Lúc này, Bắc hộ pháp chợt như một trận gió chạy vào, hét lớn: "Phát hiện một hòn đảo!"
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy mừng rỡ, có lẽ bọn họ không tìm được độc nhãn hải tặc ở trên biển, cũng là bởi vì hắn bị nước biển cuốn lên trên đảo nhỏ. Nếu sự thật là như vậy, nói không chừng Sở Trường Ca cũng ở trên đảo nhỏ. Vừa nghĩ tới có khả năng này, Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy ầm ầm một hồi mừng như điên khiến sóng lòng nàng sôi sục, cuồng loạn không ngừng.
Mộ Dung Vân Thư đi ra khoang thuyền nhìn về đảo nhỏ phía trước nói: "Chưởng đà (người cầm lái), cặp bờ."
"Vâng" một hải tặc lập tức chạy đi truyền lời.
Thuyền nhanh chóng hướng đảo nhỏ đi tới, Mộ Dung Vân Thư đứng ở đầu thuyền nhìn đảo nhỏ xa xa, trong lòng không ngừng kích động. Chỉ hận không thể mọc ra một đôi cánh, lập tức bay lên đảo nhỏ, nhanh chóng tìm kiếm.
"Tiểu thư, ngộ nhỡ cô gia không có ở trên đảo thì làm sao?" Lục Nhi có chút lo lắng hỏi.
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Không có ở trên đảo thì lại tiếp tục tìm."
Lục Nhi vô lực nghiêng đầu, cau mày nói: "Biển lớn như vậy, muốn đi đâu tìm?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta sẽ tìm được chàng." Giọng nói giống như tuyên thệ vô cùng trịnh trọng.
"Ngộ nhỡ vẫn không tìm được?" Lục Nhi hỏi.
"Vẫn tìm." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt nói, đáy mắt thủy chung cố chấp không hề thay đổi. Nàng sẽ tìm được hắn, cho dù Thiên Hoang Địa Lão, biển cạn đá mòn, nàng cũng sẽ luôn luôn đi tìm, đến chết không rời.
"Nhưng mà tiểu thư, thân thể người không chịu nổi nha. Lang thang trên biển lâu ngày, cho dù người chịu được, đứa nhỏ trong bụng cũng không chịu nổi." Đây mới là điều Lục Nhi lo lắng nhất. Dù không tìm được cô gia, nếu cô gia không chết, sớm muộn gì cũng sẽ trở về tìm tiểu thư. Nhưng tiểu thư có đứa nhỏ trong bụng không thể không suy tính. Trước khi xuất phát đại phu đã thông báo nhất định phải coi chừng, tâm tình không thể quá kích động, vận động không thể quá kịch liệt, nếu không, nhẹ thì động thai, nặng thì sanh non. Nàng không dám tưởng tượng nếu đang trên đường tìm cô gia mà sanh non, thì tiểu thư sẽ như thế nào......
Mộ Dung Vân Thư lại phản ứng tỉnh táo vô cùng, trong mắt phượng xinh đẹp lóe ánh sáng nghiêm nghị khó hiểu, "Nếu ngay cả sóng gió nó cũng không chịu nổi, cũng không xứng xuất hiện trên đời, trở thành hài tử của ta cùng chàng."
"Nhưng là......" Lục Nhi còn muốn khuyên nàng, nhưng ánh mắt nhìn rất chấp nhất làm cho người khác sinh sợ hãi, nên lời gì cũng nói không ra. Lục Nhi chợt ý thức được lo lắng của mình là buồn lo vô cớ cỡ nào, muốn tiểu thư buông tha việc tìm kiếm cô gia, giống như để cho nàng buông tha ý niệm muốn sống. Một người, làm sao có thể buông tha ý niệm muốn sống đây?
Nhìn cái đảo nơi xa càng ngày càng trở nên lớn, trong lòng Lục Nhi thở dài một hơi, thầm nghĩ: cô gia, người nhất định phải ở trên đảo, nếu không, ta thật sự lo lắng tiểu thư sẽ hỏng mất.
Mắt thấy đảo nhỏ càng ngày càng gần, đứng ở đầu thuyền thậm chí có thể nhìn thấy cây cối trên đảo. Chợt, gió nổi mây phun, sấm sét vang dội. Trước một khắc còn trời xanh mây trắng, lúc này đã mây đen giăng đầy, tối om om một mảnh, thật giống như lúc nào cũng có thể sập xuống.
Ầm một tiếng nổ.
"A ——" Lục Nhi bị dọa đến nhảy dựng hét lên một tiếng, lôi kéo Mộ Dung Vân Thư nói: "Tiểu thư, trời muốn mưa, chúng ta vào đi thôi."
Mộ Dung Vân Thư rút cánh tay về, nói: "Em vào đi."
"Vậy còn người?"
Mộ Dung Vân Thư không trả lời, nhưng vẻ mặt nàng đã nói cho Lục Nhi, nàng tính toán vẫn đứng ở chỗ này.
"Tiểu thư không đi, em cũng không đi." Lục Nhi nói.
Mộ Dung Vân Thư không nói gì, tầm mắt thủy chung khóa lại trên đảo nhỏ phía trước, trong lòng không ngừng thúc giục: nhanh một chút, mau hơn một chút.
Ầm, lại tiếng sấm. Cả người Lục Nhi như bị sét đánh run rẩy một hồi. Nhưng nàng không đi. Đôi tay nắm tay áo, ở trong lòng mặc niệm: chớ sợ chớ sợ, trời sập xuống có tiểu thư ở đây......
"Phu nhân, không xong!" Bắc hộ pháp hết sức khẩn cấp từ đuôi thuyền chạy tới.
Lục Nhi rõ ràng cảm giác thân thể Mộ Dung Vân Thư run rẩy. "Tiểu thư......" Lục Nhi lo lắng lại không hiểu giương mắt nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư. Tiểu thư đang sợ cái gì?
Mộ Dung Vân Thư đang sợ xảy ra chuyện nàng sợ xảy ra nhất. "Thế nào?" Mặt mũi nàng trấn định xoay người hỏi, trong giọng nói mơ hồ lộ ra run rẩy.
Bắc hộ pháp nói: "Mái chèo gãy."
Lúc này, Tây hộ pháp chợt từ khoang thuyền chạy đến, một mặt đi một mặt nói: "Phu nhân, thuyền phía bên phải không biết tại sao vỡ ra một mảnh, nước tràn vào khoang thuyền. Đoán chừng không bao lâu nữa phía thuyền bên phải sẽ bị nước biển đánh xuyên."
Gió thổi mây tuôn, sấm sét vang dội, mái chèo gãy, khoang thuyền vỡ. Quả nhiên là, người người oán trách sao? Mộ Dung Vân Thư nhắm mắt ngửa mặt lên trời, giơ tay lên khẽ xoa mi tâm. Mùi vị tuyệt vọng, thì ra chính là như vậy. Mằn mặn, làm người ta nôn mửa.
Lục Nhi không lý giải được tại sao tiểu thư nghe qua lời nói của Đông, Bắc hộ pháp mặt lại âm trầm đau đớn, vì vậy nhỏ giọng hỏi Bắc hộ pháp, "Mái chèo gãy thì như thế nào?"
Bắc hộ pháp nói: "Mái chèo vừa gãy, thuyền sẽ không thể di chuyển."
"Vậy nước vào khoang thuyền thì như thế nào?"
"Sẽ chìm."
Sẽ chìm? Thuyền sẽ chìm?! Lục Nhi không thể tưởng tượng nổi trợn to mắt kỳ quái thốt lên: "Tại sao có thể như vậy?!"
"Ta cũng không biết." Bắc hộ pháp buồn buồn cúi đầu.
Tây hộ pháp giương mắt nhìn sắc trời một chút, nói: "Thật ra thì cũng không hỏng bét như vậy. Hiện tại gió lại bắt đầu nổi lên, đảo nhỏ đang ở phía trước, nói không chừng trước khi thuyền chìm chúng ta cũng sẽ bị gió thổi đến bên bờ."
Mộ Dung Vân Thư xoay người hướng mặt về phía trước, nói: "Không có vận khí tốt như vậy rồi." Hơi thở mong manh, trong giọng nói lộ ra tâm tình không còn kế sách.
"Tại sao?" Tây hộ pháp không hiểu. Sắc trời càng ngày càng tối, gió cũng đang dần dần lớn hơn, đem thuyền thổi tới bên bờ cũng không thành vấn đề chứ.
"Bởi vì hướng gió đang thay đổi." Nói câu nói này chính là Đông hộ pháp, cùng đến với hắn còn có Nam hộ pháp. Lúc gió bắt đầu thổi bọn họ vẫn đang quan sát cờ hải tặc lơ lửng trong không trung, phát hiện phương hướng cờ hải tặc bay lên đã từ Tây Bắc chuyển thành Tây Nam.
"Ta nghe hải tặc trên thuyền nói hướng gió trên biển luôn luôn là nửa năm hướng theo Tây Bắc, nửa năm nhắm hướng Đông Nam. Hiện tại chính là gió Tây Bắc, sớm nhất cũng phải chờ qua năm, mới có thể bắt đầu có gió Đông Nam. Làm sao sẽ đột nhiên thay đổi hướng gió?!" Giọng của Tây hộ pháp rất xẵng, giống như là đang phát giận với ông trời.
Đông hộ pháp nói: "Bây giờ đã là tháng mười rồi, còn không tới hai tháng liền qua năm. Qua được lúc đó, đoán chừng sẽ có gió Đông Nam rồi."
Tây hộ pháp không kìm được, một cước đá vào bên trên thuyền, nổi giận nói: "Cả ông trời cũng không giúp chúng ta! Gió thì không thể chờ một chút sao?!"
Lúc này, sau khi trầm mặc thật lâu Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng mở miệng, nói: "Gọi tên hải tặc đến hỏi."
"Vâng"
Chỉ chốc lát sau, Bắc hộ pháp chộp đem lên phía trước chính là cái gã tiểu đệ hải tặc kia, ném trên mặt đất như ném đi rác rưởi, nói: "Phu nhân hỏi, ngươi biết cái gì đều phải trả lời, không cho giấu giếm, biết không?"
Tiểu đệ hải tặc gật đầu như bằm tỏi.
Mộ Dung Vân Thư hỏi: "Mái chèo trước kia đã từng gãy qua?"
Tiểu đệ hải tặc gật đầu, "Có."
Mộ Dung Vân Thư: "Trước kia xử lý như thế nào?"
Tiểu đệ hải tặc: "Trước kia có mái chèo dự phòng. Mái chèo gãy chúng ta sẽ chờ sau khi sóng gió đi qua, xuống nước đem nó đổi đi."
Lúc này Bắc hộ pháp thiếu kiên nhẫn chen miệng nói: "Thật tốt quá. Mau tìm người đi đổi mái chèo. Có mái chèo tốt, chúng ta nói không chừng có thể dạt tới đảo nhỏ trước khi thuyền chìm."
Tiểu đệ hải tặc buồn buồn lắc đầu, "Tất cả mái chèo dự bị đều đã đổi lúc sóng thần lần trước."
"Như vậy có biện pháp gì tu bổ cái khe xuất hiện ở boong thuyền?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
"Có." Hải tặc tiểu đệ nghiêm túc gật đầu, "Tu bổ boong thuyền ta giỏi nhất!"
"Tốt." Mộ Dung Vân Thư hài lòng nói: "Ngươi lập tức đi tu bổ boong thuyền. Boong thuyền sửa xong, ta liền tha cho ngươi khỏi chết."
"Đa tạ cô nương khai ân!" Tiểu đệ hải tặc dập đầu lạy ba cái liên tiếp, sau đó gọi mấy hải tặc giúp đỡ, cùng nhau vào khoang thuyền làm việc.
Lúc đó, gió biển gầm thét, trong gió mang theo hạt mưa li ti, thuyền đã từ từ bị thổi cách xa đảo nhỏ.
"Trời mưa lớn, phu nhân, vào đi thôi." Đông hộ pháp biết rõ vô dụng vẫn nhịn không được mà khuyên. Tung tích giáo chủ đã không rõ, sinh tử chưa biết, bảo hộ tiểu giáo chủ có một sơ xuất gì, hắn cũng chỉ có thể lấy chết tạ thiên hạ.
Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, không nghe thấy lời nói của Đông hộ pháp. Qua thật lâu sau, nàng đột nhiên hỏi: "Mái chèo gãy mấy cây?"
Bắc hộ pháp nói: "Phần lớn đều gãy. Chỉ còn dư bốn cây, căn bản giữ thuyền bất động."
"Bốn cây...... Đủ rồi." Mộ Dung Vân Thư thì thầm một tiếng, không để ý ánh mắt không giải thích được của mọi người, cúi đầu nện bước thật to ở trên sàn tàu đi tới đi lui, tựa như đo đạc dài rộng. Sau khi đi hết một hình vuông, Mộ Dung Vân Thư dừng lại, nói: "Đông hộ pháp, lấy cho phe ta một tấm bè gỗ, cần bao lâu?"
Đông hộ pháp cúi đầu nhìn qua, nói: "Nửa giây."
Mộ Dung Vân Thư lại nghĩ, rồi nói: "Ngươi tìm mấy sợi dây nâng, cột vào cọc gỗ từ đó chia ra bốn góc, sợi dây phải căng thẳng. Đợi lát nữa ta ra hiệu cho ngươi lấy mộc bản thì ngươi liền lập tức đem nó lấy ra."
"Vâng" Đông hộ pháp mơ hồ đoán được nàng muốn làm gì, không khỏi cảm thán ở trong lòng: phu nhân là một nữ lưu, tuổi lại còn trẻ, cũng có thể núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà không đổi sắc, lâm nguy không loạn, giải quyết từng phần, khiến người không bội phục cũng không được.
"Nam hộ pháp." Mộ Dung Vân Thư mặt hướng Nam hộ pháp, lại nói: "Ngươi đem cờ hải tặc lấy xuống. Mang theo bên mình."
"Vâng" Nam hộ pháp lĩnh mệnh rời đi.
"Tây hộ pháp."
"Ở đây."
"Ngươi đi xem lương khô còn bao nhiêu, toàn bộ mang theo."
"Vâng"
"Bắc hộ pháp."
"Ở đây."
"Ngươi đi đem bốn mái chèo không bị gãy lấy tới, mang theo bên mình."
"Vâng"
An bài xong, Mộ Dung Vân Thư lại nhìn hướng đảo nhỏ càng lúc càng xa, trong lòng yên lặng cầu nguyện: chỉ mong, lần này có thể thuận lợi.
"Tiểu thư, người bảo bọn họ đi lấy lương khô, mái chèo để làm gì?"
"Chuẩn bị cho cơ hội thứ hai." Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt nói.
*
Trải qua suốt đêm phấn đấu, độc nhãn hải tặc cuối cùng đem bè gỗ làm xong.
"Huynh đệ, ta đã theo như ngươi nói đem bè gỗ làm xong, ngươi liền từ bi cho ta đi vào tránh mưa một chút thôi." Độc nhãn hải tặc đứng ở trước một cái sơn động đáng thương nói.
Bên trong động, Sở Trường Ca đang nhắm mắt vận nội lực, tu luyện nội công. Hồi lâu, hắn thở một hơi thật dài, mở mắt ra, từ từ chậm rãi đi tới cửa động, thưởng thức bộ dạng độc nhãn hải tặc chật vật không chịu nổi, nói: "Hai ngày trước còn là hiền chất, thế nào đột nhiên biến thành huynh đệ?"
Độc nhãn hải tặc lúng túng cười mỉa hai tiếng, thầm nghĩ: chỉ cần ngươi chịu giơ cao đánh khẽ, để cho ta đổi giọng gọi cha ruột cũng được. (pó tay)
"Đi tìm chút quả dại." Sở Trường Ca nói.
Độc nhãn hải tặc nghe xong lời này lập tức không ngừng kêu khổ, "Này, cuồng phong làm loạn, mưa to giàn giụa, ta đi nơi nào tìm quả dại cho ngươi?!"
Sở Trường Ca nghe vậy mặt mũi trầm xuống, nói: "Cả quả dại mà cũng tìm không được, lưu ngươi có ích lợi gì?"
Độc nhãn hải tặc vừa nghe liền luống cuống, lập tức gật đầu nói: "Được, ta đi tìm quả dại cho ngươi, sẽ đi ngay bây giờ." Dứt lời, co cẳng chạy.
Sở Trường Ca đứng ở cửa động, phát hiện cây cối bị gió thổi về phương hướng Tây Nam của đảo, lập tức mừng rỡ, lấy ra bản đồ lúc trước tìm được ở trên thuyền hải tặc. Căn cứ địa đồ, nơi hắn ở hiện tại phải là một đảo nhỏ trong Đông đảo, mà không quản hắn ở trên hòn đảo khỉ gió nào, Trung Nguyên đều ở phương hướng Đông nam của hắn. Hướng gió đã bắt đầu thay đổi, điều này nói rõ không bao lâu nữa sẽ bắt đầu có gió Đông Nam. Đến lúc đó......
Nghĩ đến sắp cùng Mộ Dung Vân Thư đoàn viên, trên mặt Sở Trường Ca hiện ra một nụ cười tuấn lãng đã lâu không thấy, nụ cười này ở trong bão táp âm trầm có vẻ vô cùng sáng rỡ.
Chỉ chốc lát sau, độc nhãn hải tặc dùng một lá chuối rộng rãi gói một đống quả dại, trên mặt bẩn thỉu chất đầy nụ cười. "Huynh đệ, ngươi xem ta tìm thấy rất nhiều quả dại." Vừa nói liền hướng sơn động chạy vào.
"Đứng lại." Sở Trường Ca ra lệnh một tiếng, độc nhãn hải tặc lập tức thắng xe. "Nếu ngươi còn dám hướng bên trong đi nửa bước, vào một ngón chân ta liền chém một ngón chân." Sở Trường Ca lạnh lùng nói.
Độc nhãn hải tặc lạnh run, gật đầu như bằm tỏi. "Ta ở cửa động là tốt rồi, cửa động là tốt rồi." Dứt lời, ân cần đem quả dại đưa cho Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca nhận lấy quả dại liền đi vào bên trong động.
Độc nhãn hải tặc xòe bàn tay ra, một hồi lâu mới kêu lên: "Huynh đệ, ngươi cho ta một ít đi!"
"Chính mình tự đi hái." Sở Trường Ca ở trong động nói.
Hai chân độc nhãn hải tặc khoanh tròn ngồi dưới đất, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, thầm nghĩ: làm hải tặc đã khó khăn, làm hải tặc tài nghệ không bằng người càng khó hơn, làm hải tặc tài nghệ không bằng người còn cùng kẻ thù ở cùng trên một đảo hoang càng thêm khó, càng thêm khó!
May nhờ hắn có dự kiến trước, đang trên đường trở về đã ăn trộm một ít. Độc nhãn hải tặc dựa đầu vào thạch bích (tảng đá), nhìn phía ngoài mưa to, bất chợt nở nụ cười. Trong nụ cười tràn đầy ưu thương cùng tự giễu.
Hắn đã từng, cũng là một hán tử ngay thẳng chính trực, cũng cùng một dạng với Sở Trường Ca, hăng hái, không ai bì nổi.
Hắn thật không hiểu nổi, mình trở nên tham sống sợ chết, rốt cuộc là vì cái gì......
Vì di ngôn của Thánh thượng trước khi lâm chung, tìm kiếm Nguyệt Quý Phi cùng hoàng tử mới ra đời?
A. Hiện tại từng cái cảng biển cũng có đầy sát thủ, chỉ chờ hắn vừa lên bờ liền lấy đầu hắn. Tự thân cũng khó bảo vệ, còn tìm Quý Phi cùng hoàng tử gì chứ?
Năm đó Thánh thượng không thương giang sơn chỉ yêu mỹ nhân, làm Ngự Lâm quân Thống soái là hắn dứt khoát từ chức, cùng với ba vị Đại Tướng Quân khác cùng nhau thề cả đời làm bạn bảo hộ vua. Theo đường cũ mới vừa ra khỏi kinh thành liền gặp phải phục kích. Đáng thương thay cho ba vị Đại Tướng Quân cả đời chinh chiến, không được máu nhuộm sa trường, lại bị kẻ gian chém giết nơi hoang dã......
Nghĩ tới, trong lòng độc nhãn hải tặc không khỏi dâng lên đầy ngập phẫn hận, quả đấm nắm chặt, trên trán bạo xuất một đường gân xanh. Tấn vương, hoàng thượng cũng đã đem ngôi vị hoàng đế tặng cho ngươi, ngươi vì sao còn phải đuổi tận giết tuyệt?!
Vì sao còn phải đuổi tận giết tuyệt?!
"A a a a ——" độc nhãn hải tặc chợt gào thét một tiếng, nhảy dựng lên, một quyền đánh vào trên thạch bích, sau đó dường như nổi điên không ngừng hướng thạch bích đánh, vừa đánh vừa rống to, "A a a...... Vì sao còn phải đuổi tận giết tuyệt, vì sao còn phải đuổi tận giết tuyệt......"
Cảm xúc bị đè nén vài chục năm, càng không thể ổn định.
Sở Trường Ca bị tiếng rống của độc nhãn hải tặc đưa tới, chợt thấy hắn dường như không muốn sống đánh loạn, mu bàn tay đã mơ hồ rướm máu, vội vàng điểm huyệt đạo của hắn.
Huyệt đạo bị điểm, độc nhãn hải tặc không thể phát tiết phẫn hận trong lòng, lại xé vỡ cổ họng ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, mới an tĩnh lại.
Sở Trường Ca lạnh lùng nhìn hắn một hồi lâu, cởi ra huyệt đạo của hắn, sau đó xoay người hướng trong động mà đi.
"Không hỏi ta vì cái gì mà như vậy?" Độc nhãn hải tặc chợt lên tiếng.
"Mỗi người đều có chuyện xưa của mình, ta đối với chuyện xưa của ngươi không có hứng thú."
Độc nhãn hải tặc nói: "Lần đầu ngươi nghe ta kể chuyện cha mẹ ngươi đại náo Kim Loan điện, biểu hiện rất có hứng thú."
"Sự tích huy hoàng của cha mẹ, làm con trai đương nhiên có hứng thú." Sở Trường Ca lạnh nhạt nói.
"Nhưng mà ta lại cảm thấy khiến ngươi hứng thú cũng không phải là cha mẹ ngươi."
"Đó là chuyện của ngươi." Bỏ lại những lời này, Sở Trường Ca đi vào bên trong động. Không sai, lúc hắn vừa nghe liền đối với sự kiện kia cảm thấy hứng thú, hoàn toàn chính xác không phải bởi vì cha mẹ to gan. Tính tình hai người bọn họ hắn còn không rõ ràng lắm sao? Đừng nói đại náo Kim Loan điện, cho dù là Đại Náo Thiên Cung cũng điều không lạ. Lúc đó hắn muốn biết ngọn nguồn chuyện kia, là bởi vì cảm thấy sự kiện kia có lẽ cùng thân thế hắn có liên quan. Mà bây giờ, hắn chỉ quan tâm một chuyện —— trở lại Trung Nguyên, cùng Vân Thư đoàn tụ. Về phần những thứ khác, cũng xếp ở phía sau.
Sở Trường Ca trở lại trong động, ngồi trở lại trên thạch đài, tiếp tục tu luyện bế khí công, vì sắp vượt qua biển rộng mà chuẩn bị.
*
Trên thuyền hải tặc xảy ra bạo động.
Đối mặt với chúng hải tặc cầm trong tay binh khí khí thế hung hăng, Mộ Dung Vân Thư tự giễu nở nụ cười, lần này thật sự là người người oán trách rồi.
"Nói cái gì sửa xong boong thuyền tạm tha không chết ta, ngươi rõ ràng đã sớm quyết định không để ý, vứt bỏ chúng ta!" Tiểu đệ hải tặc đem mộc bản dùng để sửa chữa boong thuyền hướng trên đất nặng nề ném một cái, nói: "Các huynh đệ, lương khô đã bị bọn họ cầm đi toàn bộ. Cho dù thuyền không chìm, chúng ta cũng sẽ bị đói chết tươi. Thay vì chờ chết, không bằng liều lĩnh đánh cuộc." Nói xong, Tiểu đệ hải tặc chợt trừng Tây hộ pháp, quát to một tiếng, "Lương khô đang ở trên tay hắn, xông lên ——"
Chúng hải tặc vì mạng sống, đã sớm mù quáng, giống như chó điên đánh về phía Tây hộ pháp.
Tây hộ pháp đang một tay một cái bao tải, thấy mọi người công tới, lập tức lấy bao bố làm vũ khí ngăn cản.
"Cầm." Bắc hộ pháp đem mái chèo đưa cho Nam hộ pháp, qua giúp Tây hộ pháp.
Mắt thấy sóng gió càng lúc càng lớn, thuyền bắt đầu kịch liệt dao động, trên boong thuyền cũng đã bắt đầu có nước tràn ra khắp nơi. Mộ Dung Vân Thư quyết định thật nhanh, nói với Đông hộ pháp: "Lấy mộc bản."
Đông hộ pháp lập tức song chưởng hơi dốc xuống dưới đánh ra một chưởng, phút chốc, mộc bản như cây nhổ tận gốc, từ trên sàn tàu bay lên. Đông hộ pháp tiếp được mộc bản nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, thấy nàng gật đầu, lập tức đem mộc bản đặt ngang ném xuống nước, cùng lúc đó người cũng nhảy xuống theo, rơi vào trên ván gỗ.
Nam hộ pháp nói: "Tiểu Tây, tiểu Bắc, chim bồ câu bay." Dứt lời, dùng cờ xí cột mái chèo lại ném cho Đông hộ pháp phía dưới, sau đó một tay ôm Mộ Dung Vân Thư một tay ôm Lục Nhi, phi thân nhảy xuống thuyền.
Hai người Tây, Bắc nghe được ám hiệu của Nam hộ pháp, không dây dưa cùng đám hải tặc nữa, thoát thân nhảy đến trên ván gỗ.
Chờ chúng hải tặc phục hồi tinh thần lại thì đoàn người Mộ Dung Vân Thư đã bị sóng biển thổi sang hơn 10m bên ngoài.
Xa xa, nhìn thuyền hải tặc dần dần trầm xuống. Lòng của Mộ Dung Vân Thư cũng càng ngày càng nặng nề. Không phải nàng thấy chết mà không cứu, thật sự là có lòng không đủ lực, thương mà không giúp gì được.
Số mạng tàn nhẫn là ở chỗ này, cho ngươi cơ hội còn sống, lại làm cho lương tâm của ngươi bị quất roi.
*
Mặt biển lần nữa khôi phục lại yên tĩnh, đã là bình minh ngày kế tiếp. Trời biển nối liền, mây mù lượn quanh, một rặng mây đỏ chậm rãi hiện ra, đem bầu trời nhuộm đỏ.
Mộ Dung Vân Thư nằm ở trên ván gỗ thở hổn hển mấy hơi, mới ngồi dậy, nói: "Đem buồm căng lên."
Đêm qua nước biển sôi trào cả đêm, bốn người Đông Nam Tây Bắc liền ói cả đêm, lúc này vừa đói vừa lạnh, váng đầu hoa mắt, cả người vô lực, động đậy một đầu ngón tay cũng khó khăn, chớ nói chi là giương buồm. "Chờ một lát thôi." Nam hộ pháp hữu khí vô lực nói.
Mộ Dung Vân Thư quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, thấy mặt bốn người đều nhìn nàng chằm chằm, không khỏi xì một cái bật cười, nói: "Đây là lần đầu các ngươi yêu cầu ‘chờ’với ta." Trước kia bất kể nàng có yêu cầu gì, trả lời đều có một chữ ——‘Dạ’. Xem ra, lúc này thật vô cùng mệt mỏi rồi.
Bốn người cười khổ. "Tinh thần, năng lượng phu nhân tốt như vậy, chúng ta cũng yên lòng." Đông hộ pháp vô cùng vui mừng nói.
Mộ Dung Vân Thư vừa cười một tiếng, trong lòng ấm áp một hồi, thấm ướt con ngươi. Đều nói bọn họ là Đại Ma Đầu, nào có ai biết, ma đầu đối với chủ tử tình so với quân tử càng thâm trầm hơn......
"Ơ, tiểu thư, cái đảo đó ở đâu vậy?" Lục Nhi hết nhìn Đông tới nhìn Tây, tìm kiếm khắp nơi không thấy đảo nhỏ.
Lục Nhi nhắc nhở, Mộ Dung Vân Thư cũng đột nhiên phát hiện, cái đảo nhỏ trước đây giờ không thấy. "Tại sao có thể như vậy...... Tại sao có thể như vậy......" Đại não Mộ Dung Vân Thư lập tức bị rút không, không thể tiếp tục suy tư, hai mắt không có tiêu điểm mà nhìn chằm chằm vào hư không, mặt không chút thay đổi.
Mới vừa rồi còn nửa chết nửa sống, bốn người Đông Nam Tây Bắc cũng lập tức sống lại, khẩn trương ngắm nhìn bốn phía, tìm kiếm đảo nhỏ.
"Trước mặt tới một chiếc thuyền!" Lục Nhi chỉ vào phía trước kêu lên.
Đông Nam Tây Bắc theo tiếng nhìn. "Là thương thuyền." (thuyền buôn bán)
Lục Nhi cao hứng bừng bừng nói: "Thật tốt quá, tiểu thư, chúng ta có thuyền ngồi."
Mộ Dung Vân Thư trước mặt không biểu tình, tựa hồ cảm thấy giơ một mí mắt đều là lãng phí, không lên tiếng.
Lục Nhi lập tức im miệng, tay chân luống cuống hướng nhìn bốn người Đông Nam Tây Bắc. Tâm tình của tiểu thư giống như rất sa sút......
Ngày hôm qua còn gần trong gang tấc, nhưng bây giờ tại xa khuất chân trời, khiến tâm tình mọi người xuống thấp. Đông hộ pháp thở dài một hơi, nói: "Phu nhân, lên thuyền trước thôi. Hỏi một chút thương nhân trên thuyền, có lẽ sẽ biết đảo nhỏ ở phương hướng nào."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy hai mắt tỏa sáng, đúng rồi, có thể lên thuyền hỏi đường, có lẽ trên thuyền có người biết vị trí đảo nhỏ.
"Nếu bọn họ không phối hợp, cùng lắm thì chúng ta cướp chiếc thương thuyền kia!" Bắc hộ pháp nói.
Nam hộ pháp cẩn thận quan sát thương thuyền chốc lát, nói: "Nhìn thuyền bộ dạng rất kiên cố, dùng nó tìm kiếm giáo chủ thực thích hợp."
"Lần trước là tiểu Bắc, lần này do ta xuất mã!" Nói xong, Tây hộ pháp đem mái chèo đưa cho Đông Nam Bắc, nói: "Dùng khinh công có thể đi đến nơi. Ta lên thuyền trước đánh trận đầu, cướp thuyền xong các ngươi đi lên."
*
Trên thuyền, Vệ Chấn Thiên đang đứng ở mũi thuyền trên cao nhìn xuống, nhìn Tiểu Chu phía trước, ra lệnh: "Đem thuyền chạy qua, cứu người."
"Tướng quân, thân phận đối phương không rõ, ngộ nhỡ là quân địch, có thể sẽ phức tạp." Phó tướng nói.
"Ngươi xem bộ dáng của bọn họ giống quân nhân sao?"
Phó tướng do dự một chút, nói: "Không giống. Nhưng mà chúng ta có nhiệm vụ trong người, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì Vương gia trách tội xuống......"
"Bọn họ cũng là con dân Đại Nghiệp Vương Triều." Vệ Chấn Thiên lạnh lùng nói: "Nếu đến chút lòng yêu dân Vương gia cũng không có, cũng không xứng làm hoàng đế. Một người không xứng làm hoàng đế, ngươi nguyện ý theo hắn vào sanh ra tử sao?"
Lúc này phó tướng không do dự nữa, chém đinh chặt sắt nói: "Không muốn!" Dứt lời, ra lệnh tướng sĩ bên dưới cứu người. Cuối cùng lại dặn dò: "Không cần tiết lộ thân phận." Bọn họ giả dạng làm thương thuyền, chính là không muốn để cho người ngoài biết được thân phận.
"Vâng" binh lính lĩnh mệnh. Đang muốn thả dây thừng xuống nước. Chợt, một người bay lên, một cước đá trúng mũi của hắn. "Ai ui ——" binh lính bị đá bay ra ngoài nhiều trượng.
Phó tướng cả giận nói: "Ngươi là người nào? Thật là to gan!"
"Lá gan của ta còn có thể lớn hơn một chút." Đôi tay Tây hộ pháp ôm ngực cà lơ phất phơ nói.
Vệ Chấn Thiên thấy đối phương thân thủ bất phàm, đoán chừng không phải dân chúng bình thường, liền bảo phó tướng lui ra. "Xin hỏi cao tính đại danh của các hạ?" Hắn hỏi.
Tây hộ pháp cười ha hả, nói: "Ngươi trước nên hỏi, ta muốn như thế nào."
Vệ Chấn Thiên nghe vậy cũng cười, thuận nước đẩy thuyền, hỏi: "Các hạ muốn như thế nào?"
Tây hộ pháp lạnh lùng khạc ra hai chữ, "Đánh cướp."
Phó tướng vừa nghe hai chữ ‘đánh cướp’ liền nổi giận, "Khá lắm, khoác lác vô sỉ! Người tới......"
"Lui ra!" Vệ Chấn Thiên quát lớn một tiếng.
Phó tướng biết mình lại manh động, nghe lời lui xuống, ánh mắt lại không ngừng trừng Tây hộ pháp.
Vệ Chấn Thiên nói: "Không biết các hạ nghĩ cướp cái gì?"
"Chiếc thuyền này." Tây hộ pháp thật là nước chảy mây trôi nói.
Đôi mắt Phó tướng sớm trừng lớn, trong lòng tức giận không dứt. Khá lắm, ngươi không có mắt, lại dám cướp thuyền của Vệ tướng quân!
Vệ Chấn Thiên nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tây hộ pháp một phen, sau đó nói: "Thuyền của ta ngươi cướp không được."
Tây hộ pháp nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó cười lớn một tiếng, nói: "Ta một chiêu là có thể đem ngươi bắt lại."
Vệ Chấn Thiên nói, "Cho dù như thế thật, ngươi cũng sẽ không có cơ hội ra chiêu thứ hai."
Không đợi Tây hộ pháp phản ứng kịp, một đám người ăn mặc như dân chúng không biết từ nơi nào hiện ra, vây quanh đem hắn bao bọc. Nếu như chỉ như thế, hắn không sợ. Chính là, mỗi người cầm cung trên tay, vác tên trên lưng. Nhìn tư thế giương cung cùng ánh mắt, rõ ràng chính là trải qua huấn luyện. Thì ra hắn đụng phải quân đội giả trang? Tây hộ pháp nâng trán, gần đây thật là càng ngày càng xui xẻo......
Ở trên biển yên lặng theo dõi biến hóa, Mộ Dung Vân Thư cũng phát hiện không khí trên thuyền không được bình thường, suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta cũng lên thuyền."
"Vâng"
Một trận gió lên, năm người đã đứng ở trên boong thương thuyền.
"Phu nhân." Tây hộ pháp thối lui đến bên người Mộ Dung Vân Thư, nói: "Bọn họ không phải thương nhân bình thường."
"Đã nhìn ra." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt quét nhìn trận doanh của đối phương, cuối cùng đưa mắt dừng lại ở một nam tử mặc áo bào màu xanh trên người, nói: "Người làm không hiểu chuyện, vừa rồi mới đắc tội, mong rằng tướng quân bao dung."
Vệ Chấn Thiên nghe vậy kinh hãi, thầm nghĩ: thật là nữ tử lợi hại, có thể nhìn một cái lại đoán được thân phận của hắn.
Phó tướng cũng kinh ngạc không thôi, "Làm sao ngươi biết?!"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Có một loại người trời sanh có một cỗ chánh khí, giống như có một dạng người trời sanh có một cỗ quý khí. Là tướng quân, trên người thì có Đại Tương khí. Cho dù là áo gai vải thô, cũng che dấu không được vẻ này trên người hắn, ngạo thị quần hùng uy nghiêm của Thống soái tam quân."
Trong lòng Vệ Chấn Thiên cả kinh, khá lắm, nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, từng lời châu ngọc, nói trúng tim đen. Trầm ngâm một hồi lâu, hắn nói: "Trên người cô nương không có nửa điểm dáng dấp thổ phỉ."
"Cẩu cấp khiêu tường (chó vội phải đào tường), người gấp, làm thổ phỉ một lần cũng chẳng có gì lạ." Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt nói.
Vệ Chấn Thiên ngẩn ra, nói: "Theo cô nương nói như vậy, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì khó xử?"
"Ừ, thiếu một chiếc thuyền."
"......" Vệ Chấn Thiên cảm thấy đám người kia thật sự rất cổ quái, hắn đối với bọn họ nhẹ nhàng nói chuyện, bọn họ lại từng người một mở miệng ngậm miệng chính là cướp thuyền, là muốn làm thật sao?
Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Ngươi biết chung quanh đây có cái đảo không?"
Vệ Chấn Thiên nghe vậy vẻ mặt lạnh lẽo, trong mắt lộ ra sát khí, "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư thật lơ đễnh khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Ngươi không cần khẩn trương, ta còn thiếu Thịnh vương một cái nhân tình, sẽ không cùng hắn đối nghịch. Hơn nữa, dù ta thật muốn cùng hắn đối nghịch, cũng sẽ không ngồi mộc bản mà đến."
Tỉnh táo như Vệ Chấn Thiên, cũng bị những lời này của nàng làm cả kinh, nửa ngày cũng nói không ra lời.
Phó tướng cùng bọn binh lính đi theo cũng khiếp sợ đầy mặt. Nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Trên mặt Lục Nhi cũng treo một dấu chấm hỏi thật to, càng nghe càng hồ đồ. "Tiểu thư, ý của người là, bọn họ là người của Thịnh vương?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Trong một ngày ‘hạ đại loạn quần hùng, tranh bá niên đại’ (ý là ổn định Phiên Vương các nơi, tranh đoạt thiên hạ), trừ Thịnh vương, còn có ai có quân đội trên biển?"
"Ngươi rốt cuộc là người nào?" Vệ Chấn Thiên hỏi.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Vấn đề của ta ngươi vẫn chưa trả lời, chung quanh đây trừ đất phong bên ngoài của Thịnh vương, còn có đảo nào khác không?"
"Có." Vệ Chấn Thiên nói: "Lúc này đây trên biển tất cả lớn nhỏ có mười cái đảo. Không biết ngươi hỏi là cái nào?"
Mộ Dung Vân Thư bị hỏi khó. Ngay cả mình hiện tại ở chỗ nào nàng cũng không biết, làm sao biết đảo lần trước thấy là đảo nào?
Bốn người Đông Nam Tây Bắc cũng trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.
Chợt, Bắc hộ pháp vỗ ót, hét lớn: "Ta nhớ được cái đảo nhỏ đó hình dáng rất kỳ quái, một mặt hướng Nam giống như bị chó cắn một cái......"
"Là đảo trăng khuyết!" Phó tướng nói.
Vệ Chấn Thiên cũng gật đầu nói: "Đảo Trăng khuyết cách nơi này không xa, các ngươi một đường theo hướng sao Bắc Đẩu phía trước là có thể thấy."
"Thật tốt quá!" Bắc hộ pháp vui vẻ nói: "Ngươi nhanh lên một chút bảo chưởng đà thay đổi hướng đi, đưa chúng ta đi tới cái đảo nhỏ đó!"
Vệ Chấn Thiên cau mày, "Bọn ta còn có chuyện quan trọng trong người."
Tây hộ pháp mất hứng nói: "Ngươi có thể còn chưa rõ ràng, chiếc thuyền này đã là của chúng ta." Vừa rồi chỉ có mình hắn, thế đơn lực bạc, nhưng hiện tại Đại Đông, Đại Nam cùng tiểu Bắc đều tới, nhiều gấp đôi Cung Tiễn Thủ đi nữa cũng có thể đem bắt lại.
Phó tướng lại càng không cao hứng, "Tướng quân, để cho ta giáo huấn hắn một chút!"
Vệ Chấn Thiên không lên tiếng, xem như là ngầm cho phép.
Lấy được phê chuẩn, phó tướng lấy ra một thanh Hồng Anh thương, mắt lạnh nhìn Tây hộ pháp nói: "Có giỏi thì đánh thắng thương của ta rồi hãy khoác lác vô sỉ!"
Tây hộ pháp chợt nhíu mày cười, nói với Bắc hộ pháp: "Tiểu Bắc, hắn dùng thương, cái danh tiếng này ta tặng cho ngươi." Dứt lời, trên tay của hắn chẳng biết lúc nào nhiều hơn một trường thương, ném cho Bắc hộ pháp. Mà một bộ binh bên ngoài vẻ mặt không hiểu, thương của hắn thế nào đến trên tay đối phương?
"Đa tạ!" Bắc hộ pháp tiếp được trường thương, vung lên, hai mắt nhìn thẳng đối phương, lạnh trừng.
Phó tướng sợ hãi, không dám manh động. Trong chốc lát, nhanh chóng đâm ra một thương. Nhưng Hồng Anh thương trong tay mới đâm ra một nửa, hắn cũng cảm giác được một mũi nhọn lạnh như băng kề sau ót của hắn. Mà kẻ địch trước mặt, chẳng biết từ lúc nào bóng dáng đã không thấy.
Một màn này cũng khiến cho Vệ Chấn Thiên rung động thật lớn. Cầm binh mười năm, đây là lần đầu hắn nhìn thấy thương pháp nhanh như vậy."Sư phụ của các hạ là người phương nào?" Hắn hỏi.
"Ngươi không cần phải biết." Bắc hộ pháp đem Hồng Anh thương ném xuống đất, lạnh lùng nói: "Hiện tại, chiếc thuyền này có thể là của chúng ta chưa?"
"Không thể." Vệ Chấn Thiên nói: "Trừ phi ngươi giết hết mọi người trên chiếc thuyền này."
Nghe vậy, bốn người Đông Nam Tây Bắc đồng loạt nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, chờ đợi chỉ thị. Ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần một câu nói của phu nhân, chúng ta lập tức đại khai sát giới.
Mộ Dung Vân Thư lắc đầu, nói: "Thịnh vương có ân với ta."
Bắc hộ pháp nói: "Cũng chỉ là cướp của hắn một con thuyền mà thôi, cùng lắm thì sau này đền cho hắn mười con, hai mươi con."
"Chiếc thuyền này không phải ngươi có thể thường nổi." Mộ Dung Vân Thư nhìn Vệ Chấn Thiên một cái, nói: "Ta không muốn làm hư đại sự của Thịnh vương, chỉ là tướng quân có thể cho ta mượn ít đồ hay không?"
"Cái gì?"
"Một chiếc thuyền nhỏ cùng một ít binh lính nhiều năm hành động trên biển." Mộ Dung Vân Thư nói, "Ta cần một người chỉ phương hướng cho chúng ta."
Vệ Chấn Thiên gật đầu, nói: "Cái này không thành vấn đề." Sau đó đối với phó tướng nói: "Ngươi tự mình đưa mấy vị đi đảo Trăng khuyết."
"Nhưng mà ta......"
"Đây là quân lệnh." Vệ Chấn Thiên nói.
Quân lệnh như núi. Phó tướng không dám phản kháng, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng: "Vâng" sau đó phân phó binh lính lên thuyền nhỏ.
"Đa tạ." Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt tạ ơn, liền muốn lên thuyền nhỏ.
Vệ Chấn Thiên liền vội vàng hỏi ra nghi ngờ trong lòng, "Cô nương biết đại sự củaVương gia?"
"Tam quân không động, lương thảo tiên hành(ba quân không động, lương thảo (đưa) đi trước)." Dứt lời, ý bảo Đông hộ pháp có thể xuống thuyền.
Vệ Chấn Thiên khiếp sợ trong lòng đã không thể diễn tả bằng ngôn từ, lại hỏi tới: "Không biết cô nương họ gì?"
"Mộ Dung."
*
Có phó tướng dẫn đường, một đường đi tới vô cùng thuận lợi, thời gian mặt trời lặn đã tới đảo Trăng khuyết.
"Rốt cuộc cũng lên bờ!" Lục Nhi sôi nổi đạp hạt cát.
Mộ Dung Vân Thư lại không vui vẻ như vậy, lên bờ chỉ là bắt đầu, tìm được Sở Trường Ca mới là điểm cuối. Khi đó, có lẽ nàng liền cười được rồi.
Bốn người Đông Nam Tây Bắc cũng một đường ngưng trọng, nếu như giáo chủ không lên hòn đảo này, bước kế tiếp không biết nên đi như thế nào......
Phó tướng cột chặt thuyền, tức giận nói: "Đi thôi. Bất kể nơi này có hay không có người các ngươi muốn tìm, trước tìm một chỗ đặt chân rồi hãy nói."
Đoàn người theo phó tướng hướng chỗ rừng sâu mà đi. Đi tới đi lui, Bắc hộ pháp đối với Tây hộ pháp nhỏ giọng nói: "Ta giống như nghe thấy được mùi thơm cá nướng rồi." Hẳn không phải là hắn đói váng đầu mà xuất hiện ảo giác đi......
Ánh mắt Tây hộ pháp sáng lên, nói: "Ta cũng thế." Sau đó nhìn về phía hai người Đông Nam, chỉ thấy hai người cũng nhàn nhạt gật đầu. Lập tức vui mừng mà nói: "Phu nhân, phía trước có người nướng cá."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy mừng rỡ, hít sâu mấy hơi cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên ngửi thấy mùi vị, lúc này không nói hai lời dường như điên khùng hướng phía trước mặt chạy đi.
Lục Nhi kêu to: "Tiểu thư, người chậm một chút, coi chừng ngã xuống......"
Mộ Dung Vân Thư căn bản không nghe được nàng gào thét, liều mạng chạy về phía trước, một mặt chạy một mặt nhìn chung quanh, hy vọng có thể tìm được ngọn nguồn mùi thơm này.
"Vừa nghe thấy có cá nướng cũng không cần giống như thấy mạng, nàng mấy ngày không ăn cơm rồi?" Phó tướng kỳ quái hỏi.
Lục Nhi lườm hắn một cái, nói: "Ngay cả ta cũng hiểu mà ngươi còn phải hỏi, thực ngốc!" Dứt lời, đuổi theo Mộ Dung Vân Thư.
Mặt Phó tướng không giải thích được, chẳng lẽ không phải bởi vì đói?
Mộ Dung Vân Thư chạy rồi chạy, mới chạy mấy phút liền bắt đầu cảm thấy thể lực không chịu nổi, nàng dừng lại thở hổn hển mấy hơi, đang muốn tiếp tục tìm, vừa ngẩng đầu, đụng vào một đôi mắt xinh đẹp. Một khắc kia, cả hô hấp nàng cũng đều quên, chỉ kinh ngạc nhìn lên người trước mắt, nhiều ngày gian khổ cùng uất ức hóa thành nước mắt vui sướng chảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...