Nhàn Thê Tà Phu



Phượng Thành đi tới Thịnh vương phủ ở Yến châu, đi cùng với hắn, còn có một người đẹp hết thời phong tư yểu điệu. (các nàng đoán là ai?^^)
"Ta còn chưa đồng ý ngươi qua cửa Sở gia, sao ngươi lại có mang?" Yêu Nguyệt tiên tử trừng đôi con ngươi xinh đẹp, không thể hiểu nổi nói.
Lúc trước không nên nhắc nhở bốn người ngu ngốc Đông Nam Tây Bắc kia trên đời còn có nhân vật Yêu Nguyệt tiên tử này! Bảo bọn họ không nên kinh động, bọn họ liền đem người mời đến.
Tứ bào thai (ý là các anh này sinh tư ^^) này quả thực dùng hành động thuyết minh những lời "Được việc không đủ, bại sự có thừa" này là có ý gì!
Mộ Dung Vân Thư đau đầu thở dài trong lòng một hơi, trên mặt lại thật là nhàn nhã mỉm cười, nói: "Thứ nhất, ta sẽ không vào cửa Sở gia, là con của người vào cửa Mộ Dung phủ ta. Thứ hai, chuyện mang thai, người phải hỏi con của người, ta thật sự không rõ lắm chính mình mang thai như thế nào."
"..."
"..."
"..."
Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại, liền nghe Sở Trường Ca nói: "Các ngươi hỏi Phượng Thành, hắn biết."
Khóe miệng Phượng Thành khẽ run, trên mặt tái nhợt dần hiện ra mấy vạch đen, "Con của ngươi thành hình như thế nào, làm sao ta có thể biết?"
"Ngươi là đại phu nha!" Vẻ mặt Sở Trường Ca đương nhiên.
Khóe miệng Phượng Thành lại nhịn không được rút hai cái, được, là hắn suy nghĩ nhiều. Nhưng là ai nói đại phu sẽ biết đứa nhỏ thành hình như thế nào? Hắn lại chưa từng tạo qua!

Lúc này, một đạo âm thanh trầm ổn từ cửa truyền đến, "Các ngươi một nhà đông đủ náo nhiệt như vậy, thật sự là thuận tiện hại chết người bên ngoài."
Thịnh vương vừa xuất hiện, mọi người líu ríu lập tức an tĩnh lại.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nghi hoặc nhìn về phía Sở Trường Ca, dùng ánh mắt hỏi: chàng chưa cùng hắn nói qua chuyện các người là anh em?
Sở Trường Ca khẽ lắc đầu, nói nhỏ: "Với hắn mà nói, không có huynh đệ mới tốt."
Mộ Dung Vân Thư ngầm hiểu. Đúng vậy, đế vương vốn nên là người cô đơn, nhiều huynh đệ, liền nhiều một phần gánh nặng. Đối với Thịnh vương thân chịu đồng môn, thân hữu làm hại mà nói, đại tướng cùng vào sinh ra tử tất nhiên càng đáng tín nhiệm hơn so với anh em cùng chung máu mủ.
"Ta quấy rầy các ngươi ôn chuyện sao?" Thịnh vương cười nói.
Yêu Nguyệt tiên tử ha ha cười, nói: "Nói gì vậy, Thịnh vương đại giá quang lâm, chúng ta hoan nghênh còn không kịp, làm sao có thể là quấy rầy đây? Vương gia cùng A Trường và Vân Thư có chính sự muốn nói? Chúng ta đây sẽ không quấy rầy." Dứt lời, xua tay thét to bốn người liên can Đông Nam Tây Bắc chờ ra ngoài.
"Nguyệt tiền bối." Thịnh vương bỗng nhiên quay đầu lại gọi Yêu Nguyệt tiên tử, thấy cước bộ nàng dừng lại, mới tiếp tục nói: "Ngươi tựa hồ rất sợ nhìn thấy ta." Luôn tránh né ánh mắt của hắn. Khi ở Mộ Dung phủ như thế, tại Vương phủ cũng như thế.
Thân hình Yêu Nguyệt tiên tử cứng đờ, lập tức xoay người hi hi ha ha cười nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều. Yêu Nguyệt tiên tử ta sống đến cái tuổi này còn chưa từng sợ qua ai. Tuy rằng ngươi là Vương gia, nhưng ở trong mắt ta ngươi cũng chính là công tử không có võ công. Ta sao lại sợ ngươi?"
"Là như thế sao?" Hai tròng mắt Thịnh vương hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm nàng một lát, khóe miệng mới lộ ra một nụ cười ôn hòa, nói: "Nhất định là ta suy nghĩ nhiều quá."
"Nhất định." Yêu Nguyệt tiên tử ha ha cười, sau đó nhanh bước rời đi.
Dáng người kia lay động xem ở trong mắt Sở Trường Ca cũng là mười phần chạy trối chết. Hắn có chút suy nghĩ nhìn bóng dáng Yêu Nguyệt tiên tử hơn nữa ngày, mới thu hồi tầm mắt, hỏi Thịnh vương, "Có việc?"
"Không có việc gì không thể tới nơi này ngồi chơi sao?"

"Không thể."
"... Nơi này là Vương phủ của ta." Thịnh vương nhấn mạnh địa vị chủ nhân của mình.
"Nhưng hiện tại ta ở nơi này." Sở Trường Ca nói thật là đương nhiên.
Thịnh vương biết rõ cùng Sở Trường Ca - nổi danh luôn không nói đạo lý -phân rõ phải trái chính là lãng phí thời gian, liền kệ hắn đi, chỉ cần không ảnh hưởng toàn cục, hắn muốn ở đâu vẽ vòng tròn xưng vương đều được. "Hiện tại tình thế Trung Nguyên cơ bản đã thành kết cục đã định, lấy Sở hà (ta ko biết là gì, chắc là sông Sở -_-?) làm biên giới, Thần Võ đế Hoa Lăng Thiên chiếm Sở hà lấy phía đông, Tiểu Lương vương Hoa Dạ Ly chiếm Sở hà lấy phía tây."
Sở Trường Ca nói: "Hoa Lăng Thiên có thể cùng Hoa Dạ Ly chống đỡ, như thế làm cho ta có chút giật mình."
"Phẫn trư ăn hổ." (giả heo ăn hổ) Mộ Dung Vân Thư nói toạc ra một câu. Hoa Lăng Thiên là biểu ca thanh mai trúc mã của nàng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù không thể nói hoàn toàn hiểu biết hắn, nhưng ý tưởng của hắn nàng cũng có thể đoán được tám chín phần. Hắn không phải kẻ yếu, lại càng không tình nguyện làm hạng người bình thường. Hắn có thể đi tới vị trí này hôm nay chẳng có gì là lạ. Nhưng cùng một việc như thế, Hoa Lăng Thiên muốn là quyền lợi cao nhất, mà Thịnh vương muốn là thiên hạ quốc thái dân an.
"Ta quyết định mười lăm tháng sau đổ bộ trên một cảng ở Tây Châu, chính thức cuộc đấu giành Trung Nguyên." Thịnh vương nói.
Sở Trường Ca nghe vậy nhíu mi, giọng điệu rất là không tốt nói: "Ngươi muốn cùng Hoa Dạ Ly hợp tác?"
Thịnh vương nói: "Hoa Dạ Ly cùng Hoa Lăng Thiên, ta phải lựa chọn một người hợp tác, nếu không bọn họ sẽ liên thủ đối phó ta. Mà từ Yến châu xuất phát, phải trải qua địa bàn của Hoa Dạ Ly."
Sở Trường Ca đương nhiên biết đạo lý này. Nhưng cùng Hoa Dạ Ly hợp tác —— vượt qua giới hạn của hắn nhiều lắm.
Thịnh vương lại nói: "Ta biết các ngươi cùng Hoa Dạ Ly có nhiều khúc mắc, cho nên mới đến cùng các ngươi nói trước một tiếng. Nếu không phải thật sự không có biện pháp khác, ta cũng sẽ không ra hạ sách này."
"Ta cùng với Hoa Dạ Ly thề không cùng sống." Sở Trường Ca cho thấy lập trường.
Thịnh vương khó xử nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, hy vọng nàng có thể khuyên nhủ Sở Trường Ca. Chỉ thấy Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, từ tốn nói: "Nếu tâm ý ngươi đã quyết, liền theo kế hoạch của ngươi làm việc đi."

"Ngươi đồng ý?" Điều này làm cho Thịnh vương có chút ngoài ý muốn. Mộ Dung Vân Thư tuy rằng thông tình đạt lý hơn Sở Trường Ca một chút, nhưng cũng không phải là người thông tình đạt lý. Ít nhất, theo dự tính của hắn, là phí không ít võ mồm.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Hành quân đánh giặc, tranh quyền đoạt vị là chuyện của ngươi, không cần trưng cầu sự đồng ý của ta. Có tiếp tục hướng ngươi cung cấp tài lực trụ cột hay không, mới là chuyện của ta." Ngụ ý, ngươi muốn cùng ai hợp tác với ta không quan hệ, nhưng nếu người kia là người ta không muốn gặp, như vậy ngươi cũng đừng mơ lấy được một xu từ ta.
Thấy Thịnh vương không nói lời nào, Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Ta là thương nhân, hết thảy lấy ích lợi làm trọng, tiêu tiền mua vui vẻ, cũng là ích lợi trước nhất của ta. Nếu ngươi cùng Hoa Dạ Ly hợp tác, như vậy tiền ta tiêu không mua được vui. Mà chuyện không vui, bình thường ta không làm."
Thịnh vương nói: "Thành đại sự không nên câu nệ tiểu tiết. Ta cùng với Hoa Dạ Ly hợp tác chính là nhất thời, ngày đánh bại Hoa Lăng Thiên, là lúc liên minh chấm dứt."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Đáng tiếc chúng ta chính là dân nhỏ ở phố phường. Tính toán chi li, trừng mắt tất báo (chỉ bị trừng mắt cũng phải báo thù ^^) là đặc thù điển hình của dân nhỏ ở phố phường."
Thịnh vương nói: "Ta không nghĩ các ngươi là dân nhỏ bình thường ở phố phường."
Khóe miệng Sở Trường Ca gợi lên một chút cười lạnh, trong mắt mang theo ánh sang lạnh, nhẹ giọng nói: "Không sai, chúng ta không phải dân nhỏ bình thường ở phố phường, so với dân nhỏ bình thường ở phố phường càng thêm tính toán chi li. Người khác nhất thời tổn thương ta, ta liền hủy tất cả của hắn."
Trong lòng Thịnh vương cả kinh, bị khoảnh khắc Sở Trường Ca phóng ra sát khí mà sợ hãi. "Các ngươi cùng Hoa Dạ Ly, rốt cuộc có khúc mắc gì?" Hắn nghe qua không ít tin đồn, nhưng từ nghe đồn đến sự thật, hẳn là không đến mức nghiêm trọng như vậy, nhất định có cái tin tức gì hắn mà không biết.
Sở Trường Ca hừ lạnh một tiếng, nói: "n oán của ta cùng với Hoa Dạ Ly trong lúc đó, không phải hai chữ ‘khúc mắc’ có thể nói được rõ ràng. Ngươi chỉ cần biết, hắn không chết, ta liền sống không thư thái, không thoải mái. Mà hắn cũng cho rằng như thế."
Thịnh vương nói: "Nhưng mà theo mật báo của ta, Hoa Dạ Ly không bài xích cùng ta hợp tác."
"Bởi vì hắn muốn làm hoàng đế, mà ta không nghĩ vậy." Sở Trường Ca nói: "Ta không cầu danh không cầu lợi, chỉ cầu chính mình sống được thống khoái. Chuyện này nếu ngươi nói thêm một chữ nữa, tâm lý của ta sẽ không thoải mái. Không thoải mái, ta sẽ làm một ít chuyện làm cho trong lòng chính mình vui sướng, ví như thiêu hủy lương thảo trên đảo Huyền Nguyệt."
Đảo Huyền Nguyệt là một cái đảo nhỏ trên biển cách lục địa gần nhất, chỉ cách xa nhau một khắc đi thuyền. Thịnh vương từ mấy tháng trước đã lặng lẽ đem lương thảo trữ ở tại nơi đó.
Lòng dạ Thịnh vương mặc dù rộng rãi, cũng không vui khi bị người uy hiếp, lúc này sắc mặt trầm xuống, nói: "Ngươi biết cũng không ít."
Sở Trường Ca nói: "Loại việc nhỏ này cũng không biết, ta làm sao có thể yên tâm cho cợ con của mình ở nơi này?"
Thịnh vương bừng tỉnh đại ngộ, hắn sớm nên biết, người giàu có xa xỉ, cũng sẽ quan tâm tiền của mình dùng ở nơi nào, mà Mộ Dung Vân Thư cho tới bây giờ chẳng quan tâm, trong đó tất có kỳ quái. Thì ra, bọn họ sớm đối với nhất cử nhất động của chính mình đều biết hết.

Không ai vui vẻ khi bị trông chừng, Thịnh vương cũng không ngoại lệ. "Chuyện này ta sẽ nghĩ biện pháp khác. Nhưng mà ngươi nên cho thủ hạ của ngươi lui lại. Ta không thích sau lưng luôn có một con mắt nhìn chằm chằm chính mình."
"Vừa vặn, ta cũng vậy." Sở Trường Ca ý vị thâm trường nhìn hắn nói.
Thịnh vương ngây ngốc, "Ngươi nói lời này là có ý tứ gì?"
Sở Trường Ca trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Ý tứ chính là, cũng mời ngươi đem ánh mắt chung quanh khách viện này bỏ đi."
Thì ra cái gì hắn cũng đều biết, mà cái gì cũng chưa nói. Trong mắt Thịnh vương thoáng hiện mấy phần ảm đạm, nói: "Ta sẽ bảo bọn họ đi." Dứt lời, xoay người rời đi.
Khi Thịnh vương đi đến cửa khách viện, Sở Trường Ca bỗng nhiên nói với bóng dáng của hắn: "Ta từng muốn tin ngươi."
Thịnh vương nghe vậy dừng chân, không quay đầu, lẳng lặng chờ hắn tiếp tục nói tiếp.
Sở Trường Ca cách vài giây mới tiếp tục nói: "Nhưng mà ngươi cô phụ tín nhiệm của ta." Một đêm trước khi rời đi đảo Trăng Khuyết, tuy rằng bọn họ không nói chuyện với nhau nhiều lắm, nhưng đã sớm trao đổi tín nhiệm đối với nhau. Hắn hạ quyết tâm, lấy thân phận một người ngoài, giúp Thịnh vương đoạt vị. Nhưng mà sau khi trở lại vương phủ, hắn ta lại ở bốn phía khách viện sắp xếp cơ sở ngầm.
Thịnh vương đứng tại chỗ, nắm tay, lại buông ra, không nói một lời bước dài mà đi. Hắn làm sao không biết chính mình đã hủy hết thảy! Nhưng hắn không thể dẫm vào vết xe đổ của phụ hoàng, quyết không thể!
*
"Việc không phải nhằm vào chàng, việc gặp phải khi còn nhỏ sớm làm cho hắn mất đi năng lực tin tưởng người khác." Mộ Dung Vân Thư ý đồ an ủi Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca loan môi cười, một chút tươi cười này xem ở trong mắt Mộ Dung Vân Thư có vẻ có chút thê lương. "Một người không thể tín nhiệm người khác, có tư cách trở thành minh quân sao?" Không tin người, dùng cái gì đắc nhân tâm? Không được ưa chuộng, dùng cái gì được thiên hạ? (mọi người nghĩ ai mới xứng làm vua? ^^)
Mộ Dung Vân Thư không biết nên nói tiếp như thế nào, trầm mặc thật lâu, mới nói: "Có lẽ, đế vương chính là như thế."
Sở Trường Ca ảm đạm, đế vương chính là như thế sao? Như vậy hắn tình nguyện không làm hoàng đế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận