"Bình thường một chút là tốt rồi, không cần như vậy......" Mộ Dung Vân Thư nhìn chín tuyệt thế mỹ nam tử trước mắt, thật sự không thể nghĩ được từ ngữ thích hợp để hình dung, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nhướng nhướng mày, khiến những lời này không giải quyết được gì. (9 mỹ nam của ma giáo đã chính thức lên sàn ^^)
Những lời này của Mộ Dung Vân Thư mặc dù chưa nói xong, nhưng bốn chữ ‘bình thường một chút’ kia đã làm cho mặt của đoạt mệnh La Sát lộ hắc tuyến. "Như vậy rất không bình thường sao?" Một trong các La Sát hỏi.
Mộ Dung Vân Thư lại suy nghĩ chốc lát, nói: "Thay đổi có điểm quá mức. Mặc dù rất đẹp, nhưng khi nhìn có chút Bất Nam Bất Nữ. Sau này vẫn là đổi về vẻ mặt trước kia đi, nhìn thuận mắt."
Quạ đen, một đám quạ thật to. Khóe miệng chín người co lại mãnh liệt, rưng rưng nhìn trời.
Sở Trường Ca cười nói, "Đó vốn là dung mạo của bọn họ." Giọng nói mười phần nghe có chút hả hê.
"Ặc......" Nàng nói thế nào thấy giống như thật. Mộ Dung Vân Thư lúng túng ho nhẹ hai tiếng, sau đó như không có việc gì nhìn trời nói: "Thời tiết hiện tại không tệ, các ngươi chính là nên ẩn thân thôi."
"......" Khí trời tốt cùng bọn họ ẩn hay không ẩn thân có quan hệ gì?
*
Lúc mặt trời lặn, Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca ở trên dãi đất hoang sơ tiếp giáp Miêu Cương dừng chân trong một cái sơn động. Sơn động rất lớn, chứa được ba - bốn mươi người, chỉ là đoạt mệnh La Sát chỉ đứng ở phần cửa động.
"Chàng có thể để cho bọn họ ở lại chỗ này." Mộ Dung Vân Thư dùng nhánh cây khơi đống lửa, nhàn nhạt nói.
Sở Trường Ca đang lúc cũng dùng nhánh cây khơi đống lửa, nghe được lời nói của Mộ Dung Vân Thư, mày kiếm nhướng nhướng, nói: "Bọn họ thích sống ở bên ngoài."
"Là như thế sao?" Mộ Dung Vân Thư cười như không cười nghía hắn, sau đó rũ mắt xuống tiếp tục khêu đống lửa, một mặt khêu một mặt không chút để ý nói, "Bộ dạng của chàng so với bọn hắn xinh xắn hơn nhiều." Ít nhất ở trong mắt nàng là như thế.
Sở Trường Ca nghe vậy mắt nhất thời lóe như sao, dương dương đắc ý nói: "Đó là đương nhiên."
"...... Nếu chàng tự tin như vậy, tại sao còn để cho bọn họ vẽ mặt quỷ ở trên mặt?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
"Ặc......" Sở Trường Ca cứng họng.
"Sợ thiếp bị sắc đẹp mê hoặc sao?" Mộ Dung Vân Thư cười hỏi.
"Dĩ nhiên không phải." Sở Trường Ca một mực phủ nhận.
Mộ Dung Vân Thư theo dõi hắn một lát, cười nói: "Là thật không phải sợ thua trước bọn họ?"
Sở Trường Ca thật giống như không nghe được lời nói của Mộ Dung Vân Thư, cười nói, "Đêm dài đằng đẵng, phu nhân, chúng ta còn việc khác phải làm."
"Loại địa phương này có thể làm gì......" Lời vừa nói ra được phân nửa, Mộ Dung Vân Thư bừng tỉnh hiểu ra, thì ra hắn nói ‘chuyện khác’ là phải..... Mặt Mộ Dung Vân Thư đỏ lên, nói: "Chàng không phải, phải..... Trúng Tuyết Vực mê hương cả người vô lực sao?"
Nghe vậy, khóe miệng Sở Trường Ca hiện ra một nụ cười xấu xa, thấp giọng nói: "Vi phu thân tàn chí kiên." (thân thể nhu nhược, ý chí kiên định ^^)
Không đợi Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn hiểu được ý tứ của những lời này, y phục trên mình đã tản ra......
Cùng lúc đó, chín người canh giữ ở bên ngoài sơn động rất tự giác tránh ra. Thời tiết hiện tại thật tốt.
*
Buổi trưa hôm sau, một chiếc xe ngựa từ từ đi lại ở trên đường nhỏ bên ngoài Thiên Môn quan, khiến cho số lượng thương lữ (thương nhân+lữ khách, người buôn bán xa nhà) không nhiều lắm liên tiếp ghé mắt. Chỉ là không phải xe ngựa dễ coi, cũng không phải là bốn con tuấn mã kéo xe, mà là chín người đánh xe.
Thật là phu xe xinh đẹp! Người đi đường không khỏi suy đoán, phu xe như thế này, chủ nhân ngồi ở trong xe sẽ càng đẹp hơn......
Lúc này, xe ngựa đã đi tới trước Thiên Môn quan, bị tướng lãnh Thủ Quan (quan canh cửa) ngăn lại. Màn xe bị một bàn tay trắng nõn thon dài vén lên."Có chuyện gì sao?" Theo âm thanh không mặn không lạt, nhẹ hỏi, chủ nhân thanh âm nhô đầu ra, lộ ra cả khuôn mặt.
Người đi đường không khỏi cũng hút một ngụm khí lạnh. Nam tử rất đẹp, rất ưu nhã, quả thật...... Quả thật tựa như thần tiên hạ phàm!
Mắt của binh sĩ canh cửa cũng nhìn ngây dại, sững sờ đứng tại chỗ.
Ngồi ở trong xe ngựa Mộ Dung Vân Thư chậm chạp không nghe được bên ngoài có động tĩnh gì, cũng nhô đầu ra hỏi, "Sao vậy?"
"Không có gì, thủ tục kiểm tra bình thường khi vào thành." Nam tử xinh đẹp, ưu nhã, cũng chính là Sở Trường Ca, quay đầu lại hướng Mộ Dung Vân Thư cười nói, sau đó quay đầu lại đối với binh sĩ canh cửa nói: "Không kiểm tra thì xin nhường đường."
Binh lính hồi hồn, vội vàng nói: "Trên xe còn có người nào?"
Sở Trường Ca nói, "Vợ của tại hạ."
Mộ Dung Vân Thư hướng binh lính cười cười, bày tỏ chữ ‘vợ’ đó đúng là chỉ nàng.
Binh lính nhìn Mộ Dung Vân Thư một cái, lại hỏi: "Không có người khác?"
Sở Trường Ca nói: "Không có."
"Được, cho qua." Binh lính thu hồi trường thương, thối lui đến bên đường, cho xe ngựa vào thành.
Tiếng xe lộc cộc, rất nhanh liền biến mất ở cuối đường lớn. Mọi người còn chưa phục hồi lại tinh thần, nhìn phương hướng xe ngựa rời đi, vẫn chưa thỏa mãn.
Một người lính chợt gãi cái gáy nói, "Người nam nhân mới vừa rồi kia nhìn quen quen."
Một người lính khác hỏi: "Người nam nhân nào?"
"Ngồi ở trong xe ngựa, chính là cỗ xe có bốn con ngựa, chín phu xe, nhìn quen quen, cảm giác đã gặp qua ở nơi nào."
"Người tuấn mỹ như vậy, ngươi đã gặp qua một lần, chắc chắn sẽ không quên, như thế nào lại chẳng qua là nhìn quen mắt."
"Cũng đúng. Nhưng là...... A!" Binh lính chợt vỗ đầu, nói: "Ta nhớ ra rồi! Hắn là Sở Trường Ca! Nữ nhân kia chính là Mộ Dung Vân Thư!"
"Sở Trường Ca? Mộ Dung Vân Thư? Ngươi nói chính là người bị cả nước truy nã Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư?"
"Đúng! Ta đã thấy bức họa bọn họ, nhất định là bọn họ, không sai! Mới vừa rồi không phát hiện, thả bọn họ vào thành! Xong rồi xong rồi, chuyện này nếu bị tướng quân phát hiện, đầu mấy người chúng ta cũng không đủ chém......"
"Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt." Binh lính nhìn trái phải một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Chuyện này chỉ có ngươi biết ta biết, chỉ cần chúng ta không nói, tướng quân cũng sẽ không biết, càng sẽ không trách tội xuống."
"Nhưng mà, hai người bọn họ là tội phạm bị truy nã! Chúng ta nhất định phải bẩm báo cho tướng quân."
"Tỉnh táo một chút! Nói cho tướng quân thì phải làm thế nào đây? Đối phương là Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư, một võ công cái thế, một Phú Khả Địch Quốc, chúng ta có thể đối phó sao? Hơn nữa, truy nã bọn họ là Phản Vương các nơi, cũng không phải là tướng quân của chúng ta. Ta nói, chuyện này tốt nhất đừng cho tướng quân biết, nếu không sẽ rước họa vào thân. Hiện tại binh mã hoảng loạn, tướng quân của chúng ta cũng bởi vì bảo trì trung lập mới giữ được một nơi bình an. Ngươi nói, Phản Vương còn gây không được, Ma vương kia có thể chọc sao?"
"Việc này...... Được rồi. Liền theo như ngươi nói mà làm."
*
Dọc theo đường đi ra roi thúc ngựa, trước khi mặt trời lặn xe ngựa rốt cuộc dừng ở trước một khách điếm trên đường lớn.
"Giáo chủ, đến rồi." Địa La sát ngồi ở giữa buồn buồn nói.
Sở Trường Ca nghe vậy nhảy xuống trước xe ngựa, sau đó đem Mộ Dung Vân Thư ôm xuống.
"Khách quan, nghỉ ngơi hay là ở trọ?" Tiểu nhị ân cần ra đón.
"Ở trọ." Sở Trường Ca một mặt nói, một mặt cùng Mộ Dung Vân Thư nắm tay đi vào khách điếm.
Gian phòng của khách điếm không lớn không nhỏ, không mới không cũ, là cái loại bình thường nhất. Chỉ là trước cửa có treo một bộ đôi liễn thu hút chú ý của Mộ Dung Vân Thư——
Vế trên: chuyện nhà quốc sự chuyện thiên hạ mọi chuyện không hỏi
(Đại ý là: Chuyện nhà chuyện nước đều không hỏi)
Vế dưới: trời đầy mây trời mưa Diễm Dương Thiên ngày ngày ăn chay
(Trời nắng trời mưa cũng ăn chay) *chém một chút, đừng ném ta^^
Hoành phi: thiên hạ thái bình
Mộ Dung Vân Thư buồn cười, gặp qua vè, chưa từng thấy qua ‘đôi liễn mua dầu’. Ông chủ của khách điếm này, tám chín phần mười cũng là quái thai.
Sở Trường Ca thấy Mộ Dung Vân Thư vẫn bật cười, liền hỏi: "Cười cái gì?"
Mộ Dung Vân Thư hướng về phía câu đối trên cửa giơ tay chỉ, ý bảo hắn nhìn.
Sở Trường Ca giương mắt nhìn sang, thấy rõ đôi liễn, đầu tiên là nhíu mày, sau đó cười nói: "Xem ra vận khí của chúng ta không tệ, về Trung Nguyên liền gặp gỡ cố nhân."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy khẽ ngẩn ra, hỏi: "Chàng biết chủ nhân gian khách điếm này?"
Sở Trường Ca lại nhìn đôi liễn một cái, nói: "Ta nghĩ là biết." Trong thiên hạ, ở cửa lớn dán câu đối kỳ quái như thế, trừ người kia, sẽ không có người thứ hai.
Lúc này, một nam tử trung niên gầy teo đầu quấn khăn đen cười dài đi tới trước bọn họ, cười to nói: "Ta khẳng định là biết."
Sở Trường Ca nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: "Thạch Nhị tiên sinh."
Nghe danh xưng ‘Thạch Nhị tiên sinh’, Mộ Dung Vân Thư không khỏi âm thầm kinh hãi, Sở Trường Ca tự phụ như vậy, thế nhưng chịu xưng người trước mắt một tiếng ‘tiên sinh’, có thể thấy được người này tuyệt không phải thế hệ thông thường. Ít nhất, quan hệ của hắn cùng với Sở Trường Ca, cũng không phải hai chữ ‘có biết’ có thể thuyết minh.
Thạch Nhị tiên sinh cười híp mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá Mộ Dung Vân Thư một phen, sau đó nói: "Tiểu cô nương, xem ngươi như nước trong veo, phải là một người thông minh, sao lại cùng Sở Trường Ca xen lẫn cùng một chỗ?"
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: "Tiền bối xem ra cũng là người thông minh, tại sao lại ở loại địa phương hoang vắng này mở khách điếm?" Trên đường thưa thớt, trừ thương lữ ra vào quan ngoại, căn bản sẽ không có người nào thăm, chớ nói chi là ở trọ.
Thạch Nhị tiên sinh nói: "Bởi vì trên con đường này có vật tại hạ cần tìm. Ngươi thì sao? Trên người Sở Trường Ca lại có đồ vật gì mà ngươi muốn?"
Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Ta nghĩ nếu muốn gì đó, đều ở trên người chàng." Nàng chính là muốn toàn bộ con người hắn.
Thạch Nhị tiên sinh ngây ngốc, ngay sau đó vỗ vai Sở Trường Ca, cười nói: "Không nghĩ tới ngươi cũng có vận khí tốt như vậy."
Lúc này nụ cười trên mặt Thạch Nhị tiên sinh nhìn ở trong mắt Mộ Dung Vân Thư lại mang theo vài phần âm trầm, cùng với nụ cười lúc trước hoàn toàn bất đồng. Mộ Dung Vân Thư không khỏi cau mày, người này chỉ sợ là địch không phải là bạn.
Sở Trường Ca niềm nở cười một tiếng, nói: "Nội lực của Sở mỗ nhất định tốt."
Thạch Nhị tiên sinh nói: "Cũng đúng, nếu ngươi không có vận khí tốt như vậy, liền không sống tới hôm nay rồi."
Sở Trường Ca nhíu mày, từ chối cho ý kiến. "Có còn phòng không?" Hắn nhìn bên trong nhà hỏi, hiển nhiên không muốn tiếp tục cái đề tài này.
Thạch Nhị tiên sinh nói: "Bằng giao tình của ta và ngươi, cho dù không có, ta cũng sẽ dọn ra cho ngươi một gian." Dứt lời, phân phó với tiểu nhị: "Dẫn khách lên lầu."
"Dạ." Tiểu nhị lập tức cười, hướng Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư làm động tác xin mời.
"Đi thôi." Sở Trường Ca nói.
"Ừ." Mộ Dung Vân Thư kỳ quái nhìn Thạch Nhị tiên sinh một cái, sau đó cùng Sở Trường Ca đi vào bên trong.
*
Vừa vào phòng khách, Mộ Dung Vân Thư liền hỏi Sở Trường Ca, "Chàng cùng Thạch Nhị tiên sinh đó có giao tình?"
Sở Trường Ca gật đầu, "Coi là có."
"Rất sâu?"
"Không cạn."
Mộ Dung Vân Thư do dự một lát, nói: "Thiếp cảm giác hắn đối với chúng ta có chút địch ý." Mặc dù Thạch Nhị tiên sinh từ đầu tới đuôi đều mang khuôn mặt tươi cười chào đón, cùng Sở Trường Ca trò chuyện xem ra cũng rất ‘tình thâm ý trọng’, nhưng mà, nàng cảm giác có điểm quái lạ.
"Không kỳ quái." Sở Trường Ca nói: "Hắn nếu đối với ta không có địch ý, vậy mới là kỳ quái."
Mặt Mộ Dung Vân Thư lộ vẻ không hiểu, "Chàng không phải nói các người giao tình không cạn sao?"
"Ác đóng cũng coi như là giao tình." Sở Trường Ca nói ra thật là nước chảy mây trôi. (ác đóng chắc tương đương với đối thủ (-_-?))
"......" Khó trách vừa bắt đầu nàng đã cảm thấy Thạch Nhị tiên sinh nói tới nói lui âm dương quái khí.
Vừa về tới Trung Nguyên liền gặp gỡ cố nhân ‘ác đóng không cạn’, vận khí của hắn quả nhiên ‘rất tốt’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...