Nhàn Thê Đương Gia

Cố phủ trong Phong Thành, nhìn từ bên ngoài dù nói đây chỉ phủ đệ của đại gia đình bình thường cũng không quá đáng. Cố Ninh Vương có ngôi phủ độc lập tại kinh đô.Mấy người họ theo Cố Khuynh Thành vừa mới tiến vào Cố phủ, thì trước mặt đã có một cái gã sai vặt đi đến, đối với Cố Khuynh Thành nói: “Tiểu thư, Chiến đương gia tới chơi.”Thất Nhàn trong nội tâm lập tức “Lộp bộp” một trận, tại nơi Hoàng triều này, còn có thể có mấy cái Chiến đương gia?Cố Khuynh Thành giống như là thật cao hứng, ngay cả lời nói đều nhiễm lên vui sướng: “Chiến ca ca đến rồi!”Chiến ca ca? Thất Nhàn quái dị mà xem xét Cố Khuynh Thành. Xem ra hai người này rất là quen thuộc a. Nếu thật là Chiến Sênh Ca, nàng hiện tại không phải là tự mình đưa dê vào miệng hổ sao? Ngày đó, nàng từ Doanh Thành một lần nữa ‘bỏ của chạy lấy ngươi’, nam nhân kia không biết đã tức giận đến thế nào nữa.Lập tức Thất nhàn nói: “Cố tiểu thư, ta có chút không thoải mái , có thể đi nghỉ ngơi trước không?”“Ngươi làm sao vậy?” Quân Nghị lo lắng nói.“Không có việc gì, bệnh cũ thôi, nghỉ ngơi xong lập tức sẽ tốt.” Thất Nhàn tiếp tục kéo dài.“Cũng tốt, vậy hôm nay cố gắng nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Cố khuynh thành lại đối với gã sai vặt nói: “Lai Phúc, mang mấy vị khách nhân xuống dưới nghỉ ngơi, hảo hảo chiêu đãi.”Xoay người lại, khóe mắt Thất Nhàn rõ ràng quét thấy một vòng áo trắng. Khóe mắt nhảy nhót, lại càng bước nhanh hơn.————————————oo——————————Đông Sương khách phòng của Cố phủ, Thác Bạt quy tới tới lui lui qua lại trước mắt Thất Nhàn, trong miệng lải nhải: “Thật sự là quá may mắn, lại có thể gặp gỡ muội muội Cố Ninh Vương! Ngươi biết không? Cố Ninh Vương là người tâm phúc trước mặt bệ hạ.”Thất nhàn thuận miệng đáp hơn mấy tiếng, tâm tư cũng sớm đã trăm hồi bách chuyển đến trên người Chiến Sênh Ca. Nam nhân kia tại sao lại ở chỗ này? Là trùng hợp sao? Nhìn bộ dạng kinh hỉ của Cố Khuynh Thành, hai người hẳn là có chút gút mắc sâu xa lắm.Nghĩ tới Chiến Sênh Ca, trong nội tâm Thất Nhàn liền bực bội không thôi.Thác Bạt Quy giương mắt ngó ngó Thất nhàn, trong lòng rất buồn bực. Nữ nhân này hôm nay thật sự là quá kỳ quái rồi, sao lại an tĩnh như thế?“Ngươi làm sao vậy, không yên lòng hay sao?” Thác Bạt Quy nhịn không được hỏi câu.“Ừ.” Không nghĩ tới lại được hồi đáp một thanh âm tiết không có chút ý nghĩa nào như trước.Thác Bạt Quy trong lòng hắc tuyến, tự mình ngồi xuống ở một bên rồi quái dị mà dò xét bộ dạng không bình thường của Thất nhàn, còn một bên thì tự mình rót chén nước. Trong lúc không chú ý, chén nước “Xoảng” một tiếng rơi xuống trên mặt đất, vỡ tan ra.Thác Bạt Quy nhìn xem Thất nhàn, rõ ràng còn không có phản ứng. Thở dài một hơi, nữ nhân này tuyệt đối rất không bình thường. Ngồi xổm thân thể, chính mình nhặt mảnh vỡ lên.“Ah!” Thác Bạt Quy đột nhiên khẽ kêu một tiếng. Ngón tay bị mảnh vỡ cắt một đường nhỏ, máu tươi đang từ vết cắt kia tuôn ra.Thất nhàn quay mắt, một vòng màu đỏ rực rỡ vừa vặn nhảy vào tầm mắt. Lập tức, trong nội tâm bành trướng như nước thủy triều tuôn ra, từng tế bào cũng như đang nhảy lên. Thất nhàn chỉ cảm thấy trong đầu một thanh âm đang gào thét muốn xông ra.Đáy mắt ám chìm. Thất nhàn kiềm chế dục vọng ở đáy lòng. Nhắm mắt, nắm thật chặc quyền đầu.Thế nhưng, ngũ quan vào lúc này tựa hồ càng thêm nhạy bén. Cái mùi tanh của máu tươi như là độc dược vậy, chúng tự chui vào bên trong hơi thở. Mọi ngóc ngách của khứu giác đều là hương vị của máu, hơn nữa nàng cảm thấy mùi vị kia thật ngọt ngào không thôi, nó không ngừng dụ hoặc lấy chính mình.Thất nhàn nhíu mày, nàng kỳ thật rất chán ghét những thứ … đồ vật máu chảy đầm đìa. Cho dù ở kiếp trước trong khi huấn luyện giết người như ngóe ở Bạch gia, cũng không có làm cho nàng đối với máu tươi sinh ra hảo cảm.Mà lúc này chính mình lại đối với máu tươi khát vọng, giống với phản ứng tuyệt đối không bình thường lúc trước, khi băng bó lúc thân thể cho Quân Nghị. Lần này cảm giác rõ ràng hơn, thế tới càng thêm mãnh liệt.Vô Danh chi cổ? Thất nhàn đột nhiên nhớ tới câu ”Sống không bằng chết” của Hứa Thượng Dương. Đây đều là do cổ sinh ra phản ứng sao?Cảm giác khát máu càng ngày càng mãnh liệt. Không được! Không tiếp tục ở trong phòng này! Sẽ làm bị thương đến Tiểu Hắc Quy!Nghĩ tới đây, Thất nhàn mạnh mẽ trợn mắt, như gió xoáy qua, chạy ra khỏi cửa phòng.Chỉ còn lại Thác Bạt Quy ở phía sau buồn bực mà hô to: “Này, ngươi đi đâu vậy?”———————————–ooo———————————-Thất nhàn du đãng ở bên trong Tiền viện, hy vọng có thể mượn rét lạnh gió đêm làm cho tâm tình của mình hồi phục, trầm tĩnh lại.“Cô nương, có cái gì phân phó sao?” Một nô bộc tuần tra ban đêm mang theo đèn, đã đi tới.Vật còn sống tiếp cận, Thất nhàn thậm chí có thể nghe thấy được mùi máu trên thân người này.Thất nhàn nhìn về phía động mạch chủ trên cổ người nọ, nếu ở chổ đó một ngụm cắn xuống, thì là việc thoải mái đến cỡ nào! Thất nhàn rõ ràng có thể tưởng tượng đến cái mùi máu thơm ngọt kia.Người nọ bị Thất Nhàn chằm chằm đến sợ hãi, không xác định mà lại hỏi một tiếng: “Cô nương?”Thất nhàn nhịn không được “Ọt ọt” nuốt thoáng một phát nước miếng, ánh mắt lập tức dời đi.“Cút ngay!” Thất nhàn quát lên.Nô bộc bị Thất nhàn đột nhiên quát thì sợ hãi kêu lên một cái, kinh sợ đắc lui ra phía sau vài bước, “Ừ” vài tiếng, liền mang theo đèn, sợ hãi được cấp thiết lui xuống.Thất nhàn hít sâu mấy hơi, đây rốt cuộc là cái gì cổ? Lợi hại như vậy, rõ ràng có thể khống chế được thần kinh người ta. Nếu như hoàn toàn bị nó ăn mòn, đoán chừng thực thật sự sẽ lâm vào trong điên cuồng.Khó trách Hứa Thượng Dương kia lại nói sống không bằng chết. Nếu một người không có suy nghĩ của mình, thấy máu là hút, dùng máu mà sống, thì cái đó còn coi là người sao? Quả thật đã trở thành một yêu quái rồi!“Meo meo”, đột nhiên vài tiếng mèo kêu truyền vào trong tai Thất nhàn.Thất Nhàn quay đầu lại, chỗ lỗ nhỏ nơi góc tường, một con mèo toàn thân là máu đang từ cái chỗ đó chui đi vào, đoán chừng là mới vừa cùng đám mèo đánh nhau.Màu đỏ! Máu!Thơm quá! Mùi vị ngon quá!Thất nhàn rốt cục nhẫn nhịn không được kích thích này nữa, ý thức dần dần mơ hồ lên. Nàng không hề chớp mắt mà nhìn thẳng con mèo, trong mắt tỏa ra hào quang nguy hiểm khi bắt được con mồi, đầu lưỡi cứ vậy mà đưa ra ngoài, khát khao liếm liếm bờ môi.Tại ánh trăng sâu kín chiếu xuống, cả người lại lộ ra vẻ ma quái mà bắt đầu…, như là dã thú cuồng dã.Thất Nhàn chậm rãi tới gần con mèo. Con mèo giống như là bị nàng hù đến, lại không có chạy đi, chỉ hoảng sợ mà ngoắc ngoắc nhìn thẳng nàng.Thất nhàn đột nhiên mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, bắt được con mèo.“Meo meo” thanh âm càng thêm dồn dập lên, con mèo ở trong tay Thất nhàn nhanh chóng giãy dụa.Thất nhàn trong nội tâm “Thẳng thắn” gia tốc, hương vị ngọt nhơn nhớt trực tiếp đạt tới đáy lòng.Nàng vô ý thức mà giương lên bộ dáng tươi cười, nghiêng thân, bờ môi liền muốn hướng trên người con mèo cắn xuống.“Ngươi đang làm cái gì thế?” Sau lưng truyền đến thanh âm nhàn nhạt và tuyệt đối lạnh lùng.Thất nhàn quay đầu lại, một bộ áo trắng tại trong bóng đêm nhẹ nhàng —— đúng là Chiến Sênh Ca.Trong ánh mắt màu đỏ tươi cùng trên mặt quái dị của Thất nhàn lập tức hiển lộ ra ở trước mắt Chiến Sênh Ca. Đôi mặt Chiến sênh ca chìm xuống, cái thần sắc này tuyệt đối không bình thường! Trên người nữ nhân này hẳn là xảy ra vấn đề gì rồi!“Cái món ăn này khá lớn a!” Thất nhàn nhìn qua Chiến Sênh Ca “Khanh khách” cười, thanh âm rõ ràng bắt đầu lúc có lúc không.Thất nhàn tiện tay hất lên, con mèo bị ném xa ra ngoài. Một cái xoay mình, con mèo chẳng quan tâm đau đớn trên người, vung ra chân, vội chạy mất.Thất nhàn mở rộng bước chân, chậm rãi đến gần vài bước cạnh Chiến Sênh Ca. Trong lúc đó liền gia tốc bộ pháp, năm ngón tay biến trảo, liền hướng Chiến Sênh Ca tập kích qua.Chiến Sênh Ca phi thân tránh đi. Nữ nhân này, tuyệt đối có vấn đề!Thất nhàn lại ép sát không tha, trảo trảo chụp vào chỗ hiểm của Chiến Sênh Ca. Chiến sênh ca chỉ có thể đón đỡ, nhưng cũng không dám đánh trả, sợ chính mình sẽ làm bị thương Thất nhàn.Đánh qua mấy hiệp, chỉ tránh né mà không tấn công, ngược lại Chiến Sênh Ca quả thực bị Thất nhàn cào rách mấy chỗ.“Cơ Thất Nhàn! Ngươi thanh tỉnh một chút!” Chiến Sênh Ca quát khẽ.Tựa hồ là một tiếng quát này khẽ khơi dậy một chút tỉnh táo của Thất nhàn, động tác lập tức trì hoãn một chút.Chiến Sênh Ca nhìn đúng thời cơ, ra tay điểm huyệt.Thất nhàn lập tức bị đông cứng thân hình, chỉ có thể giương con ngươi màu đỏ như máu trừng hướng Chiến Sênh Ca.“Nhanh, nhanh, xem xem đã xảy ra chuyện gì?” Cách đó không xa, một đội hộ viện giơ bó đuốc vội vàng chạy đến. Đại khái là bị Chiến Sênh Ca cùng Thất Nhàn đánh nhau kinh động đến.Chiến sênh ca liếc mắt nhìn hộ viện đang chạy đến, ôm lấy Thất nhàn, liền phi thân rời đi.—————————————-ooo—————————————–Trong sương phòng của Chiến sênh ca.Thất nhàn bị đặt ở trên mặt giường lớn bạch ngọc, vẫn như cũ, mở to con ngươi màu đỏ tươi, dùng sức giãy dụa muốn giải khai huyệt đạo.“Đừng nhúc nhích! Sẽ làm bị thương đến chính mình!” Chiến Sênh Ca nói. Hắn cầm mạch Thất nhàn, chỉ có thể cảm giác được khí huyết trong cơ thể nàng hỗn loạn, giống như có chân khí loạn xông, lại cân nhắc không ra rốt cuộc là cái thứ gì. Chiến Sênh Ca trong nội tâm nghi hoặc không thôi.Thất nhàn vẫn xao động bất an, toàn thân giống như phải dùng lên thật lớn khí lực, trên cánh tay gân xanh lúc ẩn lúc hiện.Chiến Sênh Ca quét mắt một vòng đến tiêu vĩ cầm cách đó không xa, đi qua, ngồi xuống.Hai tay xoa xoa, một khúc tươi mát an bình lập tức phát ra dưới bàn tay của hắn. Chiến Sênh Ca âm thầm truyền nội kình, dung nhập vào bên trong khúc, khiến người tâm thần yên tĩnh.Khúc âm thanh du dương, lạnh nhạt, như là dòng suối nhỏ trong núi, chậm rãi lưu động, quanh co khắp nơi trong núi.Trong nội tâm Thất Nhàn chậm rãi bình tĩnh lại, sắc con ngươi khôi phục bình thường, nhu hòa lên. Rõ ràng bởi vì tiếng đàn mà hoàn toàn trầm tĩnh, bình yên mà chìm vào giấc ngủ.Ban đêm yên lặng như nước, nến đỏ đua nhau chiếu rọi gian phòng, áo trắng nam tử khẽ vuốt đàn cổ, tiếng đàn lượn lờ quanh quẩn, nhìn về phía bộ dáng ngủ say của người trên giường, trong mắt chở đầy ôn nhu, trong nội tâm mềm mại mà như là mây bay nơi chân trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui