.

"Tiểu thư, tỷ võ chọn minh chủ ta đánh cuộc vị trí minh chủ nhất định là của cô gia, người thấy đúng không?" Mạc đạo trưởng vừa mới tuyên bố quy tắc ‘tỷ võ chọn Minh Chủ’, Lục Nhi liền líu ríu.

Tứ Đại Hộ Pháp cũng xôn xao, một mặt hoạt động gân cốt, một mặt bàn luận xôn xao.

Đông hộ pháp: "Rất lâu không có đánh người rồi."

Nam hộ pháp: "Một lát ta lên trước."

Tây hộ pháp: "Không được, ngươi xuống tay quá ác, hãy để cho tiểu Bắc lên trước."

"Tại sao hắn xuống tay quá ác lại để cho ta lên trước?" Bắc hộ pháp mất hứng.


"Bởi vì ngươi yếu nhất." Đông Nam Tây, Tam Hộ Pháp trăm miệng một lời.

Bắc hộ pháp phẫn nộ sờ sờ lỗ mũi, thầm nói: "Vậy cũng không cần nói trực tiếp như vậy chứ......"

Mộ Dung Vân Thư buồn cười lắc đầu một cái, nghiêng đầu hỏi Sở Trường Ca, "Trong Mộ Dung phủ gia nhân vừa câm vừa điếc có rất nhiều, ngươi có cần suy tính đổi bốn hộ pháp không?"

"Không cần." Khóe miệng Sở Trường Ca tươi cười, nói: "Người quá yên tĩnh, không thích hợp làm hộ pháp của ta."

Mộ Dung Vân Thư cũng học hắn nhướng lông mày làm ra một bộ biểu tình ‘vậy coi như xong’, sau đó rời chú ý đến lên lôi đài. Từ khi nàng nghe được năm chữ ‘tỷ võ chọn Minh Chủ’, nàng cũng biết, tất cả những chuyện xảy ra hôm qua, đều chỉ là một cái bẫy, mục đích chính là một lời cam kết của Sở Trường Ca-- không động võ ở Thiếu Lâm tự. Không thể động võ, hắn đã vô duyên cùng vị trí minh chủ.

Người đào ra cái bẫy này tất nhiên đối với bọn họ hết sức hiểu rõ. Không chỉ có biết nàng sẽ làm việc nghĩa không chùn bước đi đến Thiếu Lâm tự cứu Sở Trường Ca, cũng biết Sở Trường Ca sẽ quan tâm an nguy của nàng mà không có thể toàn lực ứng phó thua trận. Là ai đây? Vừa hiểu rõ nàng lại hiểu rõ hắn.

Chợt giật mình một cái, trong đầu Mộ Dung Vân Thư thoáng hiện một cái tên, nhất thời lông mi hơi trầm xuống, nhìn lên lôi đài vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

Cũng giống như tất cả những cuộc đấu trên lôi đài khác, sau khi binh tôm tướng cá chém giết lẫn nhau một phen, nhân vật mấu chốt mới ra sân, đại hội võ lâm cũng không ngoại lệ. Rất nhanh, Phương Hồng Phi lên đài đánh bại tất cả đối thủ, cười lạnh hướng Sở Trường Ca phát ra khiêu khích, "Sở Trường Ca, nghe nói võ công của ngươi Thiên Hạ Vô Địch, hôm nay có thể để cho ta được lãnh giáo Thanh Long thần kiếm của ngươi!"

Sở Trường Ca như cũ một bộ dạng tinh lực dồi dào, rất khinh thường liếc Phương Hồng Phi giữa lôi đài một cái, uể oải nói: "Thanh Long chỉ gặp cao thủ, ngươi không xứng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui