Bởi vì đã lâu lắm chưa từng chạm vào như vậy, hai người đều thập phần kích động. Bởi vậy, hôn cũng trở nên ngày càng kịch liệt. Lãnh Quân Bạch ra sức ôm Tu Diệp Vân, môi lưỡi triền giao, ai cũng không buông ai ra.
Không biết qua bao lâu, Tu Diệp Vân ngừng lại, sau đó nhìn Lãnh Quân Bạch. Lãnh Quân Bạch mở mắt, có chút nghi hoặc. Đột nhiên, Tu Diệp Vân ôm chặt Lãnh Quân Bạch, ủng người vào trong ngực.
“Diệp Vân?” Lãnh Quân Bạch có chút khó hiểu.
“Để ta ôm chốc lát đi.” Tu Diệp Vân dài thán một hơi. Đã lâu không gặp mặt, Tu Diệp Vân đầu tiên muốn chỉ là có thể ôm chặt lấy Lãnh Quân Bạch. Dù rằng buổi trưa hắn đã hận không thể lột sạch y phục của Lãnh Quân Bạch. Nhưng khi hắn thật sự đụng tới người này, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể y, Tu Diệp Vân chỉ muốn kéo người này vào lòng mà thôi.
“Có chút không thở được.” Lãnh Quân Bạch nháy mắt mấy cái.
Tu Diệp Vân hơi thả lỏng một chút, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lãnh Quân Bạch. Lãnh Quân Bạch âm thầm chớp mi, sau đó ha hả cười, “Diệp Vân, ngươi kỳ thật là đang khiêu khích ta sao?” Nói xong, giống như con cún nhỏ cọ cọ vào cổ Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân nhếch khóe môi, sau đó vỗ nhẹ lên đùi Lãnh Quân Bạch, “Là ngươi đang khiêu khích ta mới đúng chứ!” Nói xong, nâng mặt Lãnh Quân Bạch lên, tiếp tục chuyện vừa rồi.
Lãnh Quân Bạch sớm dự đoán được, phối hợp đón ý nói hùa Tu Diệp Vân. Chỉ là lúc này đây, cũng không có kịch liệt như vừa rồi, Tu Diệp Vân chỉ nhẹ nhàng mân mê cánh môi Lãnh Quân Bạch, cảm thụ sự mềm mại kia.
Lãnh Quân Bạch nhịn không được nở nụ cười, “Ngươi hôm nay thật giỏi chịu đựng nha, ta trước kia thế nào lại không biết a? Ngươi… Ô… Ân…” Lãnh Quân Bạch hiển nhiên là không đắc ý được bao lâu, liền bị Tu Diệp Vân đoạt đi tự do ngôn luận.
Tu Diệp Vân nhấm nháp thứ mềm mại đã lâu không cảm nhận này, nhẹ nhàng khẳng cắn, tựa hồ đang trừng phạt câu nói mát vừa rồi của Lãnh Quân Bạch. Lúc sau, đầu lưỡi khai mở cánh hoa có chút sưng đỏ, cùng đầu lưỡi Lãnh Quân Bạch cuốn lấy nhau.
Lãnh Quân Bạch cảm thấy ‘khinh bỉ’ hành vi đột kích của Tu Diệp Vân, nhưng là hôn vẫn thập phần nhập thần. Bị cắn có chút không cam lòng, bởi vậy cũng thừa dịp cắn môi dưới Tu Diệp Vân một chút.
Tu Diệp Vân mở to mắt, sủng nịch nhìn Lãnh Quân Bạch một cái, sau đó đem dời ra. Từng bước tới bên giường, Lãnh Quân Bạch bị Tu Diệp Vân bức không ngừng lui về phía sau, sau đó ngã xuống giường.
Tu Diệp Vân đè lên người Lãnh Quân Bạch, tà tà nở nụ cười, “Kỳ thật… Ta cũng rất vội.” Nói xong, liền cúi người hôn xuống. Môi ở cổ cùng xương quai xanh của Lãnh Quân Bạch không ngừng di động, khi thì khẳng cắn, khi thì hút duẫn, lưu lại đống hồng ngân khinh trọng bất đồng.
“Ân…” Lãnh Quân Bạch rên rỉ một tiếng, ánh mắt trở nên có chút mê ly. Mà tay Tu Diệp Vân không biết khi nào thì đã dao động trên phân thân của y, sau đó cách lý y nhẹ nhàng vuốt ve, “A…” Lãnh Quân Bạch cố gắng thả lỏng, bởi vì quá lâu rồi chưa làm, cũng có chút thẹn thùng a.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể cắn môi.
Tu Diệp Vân đột nhiên dừng động tác, sau đó nhìn Lãnh Quân Bạch.
“Làm sao vậy?” Lãnh Quân Bạch khó hiểu nhìn Tu Diệp Vân.
“Ngươi xem, môi đã muốn tróc da.” Nói xong, lấy tay nhẹ nhàng điểm điểm, “Nếu ngươi cắn nát môi, ta sao nhẫn tâm làm tiếp nữa?” Nói xong, lộ ra biểu tình bi thống.
Lãnh Quân Bạch lại lần nữa âm thầm ‘khinh bỉ’ Tu Diệp Vân, sau đó chủ động cọ cọ lên tay Tu Diệp Vân.
Cảm nhận được động tác của Lãnh Quân Bạch, Tu Diệp Vân cười hì hì tiếp tục chuyện vừa rồi. Môi cũng dời tới trước ngực, ngậm lấy điểm đỏ sẫm, đầu lưỡi không ngừng đánh chuyển.
“A… Ân… Ha…” Lãnh Quân Bạch hơi hơi cau mày, thập phần hưởng thụ khẽ rên thành tiếng, “Aha… A…” Cảm giác trên người nháy mắt như hỏa thiêu, có chút nhiệt.
Tu Diệp Vân tách chân Lãnh Quân Bạch ra, lại đột nhiên phát hiện, không có dầu bôi trơn. Lãnh Quân Bạch dùng ánh mắt mê ly nhìn Tu Diệp Vân, sau đó đứng dậy, đẩy ngã Tu Diệp Vân, tự mình khóa ngồi lên trên, “Không cần mở rộng!” Nói xong, liền bất chợt ngồi xuống.
“A ——!” Lãnh Quân Bạch hiển nhiên là cực đau, y chống lên người Tu Diệp Vân, hai tay giữ lấy vai Tu Diệp Vân, run nhè nhẹ.
Tu Diệp Vân kỳ thật cũng không dễ chịu chút nào, dù sao, Lãnh Quân Bạch hiện tại thật chặt, kẹp có chút nhanh. Nhưng so với Lãnh Quân Bạch, khó chịu của hắn căn bản không tính là gì.
“Ngươi sao làm vậy.” Tu Diệp Vân có chút trách cứ. Hắn cũng không muốn làm cho Lãnh Quân Bạch chịu một chút thương tổn nào nữa, hiện giờ, Lãnh Quân Bạch chảy máu, lại bởi vì làm tình với mình.
“Buổi chiều đã nói, ta muốn.” Lãnh Quân Bạch nói.
Nhưng mà, ngươi cũng không cần mạnh như vậy đi! Tu Diệp Vân thán một hơi, sau đó hai tay xoa đồn bộ Lãnh Quân Bạch, nhẹ nhàng vuốt ve, gợi lên một tia khoái cảm, “Quân Bạch, thả lỏng…” Nói xong, một bàn tay từ phía sau chậm rãi chuyển về phía trước, theo xương sống đến cổ, nhẹ nhàng vuốt ve, muốn cho Lãnh Quân Bạch thả lỏng một ít.
“Ân…” Lãnh Quân Bạch nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, cũng không biết là vì đau đớn hay thoải mái.
Tu Diệp Vân thử hướng về phía trước đỉnh đỉnh, “Có đau không?”
Lãnh Quân Bạch lắc lắc đầu, “Tốt hơn nhiều.” Sau đó mím môi lại nói, “Ngươi động đi.”
Tu Diệp Vân cười cười, “Quân Bạch a, bây giờ là ngươi đè ta, người nên động là ngươi đi.”
Lãnh Quân Bạch chậm rãi ngồi dậy, đỏ mặt nhìn Tu Diệp Vân, “Ngươi… Ngươi không phải cũng có thể… A…” Hung hăng trừng mắt Tu Diệp Vân, người kia thế mà khi mình nói còn đỉnh đỉnh lên khiêu khích.
“Làm sao vậy? Trừng ta làm cái gì?” Tu Diệp Vân làm như không biết chuyện gì xảy ra, rồi lại không ngừng đỉnh về phía trước, chỉ là tốc độ thực chậm, khiến Lãnh Quân Bạch hận không thể giết hắn.
“Ngươi… Ngươi… Ân…” Mặt Lãnh Quân Bạch ngày càng hồng, đột nhiên nhớ tới, rõ ràng là tự mình ‘lựa chọn’ vị trí như vậy, hiện giờ, coi như mình xui xẻo! Vì thế, hai tay y để trên bả vai Tu Diệp Vân, sau đó chậm rãi luận động.
Tu Diệp Vân khóe môi nhếch lên, sau đó thoải mái thở dài một tiếng. Nhìn Lãnh Quân Bạch biểu tình hưởng thụ, với Tu Diệp Vân cũng coi như là một loại hưởng thụ. Nghĩ như vậy, một bàn tay xoa nắm bờ mông Lãnh Quân Bạch, tay kia thì đặt trên phân thân Lãnh Quân Bạch chậm rãi lộng bộ.
“A…” Đột nhiên khoái cảm ập tới, khiến Lãnh Quân Bạch lại một lần nữa phát ra thanh âm. Vốn, nguyên bản cũng thực thư thái… Ai biết, Tu Diệp Vân lại lấy lại chủ động? Bởi vì bị làm cho thực thoải mái, Lãnh Quân Bạch cũng không kìm được đẩy nhanh tốc độ, “Aha… Aha… Ân… A…”
Hai người cứ như vậy, vẫn duy trì cao thấp phù hợp, thẳng đến đồng thời đạt tới đỉnh. Lãnh Quân Bạch cảm thấy một cỗ lửa nóng bắn vào trong cơ thể mình, khiến y run rẩy, cùng lúc đó bản thân cũng bắn ra. Bạch chước phun ra trên bụng Tu Diệp Vân, hồi lâu Lãnh Quân Bạch quay mặt, không nhìn Tu Diệp Vân, nhưng cũng không nâng nổi thân dậy.
Tu Diệp Vân cười cười, nhưng dù ngồi dậy, lại vẫn duy trì hiện trạng, hôn lên môi Lãnh Quân Bạch. Trong quá trình, yên lặng thay đổi vị trí.
Hôn, khiến cho hơi thở hai người vừa bình ổn xuống lại lần thứ hai hỗn loạn lên. Tu Diệp Vân cười cười, lại là một phen kịch liệt mây mưa. Nhất thời, trong phòng lại một lần nữa cảnh xuân sáng lạn, cùng với tiếng rên rỉ tuyệt vời, và suyễn thanh thô trọng.
Vì thế, đêm hôm đó, xuân quang tỷ tỷ quang lâm Diệp điện bốn năm lần, vì thế ngày hôm sau… Hai người ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao. Đáng thương Đông Mai, gõ cửa hoài mà không có người đáp lại thực không biết nên làm cái gì bây giờ. Vì thế, Tiểu cô nương này, Tu Diệp Vân cùng Lãnh Quân Bạch ngủ bao lâu, nàng liền đợi ở cửa bấy lâu.
Chỉ là nàng cảm thấy, chỉ đứng trước cửa phòng thôi, cũng cảm thấy ấm áp rồi.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Nam phong quán, tiểu quan quán lớn nhất Tiên Diệp quốc.
Mọi người đều biết, tiểu quan bên trong quán đều là có nét đặc biệt, nếu không chính là cực kỳ xinh đẹp, nếu không chính là diện mạo thanh tú, nếu có vẻ ngoài bình thường, như vậy… Cũng nhất định là có điểm đặc sắc. Nếu không, đã bị đuổi khỏi ra Nam phong quán.
Mà mọi người đều biết, đứng đầu bảng của Nam phong quán, là một vị tiểu quan kêu là Nam Phong. Bởi vì diện mạo tuyệt mỹ, cầm kỹ vũ kỹ nhất lưu, hơn nữa giọng hát tuyệt vời, liền được ban tên là Nam Phong, cùng tên với quán, đủ để thuyết minh địa vị của y.
Chỉ là, mỹ nhân này, chỉ nghe thấy tiếng không thấy người, bởi vì, mỹ nhân tính tình cao ngạo, cho tới giờ đều luôn che mặt.
Còn nữa, mỹ nhân này, không chỉ xem không được đồng thời cũng sờ không được. Bởi vì, Nam Phong bán nghệ không bán thân.
Bất quá, cũng có những người đố kỵ nói, Nam Phong này, đã sớm trao tâm cho người, mọi thứ đều cho người nọ.
Cũng có người khinh thường nói, kỳ thật người nọ trong lời đồn, bất quá là Nam Phong tự mình đa tình.
Lại nói, trước đó vài ngày, gia đình người nọ phát sinh sự cố, cùng đệ đệ bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử. Kỳ quái chính là, ngay sau đó, Nam phong quán truyền ra tin tức Nam Phong nguyện ý bán mình. Mà ngày đó, ai ra giá cao nhất, Nam Phong liền về tay người đó.
Bởi vậy, hôm nay Nam phong quán dị thường náo nhiệt. Có người xem náo nhiệt, còn có người mang tiền đến muốn đưa mỹ nhân về.
Sau một phen cạnh tranh kịch liệt, Nam Phong bị một vị nam tử họ Diệp mua đi. Người này ra giá năm nghìn hai hoàng kim, đây không phải con số mà dân thường có thể chi ra được. Vì thế, Nam Phong liền bị kiệu tám người khiêng nâng đi.
Vị nam tử này tên là Diệp Văn, coi như là nửa hoàng thất. Tóm lại, trên người gã có huyết mạch hoàng thất, chẳng qua, cũng khá tạp. Nhưng mà, cũng chỉ bằng điểm này, Diệp Văn này liền làm xằng làm bậy.
Ỷ vào quyền lợi trong tay, không chuyện xấu nào không làm. Hơn nữa, ở trên giường gã có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng. Người này thèm nhỏ dãi Nam Phong đã lâu, hiện giờ ôm được mỹ nhân về, còn không biết sẽ tra tấn Nam Phong tới mức nào đây.
Thời điểm Nam Phong bị người thỉnh ra khỏi kiệu, liền thấy Diệp Văn với nụ cười thập phần ghê tởm. Nam Phong nhíu mày, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Dọc theo đường đi bị Diệp Văn ôm thắt lưng, tay người nọ còn không an phận. Nam Phong nghĩ muốn đẩy người này ra, nhưng hai người thân phận chênh lệch nên không thể làm gì.
Trong mắt Nam Phong hiện lên trừ bỏ hoảng sợ còn có khó hiểu, dường như không rõ đang xảy ra chuyện gì. Thẳng đến khi bị Diệp Văn ấn lên giường, hắn mới bắt đầu giãy dụa, mãnh liệt giãy dụa.
Y phục bị xé mở, lộ ra lồng ngực trắng nõn gầy yếu. Bởi vì tiếp xúc tới không khí, Nam Phong cả người co rúm lại. Lắc đầu, trong miệng kêu ‘không cần’.
Thế nhưng, bộ dáng kia của y, chỉ càng thêm khơi dậy dục vọng thi ngược của Diệp Văn.
Nam Phong kêu khóc, muốn đá Diệp Văn, nhưng chân lại bị Diệp Văn bắt lấy, mạnh mẽ gác lên vai gã. Tay Nam Phong túm lấy gối trên đầu giường, đập liên hồi vào Diệp Văn. Gối đầu tuy rằng không phải vật cứng, nhưng cũng làm cho Diệp Văn ngẩn người. Nam Phong nhân cơ hội này, hung hăng dùng chân đạp vào ngực Diệp Văn một cước, Diệp Văn bị một cước bật ngược ra sau. Nam Phong liền chạy nhanh xuống giường chạy ra phía cửa.
Diệp Văn lập tức khôi phục lại, xuống giường đuổi theo túm lấy Nam Phong.
“Tiện nhân! Ngươi dám đánh ta!” Diệp Văn bắt được Nam Phong, hung hăng cho Nam Phong mấy bàn tay.
Nam Phong ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ, khóe môi tràn ra tơ máu, y bị Diệp Văn túm lấy, động không được, chỉ có thể bụm mặt không ngừng khóc, “Ta không phải tiện nhân… Ta không phải… Ô…” Nói xong, còn giương nanh múa vuốt muốn đối phó với Diệp Văn.
Diệp Văn bị Nam Phong ồn ào mà nháy mắt không còn hưng trí, quăng người trên đất, hừ lạnh một tiếng, sau đó khóa trái Nam Phong ở trong phòng.
Nam Phong khóc lui vào góc tường, dùng y phục bị tàn phá gắt gao bọc lấy mình, thế nhưng mảnh vải rách này căn bản không có gì dùng. Nam Phong cảm giác càng ngày càng lạnh, y thấy trên bàn có chén trà cùng ấm trà, vì thế nhịn đau đứng lên, muốn rót cho mình chút nước ấm, thế nhưng ấm trà lại trống không, bên trong không có cái gì.
Nam Phong tuyệt vọng, y nhìn chung quanh, vẻ mặt mờ mịt. Cuối cùng, ánh mắt trở lại trên bàn, Nam Phong cầm lấy một cái chén, sau đó lại lần nữa lùi về góc tường.
Không dám đập vỡ chén, sợ phát ra âm thanh, bởi vậy, y đành phải ra sức cứa chén trà, không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy ‘phanh!’ một tiếng, Nam Phong tiếp tục cứa ra mảnh nhỏ hơn. Thật cẩn thận giấu coi như hoàn hảo trong tay áo, Nam Phong ngã trên mặt đất.
Thần kinh vẫn buộc chặt, không dám ngủ. Bởi vì y sợ, sợ hãi nam nhân kia tùy thời sẽ trở lại.
Không biết qua bao lâu, Nam Phong nhìn phía ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã sáng. Nam Phong nhíu nhíu mày, cảm thấy toàn thân cứng ngắc không thoải mái. Cánh cửa lập tức bị người đá văng ra, Nam Phong giật mình quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân khiến y sợ hãi.
“Tiểu mỹ nhân… Nghĩ thông suốt rồi chứ?” Diệp Văn híp mắt cười nói.
Nam Phong rụt lùi, không nói lời nào. Bộ dáng của y, lại càng khiến Diệp Văn yêu thích. Diệp Văn bất chợt nhào tới, ở trên cổ Nam Phong khẳng cắn.
Nam Phong thấy nam nhân nhắm mắt lại, lập tức cầm lấy mảnh chén nhỏ tối qua cứa nứt, nhanh chóng đâm vào cổ họng nam nhân. Cơ thể người trên tựa hồ ngây ra một lúc, sau đó, y liền cảm thấy có cái gì ấm ấm chảy xuống, nhỏ giọt trên người mình. Nam Phong đẩy người trên thân ra, lập tức tông cửa xông ra.
Người trong phủ gặp Nam Phong toàn thân đều là máu chạy ra, không khỏi nghi hoặc. Đột nhiên nghe thấy có người hô to, “Không xong, lão gia đã chết, mau bắt lấy hắn!” Vì thế, Nam Phong gầy yếu, cuối cùng cũng không chạy thoát khỏi chỗ này.
Bởi vì Diệp Văn là người hoàng thất, bởi vậy chuyện này cuối cùng được đưa lên tầng cao nhất, bị Diệp Hoài Hâm biết. Diệp Hoài Hâm kỳ thật thực chán ghét Diệp Văn, vì tên kia toàn làm những điều tồi tệ, thế nhưng y không xử lý không được.
Vừa vặn, trên đường gặp gỡ Lãnh Quân Bạch cùng Tu Diệp Vân. Hai người thấy Diệp Hoài Hâm mày khóa chặt, bởi vậy, quyết định đi theo y cùng xử lý chuyện này.
Kết quả, chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Sau khi Nam Phong bị bắt, vẫn không nói một lời, thế nhưng vừa nhìn thấy đám người Diệp Hoài Hâm đến, đột nhiên lại mở miệng.
“Lãnh… Lãnh phó hiệu trưởng…”
Lãnh Quân Bạch cùng Tu Diệp Vân đều nhíu mày, Lãnh Quân Bạch nhìn Nam Phong, sau đó trầm giọng hỏi, “Ngươi là ai?”
“Ta là…”
Bi kịch cho Tu Diệp Vân, còn chưa nghe được đáp án, đã bị Tức Vũ gọi đi rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...