Nhàn Thê Tà Phu

Mộ Dung Vân Thư không chút suy nghĩ cũng nhằm về hướng mê hồn trận, không ngờ vừa mới tới gần đã bị một cỗ lực đạo đánh văng ra. Nàng lại thử một lần, vẫn như thế. Thì ra mê hồn trận không chỉ có các nữ tử xinh đẹp khiêu vũ mị hoặc nam nhân, bảy người các nàng còn dùng nội lực hỗ trợ lẫn nhau hình thành một bức tường chung quanh, ngăn cản người ngoài tiến vào.

Nhìn Sở Trường Ca đần độn trong trận, lòng Mộ Dung Vân Thư nóng như lửa đốt, "Sở Trường Ca, không nên nghe, không nên nhìn."

Sở Trường Ca lại ngoảnh mặt làm ngơ với nhắc nhở của nàng, theo di chuyển của bảy ả mỹ nữ mà chuyển động tại chỗ, giống như đứa trẻ đói khát truy đuổi đồ ăn.

Mộ Dung Vân Thư biết rõ vào thời điểm này nàng càng không thể rối loạn, nàng cực lực ép mình tỉnh táo lại, đem chiếc ghế trước bàn kéo qua ngồi xuống, theo thói quen với tay đổ một ly trà. Chén trà vừa đưa đến bên miệng, bỗng nhiên nhớ lại trà này có vấn đề, vì thế lại đem chén trà để lại trên bàn. Hít sâu một hơi, Mộ Dung Vân Thư không ngừng mà nói với mình: Sở Trường Ca không phải người thường, nhất định có thể chống cự. Sau khi tự ám thị tâm lý, mới dần dần khôi phục năng lực suy nghĩ bình thường, bắt đầu tĩnh tâm tìm kiếm phương pháp phá trận.

Cùng lúc đó, ở trong trận, Sở Trường Ca chịu đủ dày vò đang tiến hành đấu tranh cật lực. Nếu mới vừa rồi Mộ Dung Vân Thư không nói câu "Không nên nghe, không nên nhìn" kia khiến lý trí hắn suýt đầu hàng dừng cương trước bờ vực, giờ phút này hắn chỉ sợ sớm hạ khí giới đầu hàng. Sở Trường Ca lại nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, thấy nàng tự nhiên kéo cái ghế dựa ngồi xuống, một bộ dáng "Diễn tốt lắm, các ngươi tiếp tục diễn", không khỏi bật cười. Nàng đó, quả nhiên bất cứ lúc nào đều có thể bình thản chịu đựng gian khổ, quả nhiên là Thái Sơn đè xuống đầu mà mặt không đổi sắc.

Lúc này, một âm thanh thở gấp lấy khí thế chẻ tre tiến quân thần tốc mạnh mẽ dũng mãnh dội vào trong tai, không thoát ra được. Đáy lòng Sở Trường Ca vừa động, dục vọng trong cơ thể lại sôi trào, hơn lúc trước càng thêm kịch liệt, như nước sông cuồn cuộn, làm sao cũng không ngừng được.

Sở Trường Ca nắm chặt hai đấm, móng tay bấu vào trong thịt thấm máu, cảm giác đau đớn nơi lòng bàn tay tạm thời đẩy dục vọng đi, khiến hắn lại được thở dốc một lát. Hít sâu một ngụm khí lạnh, hắn lại nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, không ngờ nàng cũng đang nhìn hắn, trong chớp mắt bốn mắt chạm vào nhau, nội tâm chiếm được bình tĩnh trước nay chưa có. Cặp mắt sáng trong suốt như thấy đáy kia, giống như có thể nói, nhẹ giọng nói cho hắn, hắn nhất định có thể vượt qua.

Bỗng nhiên, Mộ Dung Vân Thư nở nụ cười, tươi cười kia trong mắt Sở Trường Ca, tràn ngập ý mê hoặc, làm cho hắn thần hồn điên đảo, quên hết thảy chung quanh. Hắn vẫn biết, dụ hoặc của nàng cho tới bây giờ đều không ở trong phạm vi an toàn của hắn. Lúc này đây cũng không ngoại lệ. Khí lực không biết từ đâu đột nhiên tràn đến, Sở Trường Ca mạnh mẽ lao ra khỏi mê hồn trận, đi về phía Mộ Dung Vân Thư. Trong chớp mắt Sở Trường Ca lao ra khỏi mê hồn trận, cân bằng của mê hồn trận bị đánh vỡ, bảy ả nữ tử đồng thời kêu thảm một tiếng, ầm ầm ngã về phía sau.

Mộ Dung Vân Thư thấy thế mừng rỡ, tiến lên muột bước ôm lấy Sở Trường Ca, "Chàng không sao chứ?"

Sở Trường Ca cười thật tươi, "Có việc."

Lúc này đáy lòng Mộ Dung Vân Thư buộc chặt, "Độc tính lại phát tác?"

"Ừ. Độc tình." Sở Trường Ca cười nói.

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy phụng phịu đẩy hắn ra, giả vờ cả giận nói, "Không nên nói bừa." Hắn không biết hiện tại nàng đặc biệt mẫn cảm với độc tình sao? Trời mới biết lúc ấy nàng có bao nhiêu lo lắng ý chí hắn không kiên định bị người bắt mất hồn.

Sở Trường Ca nhìn thấu tâm tư của Mộ Dung Vân Thư, tiến lên một bước ôm lấy nàng, cười nói: "Vừa rồi nàng quyến rũ ta như vậy, ta có thể không trúng độc sao?"

"Chàng không nên nói bừa. Thiếp chỉ cười cười với chàng, không có quyến rũ chàng." Mộ Dung Vân Thư thề thốt phủ nhận. Kiên quyết không thừa nhận nàng cố ý quyến rũ hắn. Vừa rồi suy nghĩ cả buổi, cuối cùng thầm nghĩ đến một biện pháp —— sắc dụ. Nếu các nàng dùng thân thể dụ hoặc hắn đi qua, vậy nàng cũng có thể quyến rũ hắn trở về. Khi nàng quyết định làm như vậy kỳ thật có nghĩ đến tình huống xấu nhất, nghĩ rằng cùng lắm thì cởi sạch, dù thế nào cũng phải đem hắn câu về. Cũng may hắn coi như phối hợp, nàng chỉ nở nụ cười một chút hắn liền quay đầu là bờ. Bằng không, nếu thực đem quyến rũ tiến hành đến cùng, cởi sạch quyến rũ hắn về, chỉ sợ toàn bộ nửa đời sau hắn đều sẽ lấy chuyện này chê cười nàng. Vô cùng may mắn, vô cùng may mắn.

Trong lòng Sở Trường Ca biết da mặt nàng mỏng, liền thuận theo ý nàng không nói ra, chỉ thấp giọng nói bên tai nàng: "Tươi cười của nàng với ta mà nói chính là quyến rũ trí mạng. Các nàng ta có hết sức tung tất cả chiêu thức trên người, cũng không bằng một nụ cười của nàng."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy chỉ cảm thấy tai tê rần, vừa thẹn vừa mừng. Nàng nắm tay đánh vào ngực hắn một cái, gắt giọng: "Miệng lưỡi trơn tru."

"Khụ khụ. Nàng đây là muốn mưu sát chồng sao?" Sở Trường Ca che ngực hét lớn.

Mộ Dung Vân Thư vội vàng thu hồi nắm tay, ảo não không thôi. Nàng lại đã quên hắn có thương tích trong người. Sau khi đỡ Sở Trường Ca ngồi xuống, Mộ Dung Vân Thư nhíu mày lấy ấm trà bị bỏ xuân dược trên bàn, theo thứ tự đổ vào miệng bảy ả nữ tử. Cuối cùng, ném ấm trà lên mặt đất, khom người lấy ra một thanh đoản kiếm trong giày, cắt một đao trên cổ tay các nàng. Không quá sâu, vừa vặn có thể khiến máu chảy ra, lại không đến mức chảy quá nhanh.

Bảy ả nữ tử bị mê hồn trận dội ngược, bản thân bị trọng thương, công lực mất hết, chỉ có thể mặc nàng muốn làm gì thì làm. Trên mặt tràn ngập sợ hãi.

Mộ Dung Vân Thư thu hồi đoản kiếm, nhìn xuống các nàng, thản nhiên nói: "Các ngươi không cần sốt ruột. Miệng vết thương tuy rằng không sâu, nhưng chỉ muốn tìm một gã nam tử giao hoan, không chỉ có có thể giải nổi khổ của Thúc giục tình, còn có thể đẩy nhanh tốc độ tử vong. Sớm chết sớm siêu sinh, nói không chừng có thể đến đúng giờ tốt, đầu thai làm súc sinh. Như thế, liền không cần lại chịu một cuộc sống khó khăn."

Sở Trường Ca cúi đầu cười thầm, nàng nói chuyện quả nhiên thật hợp lý. Nói đến nói đi, câu đầu hình như không ăn khớp với câu sau, lại hết sức có ý uy hiếp. Bảy ả nữ tử nếu muốn tự cứu, liền phải chịu nổi khổ của Thúc giục tình. Nếu không chịu nổi dục hỏa đốt người, khi xuân dược phác tác tìm nam tử giao hoan, tốc độ chảy máu trong cơ thể sẽ nhanh hơn, máu chảy như vỡ đê, không qua nửa canh giờ sẽ mất máu quá nhiều mà chết.

Cao, thật sự là rất cao! Sở Trường Ca hận không thể vỗ tay tán dương. Thật hay cho một chiêu gậy ông đập lưng ông. Không lấy tánh mạng, không cho đường sống, khiến chúng tự sinh tự diệt. Khiến cho các nàng lựa chọn giữa dục vọng và tánh mạng, muốn sống cũng không được. Đây cũng là thay hắn đòi lại khổ sở vừa phải chịu.

Bảy ả nữ tử vừa nghe đã hiểu ẩn ý của Mộ Dung Vân Thư, sắc mặt chợt biến đổi, trong mắt tràn ngập hận ý. "Ngươi giết ta đi!" Trong đó, một nữ tử bộ mặt dữ tợn nói: "Nếu hôm nay ngươi không giết ta, có một ngày ta nhất định sẽ giết ngươi!"

Mặt Mộ Dung Vân Thư không đổi sắc, nói: "Ta chờ."

Nàng kia há mồm vừa muốn nói chuyện, lại cảm thấy đầu óc mê muội. Thì ra mới vừa rồi kích động, khiến cho máu chảy nhanh hơn. Nữ tử vội vàng nhấn ở miệng vết thương, lảo đảo rời đi. Nàng vừa đi, sáu người còn lại cũng rời đi theo. Mộ Dung Vân Thư cũng đi ra ngoài, nhưng là nàng đi quan sát thạch trận.

Sở Trường Ca cũng đi theo ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết là nàng muốn thử phá trận. "Nắm chắc mấy phần?" Hắn đứng ở bên cạnh người nàng hỏi.

"Ý chàng là nắm chắc mấy phần có thể phá trận?"

"Ừ."

"Trước mắt bây giờ, không có."

"..." Uổng công hắn còn kỳ vọng cao gởi gắm vào nàng. Tốt xấu gì cũng nói là một phần cổ vũ hắn một chút chứ.

Mộ Dung Vân Thư lại nói, "Nhưng mà thiếp cũng không phải tới phá trận."

Sở Trường Ca: "Không phá trận nàng chạy đến mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Tảng đá làm gì?"

"Sửa trận." Mộ Dung Vân Thư nhìn hòn đá to trước mắt bí hiểm nói.

Sửa trận? Sở Trường Ca sợ run một chút mới hiểu được, khen: "Với tình huống của chúng ta hiện tại, cho dù phá được thạch trận cũng trốn không thoát bọn người Ly Hận Cung vây đánh. Nhưng nếu thay đổi thạch trận, ngăn cản bước tấn công tiếp theo của các nàng, chúng ta cũng tạm thời an toàn. Nàng quả thật thông minh tuyệt đỉnh!"

"Cũng không phải thông minh tuyệt đỉnh, thông minh hơn chàng một chút thôi."

"..." Nàng đang khinh bỉ chỉ số thông minh của hắn sao?

Mộ Dung Vân Thư thật cao hứng hắn có thể nhanh như vậy hiểu được dụng ý của nàng, không cần phải giải thích thêm, tư tưởng liên thông với hắn liền khoái trá hơn. Nàng phát hiện hắn bắt đầu dần dần ăn ý với nàng. Nghĩ đến ăn ý, Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu nhìn về phía hắn, bỗng nhiên cảm thấy hắn giống như thay đổi. Nhất là sau khi đã trãi qua biến cố vừa rồi, hắn ở bên tai nàng nói lời làm cho nàng mặt đỏ tim đập, tự nhiên như vậy, trong một chớp mắt, nàng nghĩ hắn đã khôi phục trí nhớ.

Sở Trường Ca thấy Mộ Dung Vân Thư nhìn chằm chằm vào hắn, lại không nói lời nào, liền hỏi: "Có chuyện nói với ta sao?"

Mộ Dung Vân Thư hoàn hồn, "Không có."

"Ha." Sở Trường Ca nói, "Nhưng mà ta có việc muốn nói với nàng."

Tim Mộ Dung Vân Thư tức thì đập nhanh như nổi trống, trên mặt lại không gợn sóng, "Chuyện gì?"


"Ta muốn ngất."

A? Mộ Dung Vân Thư còn chưa kịp phản ứng, cả người Sở Trường Ca liền ngã lên trên người nàng, ép nàng không thở nổi. Ra sức lôi túm kéo hắn đến trên giường, Mộ Dung Vân Thư thở phào một hơi, thầm nói: "Biết mình sắp hôn mê còn không mau chạy đến bên giường nằm xuống, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy." Oán giận xong, nàng lại ngồi xổm xuống ghé vào bên giường, đau lòng khẽ vuốt ánh mắt của hắn, thật lâu sau, thở dài một hơi, "Còn tưởng rằng chàng muốn nói với thiếp là chàng khôi phục trí nhớ." Trong giọng nói mang theo nồng đậm thất vọng.

Cúi người khẽ hôn giữa trán hắn, Mộ Dung Vân Thư lại ra cửa đi đến thạch trận, suy nghĩ bằng tốc độ nhanh nhất thay đổi bố cục của thạch trận.

Kỳ thật muốn thay đổi một trận ngũ hành cũng không khó, nhưng thạch trận là ngoại lệ. Bởi vì vật bày trận là đá lớn, không phải võ lâm cao thủ hoặc trời sinh thần lực, cho dù có tài xoay chyển Càn Khôn, cũng bất lực.

Võ lâm cao thủ là không thể trông mong, về phần trời sinh thần lực, chỉ là chuyện trên trời. Nếu nàng thực sự có tiềm lực này, vừa rồi Sở Trường Ca bị nhốt trong trận đã liền bộc phát ra.

Như thế nào cho phải đây? Mộ Dung Vân Thư nhìn thạch trận, sợ sệt.

Sóng trước chưa yên, sóng sau lại dậy. Nghe nữ tử áo tím bẩm báo xong, người trên thần đàn trầm mặc giây lát, nói: "Bảy nàng ta đâu?"

Nữ tử áo tím: "Ở trữ sắc cung."

Người nọ nhất thời giận tím mặt, lạnh lùng nói: "Đồ vô dụng! Vì tình dục, ngay cả tánh mạng cũng không cần. Người như thế, không xứng ở lại Ly Hận Cung ta, chết chưa hết tội!"

Nữ tử áo tím nghe vậy thần sắc buồn bã, gục đầu xuống.

"Truyền lệnh xuống, trong vòng một tháng bất luận kẻ nào cũng không được tới gần trữ sắc cung. Ta muốn xem thử, có bao nhiêu người không có nam nhân liền không sống nổi."

"Tuân mệnh." Nữ tử áo tím lại nói: "Vậy kế tiếp phái ai đi đối phó Sở Trường Ca và Mộ Dung Vân Thư?"

"Bản cung tự ra tay."

Khi cung chủ Ly Hận Cung đi vào trước thạch trận, lại ngoài ý muốn bị ngăn ở bên ngoài. "Khá lắm Mộ Dung Vân Thư, có thể nghĩ ra một chiêu thay đổi thạch trận này!" Cười lạnh một tiếng, Cung chủ Ly Hận Cung buông người nhảy vào trong trận. Nàng phải thử một chút, sau khi thay đổi thạch trận lợi hại thế nào.

Rất nhanh, Cung chủ Ly Hận Cung phát hiện sau khi thay đổi, thạch trận lợi hại hơn nhiều hơn nàng tưởng tượng, ít nhất là gấp hai. "Vì sao thoạt nhìn thạch trận giống nhau như đúc, khi muốn phá trận lại vô cùng khác biệt?" Thì thào một tiếng, nàng dừng tiến công, một lần nữa quan sát bố cục của thạch trận, xác định mỗi một Tảng đá lớn đều ở yên chỗ cũ, không bị di chuyển. Hơn nữa với thể lực của Mộ Dung Vân Thư, cũng không có khả năng di chuyển mấy Tảng đá. Nhưng, vì sao trận pháp có biến hóa? Nàng đã làm như thế nào?

Suy tư của Cung chủ Ly Hận Cung trăm mối không thể giải, cuối cùng không cam lòng liếc mắt nhìn thạch trận phía sau một cái, xoay người phẩy tay áo bỏ đi, thầm nghĩ: trên giang hồ, người tinh thông thuật số ngũ hành, kỳ môn trận pháp không ít. Bắt một người tới hỏi liền biết. Bỗng dưng, trong đầu hiện ra một khuôn mặt, ôn nhu nói với nàng —— "Nếu Thanh Yên muốn học, ta sẽ dạy, chỉ dạy cho một mình nàng."

"Nói dối! Tất cả đều là nói dối!" Nàng hung hăng vung ống tay áo rộng thùng thình lên không trung, giống như muốn xua đi trí nhớ trong đầu, hoặc là ảo tưởng trong lòng, tràn đầy hận ý nói: "Bạch Dạ Phong, ngươi sẽ hối hận!"

Cùng lúc đó, trong thạch trận, Mộ Dung Vân Thư thở dài một hơi, an toàn. Nhưng mà chỉ là tạm thời. Biểu tình của Cung chủ Ly Hận Cung khi rời đi rõ ràng đang nói, sẽ đưa viện binh đến đấu cùng ngươi trên ba trăm hiệp.

Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, mau chóng làm cho Sở Trường Ca tỉnh lại mới được, hoặc là tìm một phu khuân vác khác. Bằng không chờ sau khi Cung chủ Ly Hận Cung tìm được cao thủ quay lại, vậy rất phiền toái.

Vừa rồi thắng hoàn toàn là do bất ngờ. Bởi vì sớm đoán được Cung chủ Ly Hận Cung còn có thể lại phái người đến, mà Sở Trường Ca không thể một lát liền tỉnh, không thể giúp nàng thay đổi thạch trận, cho nên dưới tình thế cấp bách nàng bí quá hoá liều, bên trong thạch trận lại bày một trận. Người bình thường sẽ không nghĩ trong trận có trận, cho nên Cung chủ Ly Hận Cung mới có thể mắc mưu, một lòng muốn phá giải thạch trận, bị ẩn trận nàng bày ra vây khốn mà không biết. Nhưng loại phương pháp này chỉ đủ đối phó người thường, gặp cao thủ bày trận, chỉ có một đường chết. Chỉ có cải biến thạch trận, mới là thượng sách ngăn địch.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Vân Thư quay đầu nhìn về phía Sở Trường Ca nằm ngủ say trên giường, không khỏi càng lo lắng. Không biết hắn trúng độc gì. Chỉ mong không quá nghiêm trọng.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Mộ Dung Vân Thư ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng —— không có thức ăn. Trong bụng trống trơn, bụng đói kêu vang. Nàng kỳ thật là đói mà tỉnh. Lúc đó Sở Trường Ca lẳng lặng nằm ở bên cạnh người nàng, hô hấp trôi chảy vững vàng.

"Sở Trường Ca." Mộ Dung Vân Thư khẽ gọi một tiếng bên tai hắn.

"Ừ?" Vẫn không nhúc nhích, ánh mắt còn nhắm.

Ánh mắt Mộ Dung Vân Thư khẽ nhúc nhích, không phải là nói mớ chứ? Trầm ngâm một lát, nàng lại thử hỏi: "Chàng đã tỉnh?"

"Ừ." Hai mắt nhắm nghiền, không chút sứt mẻ.

Mộ Dung Vân Thư cổ quái nhìn gương mặt hắn, "Tỉnh sao không mở mắt?"

"Tiết kiệm sức."

Tiết kiệm sức? Ánh mắt Mộ Dung Vân Thư nhướng cao vài phần, nói: "Ngay cả khí lực mở mắt cũng không có?"

"Không."

Không cái gì? Không phải?

Thật đúng là tiếc chữ như vàng.

Mộ Dung Vân Thư nhẫn nại tiếp tục hỏi: "Vì sao muốn tiết kiệm sức?"

"Đói."

"..." Ba vạch đen thổi qua giữa trán, Mộ Dung Vân Thư lạnh lạnh nói: "Đói bụng thì đứng lên tìm vài thứ mà ăn, đừng nằm ở trên giường giả chết."

"Đã tìm, không có. Ngủ, tiết kiệm sức."

Còn ngờ nghệch hồ đồ! Mộ Dung Vân Thư nghiêm mặt nói: "Nếu chàng quên cách nói tiếng người, cứ việc nói thẳng, thiếp có thể giúp chàng."

"Aizzz ——" Sở Trường Ca thở dài một tiếng, mở mắt ra nói: "Không phải ta không nói tiếng người, là tiết kiệm thể lực. Sau khi ta tỉnh lại đã lật ngửa cả trong lẫn ngoài phòng lên trời, chút đồ ăn gì cũng không có. Thứ duy nhất là bình trà, ngày hôm qua đã bị nàng ném xuống, bằng không còn có thể dùng để đỡ đói."

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, người này uống xuân dược uống thành nghiện sao? Hay là muốn tìm bất mãn phá hỏng đầu óc?

"Đừng nhíu mày, nhíu mày sẽ tiêu hao thể lực."

"... Sao chàng không dứt khoát đừng hô hấp luôn?"


"Ặc."

"Thiếp không quấy rầy chàng chờ chết. Tạm biệt." Dứt lời, Mộ Dung Vân Thư đứng dậy xuống giường.

Sở Trường Ca thấy thế đột nhiên nhảy dựng lên, bắt lấy cánh tay của nàng khẩn trương hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"

Mộ Dung Vân Thư quay đầu, nói: "Ra ngoài."

Sở Trường Ca nghe vậy càng thêm khẩn trương, hỏi: "Không phải là nàng muốn bỏ ta lại một mình chạy trốn chứ?"

"... Chàng rất coi trọng ta." Nếu nàng có thể trốn, sớm đã chạy đi tìm viện binh, sao còn ở lại chỗ này bồi hắn ngồi ăn chờ chết. A, không đúng, là ngồi chờ chết, không có ăn. Phải có ăn, vậy mới dễ chịu một chút. Ít nhất còn có chuyện để làm, không đến mức quá nhàm chán.

"Vậy nàng ra ngoài làm gì? Sẽ không muốn cùng các nàng ấy liều chết chứ!" Sở Trường Ca bị ý nghĩ của chính mình dọa.

Liều chết? Hắn xem nàng là thuốc nổ à. Một người có thể nổ chết mấy trăm người.

Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía hắn, không mặn không nhạt nói: "Phơi nắng."

Thật, quá, sốc. Sở Trường Ca buông tay, cười gượng hai tiếng, nói: "Hôm nay bầu trời nắng tốt, thích hợp để phơi quần áo."

"..." Hình như nơi này không có chuyện gì dính tới quần áo? Mộ Dung Vân Thư hé miệng, nói: "Đừng cười, cẩn thận, cười nhiều coi chừng sẽ chết. Dù sao cười cũng là việc tổn hao thể lực nhất."

"..." Hắn chỉ nói tiết kiệm thể lực, chưa nói tiêu hao thể lực sẽ chết!

Mộ Dung Vân Thư đi ra ngoài, Sở Trường Ca cảm thấy một người ngồi ngốc ở trong phòng cũng không ý nghĩa, liền đi theo ra ngoài.

"Chàng mau dừng lại, đi đường rất tiêu hao thể lực."

"..."

"Ngồi một chỗ, không, nằm một chỗ. Như vậy càng có thể tiết kiệm thể lực."

Khóe miệng Sở Trường Ca nhăn lại, yếu nhược hỏi: "Nàng tính lấy chuyện này giễu cợt ta tới khi nào?"

Mộ Dung Vân Thư ngưng mi nghĩ nghĩ, vô cùng nghiêm túc đáp: "Muốn xem thử đến khi nào thì chàng chết."

Vẻ mặt Sở Trường Ca đen thui, tự giễu nói: "Ta nhất định ra sức sống lâu trăm tuổi, luôn giải trí cho nàng."

"Không cần sống lâu trăm tuổi, đừng chết trước thiếp là tốt rồi." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt nói.

Sở Trường Ca là run động, một dòng nước ấm từ đáy lòng lướt qua, hắn giống như vô tình trêu ghẹo nói: "Ta nhất định sống lâu hơn nàng vài khắc, để khi chết nàng cũng có thể giễu cợt ta."

"Không cần."

Ặc. Bị ghét bỏ. Vẻ mặt Sở Trường Ca bị thương, "Vì sao?"

"Thay thiếp nhặt xác, vài khắc không đủ."

"..."

"Hơn nữa thiếp còn muốn làm tang thật lớn."

Một đám quạ đen thật lớn bay qua."Vậy nàng muốn hoả táng hay thổ táng?" Sở Trường Ca hỏi.

"Hoả táng."

Giữa trán bỗng nhiên đen thui. Sở Trường Ca nghiêm mặt lẩm bẩm nói: "Nàng thật nghĩ vậy sao."

Mày đẹp của Mộ Dung Vân Thư nhíu thành một đường, từ chối cho ý kiến.

"Không phải ngay cả di thư nàng cũng đã viết rồi chứ?"

"Phòng ngừa chu đáo."

"..." Phòng ngừa chu đáo dùng trong trường hợp này thích hợp sao? Sở Trường Ca xoa trán, "Nàng sợ ngày nào đó đột tử ở đầu đường không kịp chuẩn bị hậu sự sao?"

"Không phải."

"Vậy vì sao nàng viết di thư?"

"Nhàm chán."

"Ha?"

"Có một hôm rảnh rỗi nhàm chán, liền viết." Dù sao sớm muộn gì cũng phải viết.

"..." Đây thật đúng là quá nhàm chán. Từng nghe rảnh rỗi nhàm chán thì ngâm thơ làm phú, chưa từng nghe rảnh rỗi nhàm chán viết di thư. Nàng quả thật là một đóa hoa lạ của Đại Nghiệp Vương Triều! Sở Trường Ca đang hỗn độn trong gió, chợt nghe một loạt tiếng bước chân truyền đến, khuôn mặt lập tức lạnh lùng, nói: "Có người đến."


"Mấy người?"

"Ba người."

Xem ra là Cung chủ Ly Hận Cung đưa viện binh đến. Ánh mắt Mộ Dung Vân Thư trầm xuống, hỏi Sở Trường Ca, "Nếu bọn họ phá trận mà vào, chàng nắm chắc mấy phần sẽ thắng?"

Sở Trường Ca không cần nghĩ ngợi, "Không có."

Mộ Dung Vân Thư không nói gì, "Tự phụ của chàng đâu rồi?"

"Hôm qua bị thương quá nặng, trúng độc quá sâu, hiện tại nội lực của ta mất hết, ngoài khí lực lớn hơn nàng, còn lại thì không khác nàng lắm." Vẻ mặt Sở Trường Ca bất đắc dĩ nói.

"Mất đi nội lực còn có thể thay đổi tính cách con người?" Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư kỳ dị.

"..." Nàng có thể méo mó xa hơn một chút không? Sở Trường Ca ngửa mặt lên trời thở dài, "Ta chỉ, là khả năng ngăn địch." Nếu không phải đối đầu với kẻ địch mạnh, hắn nhất định dùng hành động chứng minh tính cách của mình.

Nghe giải thích Sở Trường Ca xong, Mộ Dung Vân Thư cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu, sau đó vẻ mặt thấy chết không sờn nói, "Một khi đã như vậy, vậy chỉ có thể như vậy."

"Liều mạng?" Sở Trường Ca không đồng ý nhíu mày.

"Đầu hàng."

"..." Quả nhiên thực phù hợp với tính cách của nàng. Nhưng lại không phù hợp với tính cách của hắn. "Thà chết không hàng." Sở Trường Ca quyết đoán cự tuyệt.

"Thiếp đầu hàng thay chàng."

"..." Lần đầu nghe nói chuyện đầu hàng này còn có thể tìm người thay thế.

*

Hai người trải qua một phen tranh luận, cuối cùng nhất trí quyết định —— không đầu hàng cũng không phản kháng, có thể kéo dài liền kéo dài, không thể kéo dài liền nghĩ biện pháp kéo dài, tóm lại kiên quyết không cho đối phương đem vấn đề kéo đến nghiêm túc đầu hàng hoặc phản kháng mà thực hiện.

Khi Cung chủ Ly Hận Cung phá trận mà vào, nhìn thấy là tình cảnh như thế này ——

Một đôi nam nữ ngồi ở trong sân, giữa hai người bày ra một cái bàn dài, trên bàn không có cái gì. Tay hai người liên tục cử động, trong chốc lát giống như để thứ gì đó lên trên bàn, trong chốc lát giống như lấy gì đó trên bàn, trong miệng còn lẩm bẩm.

Nghiêng tai lắng nghe, đối thoại của hai người truyền đến rõ ràng.

"Nàng nói buổi tối ăn cái gì thì tốt?"

"Thịt người thì thế nào?"

"Buổi sáng vừa mới ăn. Đổi cái khác."

"Ngoài thịt người, thiếp không thể nghĩ ra được thứ khác có thể ăn."

"Được rồi. Vậy thì ăn thịt người. Nàng thích ăn đồ ngọt, đêm nay ta liền ăn thịt của nàng. Cô gái miền nam thịt rất ngọt."

"Vì sao thịt cô gái miền nam rất ngọt?"

"Bởi vì chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn. Nghe nói nơi nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, thịt động vật đều rất ngọt."

"Thịt nam nhân phương bắc săn chắc. Thiếp thích thịt chắc, buổi tối ăn của chàng."

"Được rồi. Vậy nàng muốn ăn hấp hay kho tàu?"

"Chiên được không?"

"Cũng được. Nhưng mà chúng ta không có nồi chảo."

"Vậy ăn sống đi. Bớt việc."

"Ừ. Quyết định vậy đi."

"Thiếp khát nước."

"Nàng nhẫn nại một chút, đánh xong bàn cờ này, ta sẽ xả ít máu cho nàng uống."

Thảo luận vẫn đang tiếp tục, Cung chủ Ly Hận Cung lại không nghe nổi nữa. Ăn thịt uống máu còn có thể hiểu được. Khi con người đói khát đến trình độ nhất định, sẽ còn dã thú hơn dã thú. Nhưng chơi cờ? Cũng thật làm quá đi! Trên bàn cái gì cũng không có, đánh cờ gì chứ!

Hai người này là bị bệnh điên hay là bệnh đến điên rồi?

"Hai vị thật hăng hái." Ly Hận Cung lạnh lùng nhắc nhở hai người còn đang "Chơi cờ", nên nghênh đón kẻ địch rồi.

Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca lại coi như không nghe thấy, tiếp tục chơi cờ trên bàn trống, đồng thời thảo luận buổi tối của ngày kìa nên ăn cái gì.

Sắp xếp chuẩn bị đến ngày kìa? Bọn họ tính ở chỗ này, dựa vào ăn thịt lẫn nhau cho hết nửa đời sau sao?

Một đôi điên khùng!

Tay trái Cung chủ Ly Hận Cung mạnh mẽ hướng về phía trước, tay áo dài bay ra, giây tiếp theo, đã gắt gao quấn quanh cổ Sở Trường Ca. "Hai vị đánh cờ xong rồi chứ?" Nàng lạnh giọng hỏi.

"Chưa." Sở Trường Ca giương mắt nhìn về phía nàng, đáy mắt lạnh lùng, "Ta có bệnh sạch sẽ." Ngụ ý, vui lòng thu hồi ống tay áo.

Ly Hận Cung nghe vậy ngửa đầu cười lớn một tiếng, tiếng cười thanh thúy kia có chút quỷ dị, "Hiện tại nội lực của ngươi mất hết, lại vẫn còn can đảm nói chuyện với ta như vậy. Thực khiến người kinh ngạc."

"Tự tin của ngươi cũng khiến ta vô cùng kinh ngạc." Sở Trường Ca cười lạnh nói, "Mặc dù không có nội lực, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta."

Lời nói của Sở Trường Ca không chỉ làm cho Cung chủ Ly Hận Cung chấn động, cũng khiến Mộ Dung Vân Thư cảm thấy thực ngoài ý muốn. Ngữ khí cùng biểu tình của hắn, không giống như đang nói dối. Võ công của hắn rốt cuộc cao tới trình độ nào? Trong lòng Mộ Dung Vân Thư cùng Cung chủ Ly Hận Cung đều có cùng nghi vấn. Nhưng ai cũng không hỏi ra. Mộ Dung Vân Thư không hỏi, là vì không cần phải hỏi. Mà Cung chủ Ly Hận Cung không hỏi, là vì không có lập trường để hỏi.

"Vậy ngươi không ngại thử một lần đi, thử xem rốt cuộc ai mới không phải là đối thủ của ai!" Khi nói chuyện, Cung chủ Ly Hận Cung kéo mạnh ống tay áo.

Sở Trường Ca nhất thời cảm thấy khó thở, chút nữa gần như hít thở không thông, trước mặt lại không đổi sắc, khóe miệng thủy chung giữ một chút cười trào phúng. Tươi cười kia tựa như nói: ta khinh thường việc ra tay với ngươi.


Bình tĩnh của hắn làm cho Cung chủ Ly Hận Cung bắt đầu do dự, thầm nghĩ: trước kia đã từng so chiêu với hắn, còn chưa đến gần hắn liền bại hạ trận, có thể thấy được công lực của hắn thâm sâu, thiết nghĩ không thể làm việc lỗ mãng.

Lúc Cung chủ Ly Hận Cung do dự, Mộ Dung Vân Thư yên lặng rút một thanh đoản kiếm từ trong giày ra, đi đến trước người Sở Trường Ca, giơ tay chém xuống. Chỉ nghe "roẹt" một tiếng, ống tay áo cắt thành hai đoạn. Sau đó, quay đầu đối mặt với vẻ giận dữ của Cung chủ Ly Hận Cung nói, "Ta không thích trên người nam nhân của mình có quần áo của nữ nhân khác." Toàn bộ quá trình vẫn bình thản ung dung, vô cùng bình tĩnh.

Không thích trên người nam nhân của mình có quần áo của nữ nhân khác?! Cung chủ Ly Hận Cung cực độ hoài nghi mình nghe lầm. Nàng là đang bóp cổ Sở Trường Ca, vấn đề này khi nào thì bay đến mức độ chuyện nam nhân cùng nữ nhân?

Sở Trường Ca vô cùng phối hợp chỉ lên trời mà thề, "Ta vô tội. Là chính nàng ta cứng rắn muốn cọ lên người ta."

Mộ Dung Vân Thư hừ lạnh một tiếng, "Nàng cọ, chàng lại không trốn sao?"

"Ta cũng muốn trốn. Không phải còn chưa kịp sao?"

"Ta thấy chuyện này thế nào cũng không phải như vậy?"

"Ta đối với nàng một lòng chung thủy, trời đất chứng giám, nhật nguyệt sáng soi, nàng nhất định phải tin tưởng ta."

"Chàng khiến trời đất chứng giám cho ta coi, nhật nguyệt sáng soi cho ta xem, ta liền tin tưởng chàng."

"Việc này... Việc này... Chư thần trên trời gần đây nhiều việc, nhanh như vậy không có cách nào hạ phàm đến quản chuyện của hai chúng ta. Hay là chúng ta đóng cửa tự mình giải quyết đi."

Tiếp theo, hai người cùng vào nhà, sau đó, thật sự đóng cửa phòng lại.

Ngoài phòng, vẻ mặt Cung chủ Ly Hận Cung như nhìn thấy quỷ, không rõ sự tình làm sao có thể phát triển đến nước này. Nàng rõ ràng là tới uy hiếp Mộ Dung Vân Thư giao ra bản đồ cơ quan trong ngân khố...

Giật mình một lát, Cung chủ Ly Hận Cung rốt cục phục hồi tinh thần lại, một chưởng bổ cửa phòng ra, cả giận nói: "Khá lắm đôi gian phu dâm phụ, dám trêu đùa bản cung!"

Trong phòng, Sở Trường Ca cũng không quay đầu lại, nói: "Thứ cho ta sửa lại một chút, là vợ chồng hợp pháp." Sau đó lại làm như thật nói với Mộ Dung Vân Thư, "Nàng ta nói chúng ta là gian phu dâm phụ."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy trầm mặc trong chốc lát, nói: "Thiếp có thể thưa nàng ta tội phỉ báng không? Gần đây thực thiếu tiền."

"Ngay cả nàng cũng thiếu tiền, trên đời này còn có thể có người không thiếu sao?"

"Thiếp thật sự rất thiếu tiền. Chàng dư dả sao? Cho thiếp mượn một ít."

"Nàng muốn bao nhiêu?"

"Một vạn lượng."

"Không có nhiều như vậy."

"Năm ngàn thì sao?"

"Vẫn nhiều lắm."

"Chàng nói chàng có bao nhiêu đi."

"Để ta tính xem, một, hai, ba... Một đồng tiền."

"... Lưu lại tự chàng dùng đi."

"Không được, phu nhân gặp nạn, ta không thể thấy chết mà không cứu được. Một đồng tiền này nàng cầm đi."

"Chàng giữ lại."

"Nàng cầm."

Vì thế, Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca bắt đầu không coi ai ra gì tranh luận một đồng tiền kia rốt cuộc hẳn nên cho ai.

Cung chủ Ly Hận Cung nghẹn họng nhìn trân trối, hai người này cũng quá dễ tiến vào trạng thái tranh cãi!

Ở tại chỗ quan sát Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca thật lâu, Cung chủ Ly Hận Cung bỗng nhiên cười lớn một tiếng, nói: "Thì ra là thế."

Khoảnh khắc, tâm Mộ Dung Vân Thư lộp bộp một chút nhảy chậm nửa nhịp, một loại dự cảm điềm xấu tràn đến.

"Hay cho không thành kế! Thiếu chút nữa bị các ngươi lừa!" Cùng với một tiếng này là nghiến răng nghiến lợi, dưới chân Cung chủ Ly Hận Cung vừa động, lời còn chưa dứt người đã đứng ở trước người hai người, cách xa chừng nửa bước. Tay phải của nàng gắt gao nắm ở cổ Sở Trường Ca, ánh mắt lại nhìn Mộ Dung Vân Thư, "Giao bản đồ cơ quan của ngân khố ra, nếu không sẽ chờ thay hắn nhặt xác."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Được, ta chờ."

Cung chủ Ly Hận Cung hơi ngơ ngốc, "Ta nói thật."

"Ta cũng nói thật." Mặt Mộ Dung Vân Thư không đổi sắc.

"Ngươi thật mặc kệ sống chết của hắn?"

"Mặc kệ."

"Ta không..." chữ "tin" tự mới phát ra một âm, liền im bặt. Thay vào đó là một tiếng rên rỉ thống khổ. Cung chủ Ly Hận Cung khom người che máu ở bụng, không dám tin nhìn về phía Sở Trường Ca, "Ngươi... Ngươi..."

"Không sai, là ta." Mặt Sở Trường Ca không chút thay đổi nhổ đoản kiếm vừa đâm vào bụng nàng.

"Các ngươi..."

"Chúng ta cố ý chọc giận ngươi, để ngươi tới gần cướp thời cơ mà xuống tay. Vừa rồi khi ngươi cùng nàng đàm phán, nàng cố ý dời đi lực chú ý của ngươi, tạo cho ta thời cơ xuống tay. "Sở Trường Ca bình tĩnh đem toàn bộ mưu kế nói ra. Cuối cùng lại bổ sung một câu, "Ta nói rồi, mặc dù nội lực ta mất hết, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta." Không có thể lực chống địch, thì dùng mưu trí.

"Tốt, tốt, tốt." Cung chủ Ly Hận Cung liền nói ba tiếng tốt, sau đó ngã xuống.

"Đi thôi." Sở Trường Ca dắt tay Mộ Dung Vân Thư đi ra ngoài.

Hai người thuận lợi chạy khỏi thạch trận, không ngờ mới ra hang sói, lại vào miệng hổ. Đợi ở bên ngoài, là nữ tử áo tím bắt bọn họ đến, sau người nàng còn đứng một nam nhân áo xanh. Cung chủ Ly Hận Cung, nữ tử áo tím, nam nhân áo xanh. Vừa vặn tương xứng với ba người Sở Trường Ca cảm thấy trước đó. "Hay cho chiêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau. Khó trách vừa rồi các ngươi chậm chạp không vào cứu nàng ta." Sở Trường Ca nói.

Nữ tử áo tím cười lạnh một tiếng, tiếp theo không nói hai lời một chưởng đánh trúng ngực Sở Trường Ca.

"Sở Trường Ca!" Mộ Dung Vân Thư hô lên ôm lấy Sở Trường Ca ngã xuống.

Nữ tử áo tím: "Trong vòng bảy ngày không trị liệu, hắn sẽ biến thành hoạt tử nhân (người thực vật). Tính mạng của hắn, hay là bản đồ cơ quan, tự ngươi lựa chọn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận