Đêm giao thừa hôm ấy, bất ngờ có trận tuyết nhẹ.
Mẹ Bạch đã sớm gói sủi cảo, chỉ chờ nước trong nồi sôi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn ngồi trước bàn, hơi nhếch nhác, trên mặt hai người đều là vết bột, thậm chí trên tóc cũng dính một chút.
Đây đương nhiên là hậu quả của việc họ khai chiến khi đang làm vằn thắn.
Triển Chiêu dùng mu bàn tay lau một vết bột mì trên mặt, giận dữ trừng Bạch Ngọc Đường một cái, nhưng Bạch Ngọc Đường lại híp mắt, thích ý cười cười, hệt như là đang xem kịch vui vậy.
Mẹ Bạch bận rộn trong phòng bếp, họ thậm chí còn nghe được tiếng sủi cảo rơi vào trong nồi. Bạch Ngọc Đường thừa cơ thò đầu qua, trên mặt ẩn ẩn chờ mong, “Mèo con, lại một năm nữa.”
Lại một năm, thời gian bọn họ cùng nhau trải qua lại thêm một năm nữa.
Ngoài cửa sổ đã có người đốt pháo, đùng đùng đoàng đoàng, mơ hồ còn có tiếng cười của trẻ con, phỏng chừng đều đã thay quần áo mới, chơi đùa chạy đuổi nhau trong tuyết, chỉ chờ cha mẹ chúng gọi về ăn cơm tất niên.
Triển Chiêu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dần nhu hòa, cậu nhớ cậu và Bạch Ngọc Đường cũng từng đùa giỡn như vậy, có điều đó cũng là rất nhiều năm về trước, hơn nữa khi đó bọn họ đều là liều mạng muốn đem đối phương nhấn vào trong tuyết, kết quả cuối cùng hai người cũng không phân thắng bại, nhưng đều đông cứng đến run rẩy, hại mẹ Bạch còn lo lắng rất lâu rằng họ sẽ bị cảm.
Khi đó, khi đó.
Từ khi nào thì bắt đầu, thời gian đã biến thành quá khứ, mà bất tri bất giác, thời gian trôi qua kẽ tay, bọn họ nắm giữ quá nhiều khi đó.
Mặc cho chẳng ai nghĩ tới, hai đứa nhỏ đã từng là oan gia đối đầu, đến cuối cùng lại đi bên nhau.
Có lẽ cậu ngóng nhìn lâu quá, Bạch Ngọc Đường bất mãn quơ quơ tay trước mặt cậu, giục cậu hoàn hồn.
“Mèo thối, nhìn ngốc như thế làm gì, nếu cậu thích pháo, tí nữa tôi đốt cho cậu —— “
Hắn không thể nói hết lời, bởi vì đôi mắt sáng lấp lánh của Triển Chiêu nhìn về phía hắn, đột nhiên đưa đầu lại gần phía trước, vừa vặn nhẹ nhàng chạm một cái vào môi Bạch Ngọc Đường.
Vừa vặn một quả pháo nổ tung giữa không trung, đùng một tiếng, bạch quang ánh lên trên mặt bọn họ.
Mắt Bạch Ngọc Đường nhất thời tối sầm, cả người khí tức đều nguy hiểm, mượn thời cơ Triển Chiêu lùi về sau, hai tay chống lên bàn, vây quanh cả người Triển Chiêu lẫn ghế, làm dáng muốn đè xuống.
“Đừng —- còn có —– “
Triển Chiêu mơ hồ vài câu, còn lại bị môi Bạch Ngọc Đường chặn trở lại. Tiếng luộc sủi cảo, tiếng pháo nổ vào lúc này đều biến mất, trong thế giới của Triển Chiêu chỉ còn lại hô hấp nhẹ nhàng của người kia. Cậu đẩy mấy lần đều không có chút ý nghĩa nào, bèn dứt khoát từ bỏ, thuận thế đỡ vai Bạch Ngọc Đường, nhắm mắt lại cảm thụ hơi thở của hắn, hơi ngửa mặt lên để hoàn thành nụ hôn này.
Bất kỳ động tác nào khác vào lúc này đều trở nên không có chút ý nghĩa nào.
Không biết qua bao lâu, bọn họ từ từ tách ra, Triển Chiêu mỉm cười nhìn hắn, thế nhưng khi cậu vừa khẽ nâng tầm mắt lên một chút thì, tâm cậu lập tức liền chùng xuống, trong nháy mắt trở nên lạnh ngắt.
Mẹ Bạch bưng một khay sủi cảo, dựa vào khung cửa bình tĩnh nhìn bọn họ.
Bạch Ngọc Đường xoay người lại hơi run run, mở mồm muốn muốn nói chuyện, “Mẹ —- “
Nhưng mẹ Bạch xua xua tay, sắc mặt ôn hòa, đặt sủi cảo lên bàn bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì, ôn nhu nói với họ, “Nhanh ăn đi.”
Bạch Ngọc Đường cau mày, còn muốn nói cái gì nữa, mẹ Bạch sầm mặt lại, hắn cũng chỉ đành bất đắc dĩ thu miệng.
Đây là bữa cơm bọn họ ăn nặng nề ngột ngạt nhất, họ đều không nói tiếng nào, vùi đầu ăn cơm, Bạch Ngọc Đường va đũa vào bát lách ca lách cách, làm như đang phát tiết bất mãn, Triển Chiêu cúi đầu, đá hắn một cước ở dưới gầm bàn, hắn mới bớt phóng túng đi một chút.
Vẻ mặt mẹ Bạch vẫn như thường, mãi đến tận khi cơm nước xong thu dọn bát đũa đáy mắt cũng không có chút sóng lớn gì.
Lòng Triển Chiêu càng trầm xuống, sau đó nghe thấy dì sai Bạch Ngọc Đường đi dọn nhà bếp.
“Nhưng mà — “
Bạch Ngọc Đường kháng nghị, cuối cùng vẫn là không tình nguyện rời đi, trước khi đi lén lút liếc nhìn Triển Chiêu một chút, lặng lẽ ở dưới bàn nắm thật chặt tay cậu.
“Mẹ, nếu như không có Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đời này thiệt thòi rồi!”
Thân ảnh màu trắng kiên cường vẫn biến mất sau cửa, sau đó tiếng nước vang lên, Triển Chiêu nhìn bóng lưng của hắn, nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay, phảng phất trên mặt còn lưu lại hơi ấm của Bạch Ngọc Đường.
Cậu không biết mẹ Bạch sẽ đối xử với bọn họ thế nào, dù sao cha mẹ nào cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy. Nhưng cậu lại rất rõ ràng, rồi một ngày nào đấy bọn họ cũng sẽ phải thẳng thắn với mẹ Bạch, bởi vì dì là người thân cận nhất của bọn họ.
Mẹ Bạch nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hướng về cậu vẫy vẫy tay.
“Tiểu Chiêu, ngồi lại đây chút.”
Trong phòng bếp tiếng nước ào ào, mẹ Bạch đưa tay muốn xoa đầu cậu, nhưng cuối cùng lại đặt ở trên vai cậu, vỗ vỗ tựa như động viên.
“Mười bốn năm, nghĩ đến không ngờ đã lớn thế này.” Dì nói nhỏ tự cười, “Con và Ngọc Đường đều xem ta già rồi.”
Triển Chiêu căng thẳng trong lòng, theo bản năng liền nắm lấy tay dì.
Trong phòng bếp tiếng nước tựa hồ nhỏ đi một chút.
Mẹ Bạch vẫn an tường nhu hòa cười, “Kỳ thực hai con, dì đã sớm loáng thoáng biết một chút, hai con có lúc quá giống bóng dáng đối phương, có lẽ số mệnh nhất định là phải gặp nhau, khi đó dì đã biết, các con nhất định phải cùng nhau, ai cũng ngăn cản không được.” Nét cười của dì mang theo chút ưu thương, “Huống hồ, dì cùng cha nó vẫn là thả cho các con đầy đủ tự do.”
“Ngọc Đường có lúc quá mức cố chấp, cho rằng dì sẽ không thoát ra khỏi bóng tối cái chết của cha nó.”
“Sau này trên đường đời có thể các con còn gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng vĩnh viễn cũng đừng mất đi hi vọng với cuộc sống, bởi vì ở phía trước đều sẽ có một ngọn đèn đang đợi con.”
Năm tuổi năm ấy, mẹ Bạch nắm bàn tay nho nhỏ của cậu, đi ra từ trong con hẻm tối tăm, vừa vặn nhìn thấy một ánh sáng không xa không gần.
Trong đêm mưa Bạch Ngọc Đường bốn tuổi mang đôi dép lông đứng trước ánh sáng duy nhất, ánh mắt lạnh lùng, tựa như mới hôm qua.
Khi đó, là cậu năm tuổi cùng Bạch Ngọc Đường bốn tuổi lần đầu gặp gỡ.
Mẹ Bạch thở dài cúi người từ ái hôn nhẹ lên trán cậu, “Phải nhớ, dì vĩnh viễn vì con giữ lại một ngọn đèn.”
Ngọn đèn ấy là Bạch Ngọc Đường, ngọn đèn ấy là ký ức gia đình của cậu.
Trong phòng bếp tiếng nước đã hoàn toàn ngừng lại, Triển Chiêu hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đứng đối diện, mím môi thật chặt.
Cậu đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt đảo qua bát đũa của cha Bạch trên bàn, sau đó nói nhỏ, “Con biết rồi, con biết.”
Nếp nhăn nơi khóe mắt mẹ Bạch chầm chậm giãn ra.
Bên ngoài tiếng pháo càng lúc càng lớn, thậm chí cửa sổ cũng rung lên.
Tuyết cũng rơi càng lúc càng mạnh, ánh lên màu đỏ của pháo, càng vui mừng.
Tuyết lành báo hiệu năm mới sung túc. (Nguyên văn: thành ngữ “Thụy tuyết triệu phong niên”)
Khúc mắc trong lòng Bạch Ngọc Đường được mở ra, tâm tình phá lệ tốt, không thể chờ đợi được nữa lôi Triển Chiêu ra ngoài, ôm một bó pháo lớn trong lồng ngực.
Trên đường tụ tập rất nhiều người, lớn tiếng đàm tiếu, từng làn từng làn khói trắng thở ra tràn ngập không khí.
Bạch Ngọc Đường không thích náo nhiệt, mang theo Triển Chiêu đến một nơi vắng vẻ, chỗ này tuyết còn trắng xóa, không có người giẫm lên, rất là yên tĩnh.
Bạch Ngọc Đường ngồi xuống gạt một ít tuyết đi, lộ ra một khoảng đất trống, sau đó đặt pháo xuống.
“Bịt tai lại!”
Hắn hướng về Triển Chiêu hô to một tiếng, rồi châm lửa đốt pháo.
Quả pháo kép đang xoay tròn trong tuyết bỗng nhiên bắn lên trời.
Bạch Ngọc Đường bịt chặt lỗ tai, mang theo ý cười nhìn cậu.
Hoa tuyết bay xuống, từng bông từng bông đậu lên bạch y, lên tóc, lên vai hắn.
Triển Chiêu đột nhiên thốt lên.
“Con chuột trắng, tôi yêu cậu!”
Pháo nổ tung giữa không trung, vang dội một tiếng.
Bạch Ngọc Đường nghiêng nghiêng đầu, “Cậu nói gì cơ?!”
“Tôi nói,” Triển Chiêu ngửa đầu la lớn, môi mấp máy vô thanh, “Bạch Ngọc Đường, tôi yêu cậu!”
Đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường cong lên, ý cười ngập tràn, hắn đột nhiên buông hai tay ra ôm chặt lấy Triển Chiêu, chóp mũi đều là hơi tuyết lành lạnh.
“Tôi biết, Mèo con, tôi biết.”
Con chuột trắng cũng là vẫn yêu Mèo con của hắn.
Đúng, là Mèo con của hắn.
Kỳ thực đối với kiếp trước của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mà nói, giữa họ chỉ lệch một phân gần nhau mà thôi. Nhưng đối với kiếp trước bọn họ lại không muốn nghĩ quá nhiều, không phải tất cả cố sự, đều nên có kết cục. Bọn họ thà rằng tất cả những thứ này đều là sinh thế luân hồi, như vậy màn che vừa mở, bọn họ vẫn là chính mình thưở ban đầu, lại trở về một khởi điểm mới, rồi gặp nhau, cùng nhau nói cười.
Tuyết lặng lẽ rơi, rơi xuống thân thể hai người đang ôm chặt lấy nhau.
Có lẽ là thật sự đáp lại câu nói kia, tuyết lành báo hiệu năm mới sung túc.
— HOÀN CHÍNH TRUYỆN —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...