Nhàn Thê Tà Phu

Sở Trường Ca trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tình hình trước mắt, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Vô duyên vô cớ, sao lại đột nhiên bay đến một đám kên kên? Kên kên bay đến cũng thôi đi, dù sao nơi này xác thực có chín tử thi, đủ cho chúng nó ăn no nê một chút. Nhưng mà, chúng nó sao lại chẳng phân biệt được chết - sống, gặp người liền mổ? Còn một bộ dáng sói đói xuống núi, ăn đến hùng hổ, đằng đằng sát khí...

"Giáo chủ, không phải kên kên chỉ ăn người chết sao? Sao ngay cả ta cũng mổ?!" Bắc hộ pháp một mặt đuổi kên kên mổ trên người hắn, một mặt kêu to.

"Chúng nó ngay cả ta cũng mổ, mổ ngươi không phải thực bình thường sao?" Sở Trường Ca luống cuống tay chân tức giận nói.

"Lời này nói ra không ăn khớp! Vì sao chúng nó mổ ngươi liền nhất định phải mổ ta? Chẳng lẽ ta so với ngươi càng giống người chết hơn?"

Sở Trường Ca nghe vậy khóe miệng hung hăng rút vài cái, mặt đen nghiêm lại nói: "Ngươi mới giống người chết!"

Lũ kên kên đó khiến Sở Trường Ca vô cùng phát điên. Hắn không thích người khác đối với hắn động thủ động cước, càng đừng nói tới lũ chim bẩn hề hề này. Chỉ cần nghĩ đến lũ kên kên dùng cái miệng mổ qua người chết mà mổ hắn, cả người liền sợ hãi. Mà hắn hiện tại lại không thể giết chết chúng nó, bởi vì hắn cần chúng nó vây khốn thi hồn.

Cảm giác phải nhờ vào bọn chim chóc thực nghẹn khuất!

Sở Trường Ca căm tức dùng nội lực đánh văng kên kên quanh thân ra, xoay người một cái đi đến trước người kẻ giấu mặt.

Kẻ giấu mặt lúc này đã buông ba người Đông Nam Tây ra, liều mạng đuổi kên kên trên người.

Sở Trường Ca lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ngươi có biết vì sao trên người ngươi kên kên lại rất nhiều không?"

Kẻ giấu mặt ngừng tay, nhìn về phía Sở Trường Ca, hai tay vận khí, vận sức chờ phát động. "Vì sao?" Hắn trầm giọng hỏi.

Sở Trường Ca: "Bởi vì chúng nó biết ngươi lập tức sẽ chết."

Kẻ giấu mặt nhìn Sở Trường Ca trào phúng cười nhạt, "Hừ! Là bại tướng dưới tay ta, còn dám dõng dạc!"

Khóe miệng Sở Trường Ca gợi lên một chút cười lạnh, nói: "Ngươi nhìn rõ tình trạng của thi hồn trước, rồi kiêu ngạo cũng không muộn."

Kẻ giấu mặt nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ chín tên thi hồn té trên mặt đất, trên người rậm rạp kên kên, đã bị ăn hoàn toàn thay đổi, xương thịt mơ hồ. Trong đó có một thi hồn cổ đã sắp bị mổ đứt, ba con kên kên đang tranh nhau đầu của hắn. Nhìn thấy tình hình, trong khoảnh khắc Kẻ giấu mặt mất đi khí lực chống cự, lảo đảo thối lui hai bước, thân mình lung lay sắp đổ. Thi hồn đã hủy, đại thế đã mất. Hắn đã không còn lợi thế gì đối kháng cùng Sở Trường Ca...


"Không... Không..." Kẻ giấu mặt một mặt lui về phía sau một mặt lắc đầu nói: "Ta không cam lòng... Ta không cam lòng..."

Bỗng nhiên, sau lưng đá trúng cái bàn, đụng ngã ngọn đèn trên bàn. Ngọn đèn rơi xuống trên mặt đất, nháy mắt đem khoang thuyền châm lửa.

"Không tốt. Cháy. Giáo chủ, đi mau!" Đông hộ pháp không hề quản kên kên trên người, kêu to với Sở Trường Ca.

Kẻ giấu mặt đã bị ngọn lửa hoàn toàn nuốt hết, Sở Trường Ca nhìn hắn do dự một lát, cuối cùng vung tay lên kéo mặt nạ của hắn.

Phương Hồng Phi —— Quả nhiên là hắn.

*

Trên thuyền vẫn không hề động tĩnh, kên kên cũng không bay ra, điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư từ vui sướng chuyển sang lo lắng, nhịn không được kiễng mũi chân nhìn ra xa.

Thịnh vương cũng kiềm chế không được, đi về hướng mặt biển nói: "Ta trở lại đó xem."

"Không được." Mộ Dung Vân Thư ngăn hắn lại.

Thịnh vương nói: "Ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ vô cớ hy sinh cho ta. Ngươi không cần ngăn ta, ta biết phải làm gì."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Ngươi muốn làm gì ta không quản được, nhưng ngươi không thể đi khiến bọn hắn thêm phiền toái."

Thịnh vương nhíu mày, mất hứng nói: "Ta chỉ đi giúp bọn hắn, sẽ không khiến bọn hắn thêm phiền toái."

"Chỉ cần ngươi vừa lên thuyền, bọn họ liền thêm phiền toái." Mặt Mộ Dung Vân Thư không chút thay đổi, không gợn sóng sợ hãi nói.

Thịnh vương trầm mặc trong chốc lát, nói: "Không sai, võ công của ta xác thực không cao, đi cũng chỉ thành trói buộc bọn họ. Nhưng làm một Vương gia, ta không thể đối với con dân của chính mình thấy chết mà không cứu được."

Mộ Dung Vân Thư giống như không nghe thấy lời nói của hắn, tầm mắt thủy chung dừng lại trên chiếc thuyền kia. Thịnh vương nghĩ nàng không nói lời nào xem như ngầm đồng ý, liền tính xuống biển cứu người, lại bỗng nhiên nghe nàng nói: "Ngươi muốn làm hoàng đế sao?"


"Cái gì?" Thịnh vương khiếp sợ quay đầu.

Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói: "Ngươi nghe được ta nói cái gì."

Thịnh vương không phản bác. Đúng vậy, hắn nghe được, nhưng hắn không rõ vì sao ở thời điểm này nàng lại hỏi vấn đề kia. Hắn muốn làm hoàng đế sao? Đương nhiên muốn. Ngủ đông hai mươi năm, chính là vì một ngày có thể đoạt lại ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về hắn, chăm lo việc nước, cứu thiên hạ trong cơn sinh tử.

"Một quân chủ anh minh, biết cái gì mới là quan trọng nhất." Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu nhìn về phía hắn, còn thật sự nói.

Một quân chủ anh minh, biết cái gì mới là quan trọng nhất... Trong lòng Thịnh vương không ngừng lặp lại những lời này, bước chân, rốt cuộc không bước thêm được một bước. Nàng nói không sai, muốn trở thành một thế hệ minh quân, đầu tiên phải giữ gìn sinh mệnh của mình. Mệnh không có, hết thảy đều là uổng công.

"Tiểu thư, mau nhìn, trên thuyền giống như có hơi nước!" Lục Nhi chỉ vào một đám bụi khói trên thuyền lớn nói.

Mộ Dung Vân Thư nghe tiếng nhìn lại, không nhìn thấy khói, lại thấy được thuyền trong chớp mắt, bị ngọn lửa hủy thiên diệt địa hừng hực dấy lên.

"Sở Trường Ca!" Mộ Dung Vân Thư không thể tự hỏi, liều mạng hướng biển lớn mà chạy tới, nước biển đã bao phủ đầu gối của nàng.

Lục Nhi vội vàng đuổi theo, "Tiểu thư, người có thai trong người, không thể..." Nói đến một nửa, Lục Nhi bỗng nhiên hét lớn: "Tiểu thư, là cô gia, cô gia đã trở lại..."

Mộ Dung Vân Thư tuy rằng vẫn nhìn phía trước, nhưng ánh mắt không có tiêu điểm, trước mắt chỉ có một mảnh mờ mịt. Lúc này nghe Lục Nhi kêu lên, thần trí mới khôi phục, hướng mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Sở Trường Ca đạp sóng mà đến, mặt xám mày tro, quần áo tả tơi, lại có phong độ trước sau như một.

Sở Trường Ca vừa rơi xuống đất, Mộ Dung Vân Thư liền chạy nhanh qua, hai tay ôm thắt lưng của hắn, nghiêng tai nghe tim của hắn đập.

Sở Trường Ca cảm nhận được sợ hãi của nàng, muốn ôm chặt lại sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng, tay ở trên không giật giật, cuối cùng một tay nhẹ nhàng khoát lên trên lưng nàng, một tay động tác thong thả khẽ vuốt mái tóc của nàng, ôn nhu nói: "Không có việc gì."

Mộ Dung Vân Thư không lên tiếng, từ từ nhắm hai mắt hít thở sâu mấy hơi, chờ sau khi từ kinh hoàng chậm rãi bình tĩnh trở lại, mới hỏi: "Hắn đã chết sao?"

"Ừ, hoả táng. Không hỏi hắn là ai sao?"


Mộ Dung Vân Thư rầu rĩ lắc đầu. Từ lần thấy kẻ giấu mặt sử dụng hấp tinh đại pháp, nàng liền đoán được thân phận của hắn. Dù sao trên đời này biết hấp tinh đại pháp mà lại đối với bọn họ theo đuổi không từ bỏ, chỉ có một người.

"Lập cho hắn cái mộ, chôn quần áo và di vật đi." Mộ Dung Vân Thư nói.

Người chết là hết, ân ân oán oán trước kia cũng liền xóa bỏ. Vô luận hắn tạo nhiều thương tổn cho bọn họ, đều đã dùng tánh mạng mà hoàn trả.

*

Ban đêm, trăng sao lấp lánh.

Sở Trường Ca đứng trước cửa sổ, suy nghĩ rất nhiều. Giết chết Phương Hồng Phi, thù của Trần Đình xem như đã báo. Kế tiếp, chính là giúp Thịnh vương đoạt vị. Nhưng mà, hắn muốn dùng thân phận nào đi giúp hắn?

Mang họ Sở hai mươi ba năm, đột nhiên có người nói cho hắn kỳ thật hắn mang họ Hoa, còn có thêm một đại ca. Nói thật, hắn có chút trở tay không kịp.

Sau khi đoán ra thân phận chính mình, hắn liền tưởng tượng ra vô số cảnh tượng cùng Thịnh vương gặp mặt, nên nói cái gì, nên làm cái gì. Mà lúc thật sự gặp, lại không biết bắt đầu từ đâu.

Bỏ đi quan hệ huyết thống, trên cơ bản bọn họ là người xa lạ. Không chừng, còn có thể trở thành kẻ địch.

Sở Trường Ca đang thừ người ra, bỗng nhiên, phía sau truyền đến giọng nói ôn nhu của Mộ Dung Vân Thư, "Hắn hẳn là đã chờ chàng."

"Sao nàng còn chưa ngủ?" Sở Trường Ca ngồi trở lại bên giường, thay nàng đắp lại chăn.

Mộ Dung Vân Thư bị trùm kín thực chỉ còn một cái đầu lộ ra ngoài. Nàng cười nói: "Chàng còn chưa đi, thiếp làm sao mà ngủ được?"

"..." Sở Trường Ca yêu chìu sờ sờ đầu nàng, nói: "Ngủ thật ngon, không cần chờ ta."

"Dạ."

Mộ Dung Vân Thư nhìn theo Sở Trường Ca bước ra cửa, liền chui chui vào bên trong chăn, nhắm mắt lại, ngủ.

*

Hôm sau, thuyền của Vệ Chấn Thiên dừng ở đảo Trăng khuyết.

"Mạt tướng cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần, thỉnh Vương gia giáng tội." Vệ Chấn Thiên quì một gối.


Thịnh vương nói: "Đứng lên đi, không phải sai lầm của ngươi."

"Tạ Vương gia." Vệ Chấn Thiên đứng dậy, nhìn trái nhìn phải, nghi hoặc hỏi: "Vệ Khiêm đâu?"

"Đúng vậy, Vệ Khiêm đâu? Nghe ngươi nói hắn đã ở trên đảo, sao không nhìn thấy hắn?" Thịnh vương kỳ quái nhìn quanh trái phải, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên mặt Mộ Dung Vân Thư.

Ánh mắt Mộ Dung Vân Thư lóe ra, nhìn nhìn Lục Nhi, thấy nàng cũng biểu tình vô tà chờ đợi giải thích, liền không biết nên mở miệng thế nào, đành phải nhìn về phía Sở Trường Ca. Chàng nói đi.

"Bị Phương Hồng Phi sát hại."

"Cái gì?!" Dù Vệ Chấn Thiên ‘thân kinh bách chiến’, nghe được tin tức em ruột bị giết, vẻ mặt cũng khiếp sợ, thiếu chút nữa không đứng vững.

Lục Nhi lại không bình tĩnh như vậy, nước mắt xôn xao một chút chảy ra, che mặt chạy đi.

Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, nhìn về phía Bắc hộ pháp, "Làm ơn."

Bắc hộ pháp bừng tỉnh đại ngộ, thì ra phu nhân sớm biết rằng Lục Nhi thích Vệ Khiêm, mà Vệ Khiêm từ sau khi ở bờ biển lại không có tin tức, tất nhiên là đã chết trên tay Phương Hồng Phi, mới có thể chỉ hôn cho bọn hắn, dời đi lực chú ý của Lục Nhi. "Ta sẽ đem nàng mang về." Ưng thuận hứa hẹn, Bắc hộ pháp đuổi theo hướng Lục Nhi.

Thịnh vương cũng lộ vẻ mặt bi thương, nghi hoặc không thôi, "Phương Hồng Phi làm sao có thể xuất hiện ở nơi này? Còn sát hại Vệ Khiêm. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Sở Trường Ca nói: "Phương Hồng Phi chính là kẻ giấu mặt."

Thịnh vương kinh ngạc không thôi, "Hắn không phải võ lâm minh chủ của Trung Nguyên sao? Làm sao có thể... Làm sao có thể..."

"Ngay cả ngươi cũng kinh ngạc, sao ngươi còn dám cùng giáo chủ ma giáo ta lui tới?" Sở Trường Ca nghĩ đến hắn đã sớm thấy rõ cái gọi là sắc mặt dối trá của danh môn chính phái, mới dám cùng mình kết giao.

Thịnh vương kỳ dị nhìn nhìn hắn, nói: "Ta chỉ muốn cùng nàng lui tới, sau khi đến Trung Nguyên mới biết được ngươi là vị hôn phu của nàng. Dính vào ma giáo, sao còn lui tới? Cho dù ta muốn lui tới, chỉ sợ người khác cũng không cho." Không phải nói dối. Từ sau khi hắn cấp binh cho Mộ Dung Vân Thư mượn giải vây ở Giang hồ khách điếm lần trước, cuộc sống liền trở nên "Phấn khích" hơn so với trước kia. Ba ngày có hai "Cao thủ" bên trong phủ của hắn thường lui tới, tình huống ăn cơm có độc là bình thường, nửa đêm bị lãnh kiếm làm tỉnh giấc là chuyện cơm bữa. Nếu không phải tâm tính hắn tốt, đã sớm bị việc ám sát bức điên rồi.

"Đều là cùng ma giáo lui tới, vì sao nàng có thể cáo mượn oai hùm, ta lại bị ám sát?" Vấn đề này Thịnh vương suy nghĩ thật lâu, vẫn nghĩ không thông.

Mày kiếm của Sở Trường Ca nhướng thành một đường, tầm mắt cười như không cười dừng ở trên người Mộ Dung Vân Thư, "Ngươi hỏi nàng."

Bị đẩy qua mình, Mộ Dung Vân Thư chỉ thoáng giật giật mí mắt, liền vô cùng phối hợp trả lời: "Bởi vì ta là nữ nhân của chàng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận