NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ

Sau khi bá quan văn võ biết tin hoàng hậu đã trở về, thì cũng là lúc hoàng đế đã hai buổi sáng không lên triều. Mọi người trong lòng đều âm thầm thở dài một hơi, chỉ riêng có Quỳnh Chấn đại tướng quân là nôn nóng mong sớm diện kiến hoàng đế.

Quỳnh tướng quân vừa khi mọi người giải tán rời khỏi đại điện thì mới đưa mắt tìm kiếm, hắn đuổi theo sau Văn Hiên ra bên ngoài lớn tiếng gọi: “ Thượng tướng xin ngừng bước đã.”

“ Quỳnh đại tướng quân?” Văn Hiên đang định mang số tấu sớ hôm nay đến ngự thư phòng thì nghe thấy người gọi, hắn giao lại cho tiểu thái giám mang đi trước rồi mới khách sáo cười với Quỳnh Chấn: “ Ngài tìm ta có chuyện gì sao?”

“ À, thật ra chuyện này là vì hai tên nhi tử của ta.”

Thấy Quỳnh Chấn có vẻ khó mở lời, Văn Hiên nói: “ Nếu có việc gì cần ta giúp đỡ xin tướng quân cứ nói, ta nếu có thể giúp sẽ không từ chối.”

Con người Văn Hiên văn thư lễ độ, là người vừa có tài học lại khiêm tốn chừng mực. Tính tuổi tác Quỳnh Chấn có thể là bậc trưởng bối, nhưng xét theo chức tước thì Văn Hiên vẫn cao hơn. Vậy nên đối với thái độ nho nhã lễ độ của hắn khiến Quỳnh Chấn rất nể phục.

“ Chẳng là thượng tướng cũng biết, hôn sự hai khuyển tử của ta đều phải chờ đến hoàng thượng định đoạt.” Quỳnh đại tướng quân thở dài một tiếng rồi mới nói tiếp: “ Ngài cũng biết Thiên Vũ cùng Đan Na tâm đầu ý hợp, cũng đã được hoàng thượng cùng hoàng hậu chấp thuận. Hôn sự này trước sau đã được định, Thiên Vũ chắc chắn không thể lấy thêm tiểu thiếp qua cửa.”

“ Việc này…” Văn Hiên ra vẻ suy nghĩ một chút rồi mới nghi hoặc lên tiếng hỏi: “ Lý nào Quỳnh đại tướng quân không vừa ý tam Nguyệt công tử sao?”

Quỳnh Chấn vừa nghe hỏi lại nhớ tới ánh mắt lạnh của hoàng đế mà rùng mình, hắn gượng cười: “ Đây là chuyện không thể nào, hôn sự do hoàng thượng cùng hoàng hậu đích thân làm chủ, ngày lành cũng đã định rồi. Hơn nữa ta cùng phu nhân đều rất yêu thích Đan Na, làm sao có thể nói là không vừa lòng.”

“ Vậy thì tốt rồi, ta còn lo lắng tướng quân vẫn nghĩ chưa thông suốt, hôn sự này chắc chắn đã định rồi.”

“ Đúng vậy.” Quỳnh Chấn nhìn xung quanh một lần, xác định không có người rồi mới nhỏ giọng: “ Nhưng thượng tướng cũng biết, Đan Na rất tốt thế nhưng… cái kia… là không thể sinh hài tử.”


Văn Hiên gật đầu lại đầy cảm thông nói: “ Ta cũng rất thấu hiểu lo lắng của bậc làm phụ thân như ngài.”

“ Chính là vì vậy.” Quỳnh Chấn cao hứng nói: “ Lần trước chúng ta tiếp đón Tần tiểu thư muốn tạo điều kiện cùng với đứa con thứ hai của mình, ngài cũng biết rồi đó, bị tam hoàng tử đến náo loạn một hồi đến trong ngoài đều biết.”

“ Vậy nên…?”

“ Vậy nên ta thật nóng ruột muốn cầu kiến hoàng thượng, xin người ban hôn cho Minh Viễn cùng với hiền nữ họ hàng xa ở thôn quê.” Quỳnh Chấn nói tiếp: “ Hiện giờ lại không cách nào diện kiến được hoàng thượng, vẫn mong thượng tướng ở trước mặt người nói giúp vài câu.”

Văn Hiện gật gật đầu, hắn tựa như vừa suy nghĩ thấu đáo rồi mới nói: “ Ta cũng rất muốn giúp đỡ ngài, nhưng tướng quân cũng biết rồi đó. Hoàng thượng vô cùng yêu thương sủng ái hoàng hậu, không cần biết là chuyện gì, chỉ cần là hoàng hậu không đồng ý thì cho dù ai nói gì đi nữa cũng vô dụng.”

“ Chuyện này…” Quỳnh Chấn cũng không rõ thế nào, nghe Văn Hiên nói thì mới gật đầu: “ Nếu vậy ta sẽ chờ để xin phép được diện kiến hoàng hậu, xin người thuyết phục hoàng thượng.”

“ Đợi đã.” Văn Hiên lên tiếng ngăn lại, hắn tỏ vẻ nghiêm trọng nói: “ Chắc là tướng quân cũng biết lục hoàng tử vì sao lại náo loạn tướng quân phủ của ngài rồi chứ?”

Quỳnh Chấn lúc này sắc mặt đen lại, hôm đó lục hoàng tử không những làm loạn thì thôi, còn luôn miệng mắng chửi nhi tử của hắn là đồ trứng thúi, cái gì mà ăn vụng sau lưng, một chân đạp hai thuyền… nếu không phải vì vậy hắn cũng không lo sợ đến hương quả nhà mình, cuốn quýt tìm nương tử cho Minh Viễn.

Thấy Quỳnh Chấn sắc mặt xấu đi còn không chịu nói gì, Văn Hiên thở dài: “ Lục hoàng tử từ nhỏ đến lớn bám theo bên cạnh Minh Viễn, vẫn là nhi tử của ngài cam tâm tình nguyện để bị đeo bám, còn theo sau dọn dẹp rắc rối không ít. Quỳnh tướng quân đến hôm nay chắc đã đoán ra rồi đi.”

“…”

“ Nói thật với ngài, Lục hoàng tử cùng với hoàng hậu dù là trước kia hay bây giờ quan hệ đều rất tốt.” Văn Hiên cặn kẽ giải thích: “ Lục hoàng tử họa nhỏ thì có Minh Viễn dọn, họa lớn thì có hoàng hậu thay mình gánh, tới bây giờ ngài đã từng thấy lục hoàng tử gây ra đại họa gì mà không thể thoát tội chưa?”


Từ những gì Văn Hiên nói, Quỳnh Chấn bắt đầu cảm thấy tương lai được bồng cháu của mình phía trước ngày càng tối, sắc mặt lại muốn tối đen theo.

“ Ngài nói xem nếu như lục hoàng tử ở chỗ hoàng hậu nói một chút, hoàng hậu lại vì y mà tỏ rõ ý định của mình, để hoàng thượng thấy được…”

“ Nhưng… nhưng… Quỳnh gia ta…”

Văn Hiên không để Quỳnh Chấn có cơ hội tự an ủi mình, cứ vậy sát muối vào vết thương của hắn: “ Ta nghĩ Quỳnh tướng quân thay vì khổ tâm muốn tìm thê tử cho Minh Viễn, hay là vẫn nghĩ đến tự mình sinh thêm một nhi tử vẫn dễ dàng hơn.”

Trơ mắt nhìn bóng lưng đáng thương cua Quỳnh đại tướng quân rời khỏi, Văn Hiên bấc đắc dĩ thở dài hai tiếng. Hắn đột nhiên nghiêm giọng: “ Hôm nay là ngươi nợ ta một ân tình, nhất định không được quên.”

“ Đương nhiên.” Quỳnh Minh Viễn vốn dĩ đang bị cấm cửa trong phủ lại xuất hiện ở đây, hắn đến cũng nhìn phụ thân mình đã đi xa mới thở dài: “ Ta không thể thuyết phục được phụ thân, vẫn là để người ngoài như ngươi thay mình nói thì hơn.”

“ Ngươi bây giờ xuất hiện trong cung cũng không sao chứ? Lỡ như bị lục hoàng tử nhìn thấy thì thế nào.”

“ Ngươi cũng thấy rồi đó, y bây giờ phát hiện ta chắc chắn lại náo động một hồi. Cũng không có cách nào khác, là do phụ thân ta tự mình mới Tần tiểu thư đến, chính ta cũng không biết.”

Minh Viễn tỏ vẻ mệt mỏi xoa bắt lấy trán mình: “ May mắn hoàng thượng thời gian trước tính tình dễ tức giận mới khiến Vân Tịnh chịu ở yên một chỗ, nhưng ta nghe nói y lại đi gây chuyện cùng với Y Bình hoàng tử kia, bị hoàng thượng trách phạt không nhẹ.”

“ Chính vì vậy mới nôn nóng giải quyết chuyện này cho sớm sao?” Văn Hiên nhìn Minh Viễn lại đặt tay vỗ xuống vai hắn: “ Đến cuối cùng cũng chỉ có ngươi chịu được tính khí của y, ngày tháng còn dài, về sau cứ tự mình hưởng thụ đi.”


“ Đừng chỉ nói ta, ngươi với tứ công chúa tiến triển thế nào rồi.”

“ Rất tốt.” Khóe môi hơi kéo lên mỉm cười, Văn Huân bước đi lại nói: “ Chỉ là nàng vẫn muốn đợi đến khi lo xong hôn lễ của đại ca ngươi, ta lúc đó mới có thể ở chỗ hoàng thượng xin một chiếu chỉ ban hôn.”

Minh Viễn cũng bước đi, hắn suy nghĩ nói: “ Ta thấy tứ công chúa xem hôn sự này của Đan Na còn quan trọng hơn cả ngươi, không cảm thấy ghen chút nào sao?”

“ Nói không chính là nói dối, nhưng…” Văn Hiên như thật như giả nói: “ Nàng là công chúa cành vàng lá ngọc, ngươi nói xem.”

Minh Viễn gật đầu đồng ý, đừng nói thân phận cao quý. Ngay cả tính cách của tứ công chúa cũng có phần giống với hoàng đế, một khi tức giận thật muốn khiến kẻ khác rùng mình sợ hãi.

- ------------------------------------------------------------

Nguyệt vương phủ uy danh trước kia hiện giờ lại chỉ còn là dáng vẻ hoang vắng tĩnh lặng, thiếu niên bạch y xinh đẹp đứng dưới một gốc cây phong to lớn phía sau Thái Mộc Cư.

Không quan tâm đến gió lớn thổi qua người, Linh Phi đứng tại đó rất lâu, lắng nghe tiếng suối nước nhỏ cùng lá cây va vào nhau. Chính tại nói này, lần đầu tiên y được hắn bồng trên tay, được nhìn thấy hắn.

“ Thời gian đã lâu như vậy, ta cũng đã không thể quay trở về nữa.” Linh Phi nhắm mắt tận hưởng mùi hương cây cỏ bên trong gió. Nhớ lại thế giới trước trước kia mình từng sinh sống, cha mẹ, bạn bè… trong lòng ẩn hiện một chút thương nhớ.

Trước khi rời khỏi đây, y muốn chính tại nơi mình mở mắt lần đầu tiên dưới thân phận là Nguyệt Linh Phi. Ở đây để nói lời từ biệt với quá khứ của mình, với Thường Hy.

“ Phi nhi.”

Nghe giọng nói trầm ấm hòa trong gió gọi tên mình, Linh Phi mở ra mi mắt, y chậm xoay đầu nhìn nam tử bận thường phục màu đen phía sau. Đúng vậy, y chính là Nguyệt Linh Phi, nam nhân này cũng chính là người y sẽ dành cả cuộc đời mình, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hắn: “ Nguyên ca ca.”


Kỳ Nguyên gật đầu không nói gì, Linh Phi đột nhiên lên tiếng hỏi: “ Bảy ngàn năm chờ đợi, người sẽ không cần phải cô độc nữa, có đúng không?”

Đôi mắt ẩn hiện một chút ngạc nhiên liền biến mất, Kỳ Nguyên dịu dàng mỉm cười rồi đưa tay ra: “ Mau đi thôi.”

“ Ân.” Linh Phi cười thật tươi chạy đến lao vào lòng hắn, hoàn toàn bỏ lại phía sau cuộc sống của Thường Hy, và cả Kỳ Nguyên và Linh Phi của bảy ngàn năm sau: “ Hoàng thượng, chúng ta đi đâu trước tiên đây?”

“ Chỉ cần là ngươi muốn, bất cứ đâu cũng có thể.”

Linh Phi mỉm cười, chắc là bởi vì y đã từng nói với Kỳ Nguyên bản thân mình rất hâm mộ Minh Hạo hoàng đế, có thể từ bỏ địa vị của mình cùng Ân Ly ngao du thiên hạ. Vì vậy sau khi đã chính thức lập y làm hoàng hậu, Kỳ Nguyên lại quyết định chỉ hai người bọn họ, đưa y ngắm nhìn tất cả vẻ đẹp của thế giới này.

Tuy rằng đế vị vẫn không hề thay đổi, triều chính sẽ do thượng tướng toàn quyền xử lý. Nhưng cùng với thế lực hiện nay của Ân Ly quốc, thêm vào kẻ trị vị lại có năng lực hủy thiên diệt địa, tin rằng cho dù Kỳ Nguyên không có mặt thì thịnh thế này của Ân Ly quốc cũng không cách nào suy tàn.

“ Vậy chúng ta đi Hàn Long quốc, Vương Lân quốc, Thiên Lang quốc còn có thể đến thăm Triệu Khiêm hoàng đế, còn nữa…”

Nghe Linh Phi nói một hồi, Kỳ Nguyên lại lên tiếng hỏi: “ Không đi Thanh Yên?”

“ Thanh Yên đương nhiên Phi nhi rất muốn đi, nhưng mà…” Linh Phi ngập ngừng cũng liếc mắt nhìn Kỳ Nguyên: “ Nhưng mà hoàng thượng, Thanh Yên quốc… người bị nghiêm cấm đến…”

“…”

Ân Ly quốc thời đại cường hùng do Kỳ Nguyên đế trị vị, quốc thái dân an. Thiên hạ dưới quyền cai trị của cường quốc Ân Ly, không có bất cứ một thế lực nào có thể đứng lên đối đầu. Sách sử đã từng ghi lại, mặc dù hoàng đế rất ít khi xuất hiện tại đại điện, thế nhưng hoàng vị đế hậu Ân Ly quốc vẫn không hề thay đổi, kéo dài đến tận mấy trăm năm sau chưa từng xoay chuyển.

End.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui