Khúc mẫu tức giận nhìn Trần Tự, thằng nhãi này nói chuyện cũng quá khó nghe đi, cái gì mà thể hiện, giả bộ thể hiển cái gì?Khúc mẫu phát hoả, ánh mắt trừng lớn, hai mắt như muốn ăn thịt người.
Hơn nữa thanh âm sắc nhọn, làm cho người ta cảm thấy giống với hình tượng nhân vật mẹ chồng trong các bộ phim."Tiểu khu Hoan Nhạc Tụng cũng không phải cư xá bình thường, nói như thế nào đây cũng là cư xá đạt chất lượng.
Nơi đây một tầng ba phòng, mỗi tâng hơn một trăm mét vuông.
Lấy giá nhà của Thượng Hải lúc này, người có thể mua nhà ở đây, nói thế nào cũng không tính là người nghèo.""Các ngươi nếu muốn khoe của, không bằng tìm người mình quen biết, tối thiểu nhất bọn hắn biết rõ các ngươi là ai."Giọng nói Trần Tự vang dội, rõ ràng từng chữ truyền đến lỗ tai mọi người trong thang máy.Hắn trực tiếp đối chói, một chút khách khí cũng không cho.
Đối với loại người ngu dốt này, hoàn toàn không cần phải khách khí, nếu không bọn họ còn tưởng trái đất này là của bọn họ."Nếu như đang sống ở nước ngoài tốt lành, vậy uỷ khuất đến loại cư xá 'thấp kém' này làm gì? Như thế nào, muốn giả vờ công chúa thất sủng à!"'Trần Tự liếc mắt nhìn Khúc Tiêu Tiêu, nàng chỉ được cái xinh đẹp, thế nhưng đầu óc toàn trống trơn, ở nước ngoài du học đến một chút độc lập cũng không học được.
Thật sự đáng tiếc cho ngoại hình kia.Dựa theo nội dung cốt truyện của bộ phim, Khúc Tiểu Tiêu chính là loại người có ngoại hình mà không có não, chính là điển hình cho thể loại phú nhị đại mới nổi, không có gia giáo, phẩm đức kém cỏi, sinh hoạt thì hỗn loạn.
Cũng may mấy tập cuối của bộ phim còn tẩy trắng cho nàng đôi chút, nếu không, muốn tìm môn đăng hộ đối đúng là khó khăn.Đối với Khúc Tiểu Tiêu, hắn cũng sẽ không ôn tồn, chỉ thấy nàng thêm phiền.
Bất quá, nếu như là đối tượng tình một đêm, nàng ngược lại là đối tượng rất tốt."Ta..."Khúc Tiểu Tiêu kinh ngạc chỉ mình, tựa hồ không nghĩ tới một đại mỹ nữ như nàng, cũng có ngày bị người ta chỉ mặt dạy đời.Hơn nữa, nàng cũng không chọc ai nha, làm sao lại đổ lỗi lên đầu nàng rồi."Ai ôi! ! !, ta đã nói rồi, loại người ở cư xá này có tố chất gì chứ! Khẳng định tiểu tư này làm công nhân biên ngoài có chút tiền, sau đó mặt dày mày dạn muốn lưu lại Thượng Hải.
Nơi tốt hắn mua không nổi, nên mới mua một chỗ như này để làm hộ khẩu mà."Lời nói Khúc mẫu vừa cay nghiệt lại ác động, phối hợp với ngữ khí trào phúng kia của nàng, thật sự chọc cho người ta tức điên lên mà.Dù sao Khâu Oánh Oánh cùng Quan Sư Nhĩ đều bị chọc tức không ít, dưới lỗ tai hai người, liền nghe Khúc mẫu đang giễu cợt hai người bọn họ.
Hai người bọn họ chính là người trong lời Khúc mẫu, mặt dày mày dạn muốn làm người Thượng Hải.Trần Tự nổi giận nói: "Nói vậy hai vị chính là người bản địa Thượng Hải, mấy đời tổ tiên đều cư trú ở đây? Nếu là thế thật, thì không có người khác tới giúp Thượng Hải phát triển, Thượng Hải có thể trở thành đại đô thị cấp thế giới sao?""Ta chỉ nói thế, suy nghĩ của các ngươi quá hẹp rồi! Lấy suy nghĩ này dạy dỗ con gái, ta khó mà tin được tương lai nàng sẽ làm ra cống hiến gì cho xã hội.""Ta..." Khúc mẫu bị nói cho chóng mặt, nói chuyện có chút không lưu loát được rồi."Được rồi, đừng nói nữa, còn không ngại mất mặt sao!" Khúc phụ đen mặt lên tiếng.Kỳ thật ông cũng bị Trần Tự chọc cho tức giận không nhẹ, bất quá ông bận tâm đến thân phận của mình, không muốn tay đôi tranh chấp, lưu lại cớ cho đối thủ sử dụng."Cậu thanh niên, nói hay lắm, tôi nhớ kỹ mặt cậu rồi." Khúc phụ nhìn Trần Tự một cái thật sâu.Khúc phụ tính về sau tìm lấy cơ hội, dạy dỗ tiểu hài tử này một trận, không có tiền vốn, thì đừng cố làm đom đóm toả sáng, chọc tới người không nên chọc.
Nếu không, kết quả sẽ rất thê thảm.Trần Tự khinh thường liếc mắt nhìn một nhà Khúc Tiểu Tiêu, không nhiều lời.Trần Tự hắn là người thông minh, nếu như đã nói ra mấy lời tàn nhẫn, tự nhiên không sợ trả thù.
Huống chi, tài phú của Khúc gia cũng xứng đặt chung với hắn?Không cần nói đến tài sản của công ty, chỉ cần cổ phiếu của hắn thôi, cũng đủ mua hết sản nghiệp của Khúc gia, hơn nữa còn dư lại một đống.Khúc Tiểu Tiên cùng Khúc mẫu phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Trần Tự, bất quá Khúc phụ đã lên tiếng, bọn hắn cũng không nhiều lời.Đúng lúc này, thang máy 'ting' một tiếng, hoá ra đã tới tầng 22.Một nhà Khúc Tiểu Tiêu thờ phì phì đi ra, sau đó hai chú chim cánh cụt núp trong một góc là Khâu Oánh Oánh cùng Quan Sư Nhĩ đi ra, hai người bọn họ nhìn Trần Tự, rất muốn đưa cho hắn một ngón tay cái.
Bất quá lấy nguyên tắc không lo chuyện bao đồng, hai người vẫn nhanh chân chạy mất."Ha ha.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...