Ân Ly quốc mưa thuận gió hòa, dưới sự cai trị của hoàng đế khiến đất nước ngày càng phồn thịnh, thâu tóm toàn bộ quyền lực thống trị.
Kỳ Nguyên đế lên ngôi mười hai năm, đã đưa Ân Ly quốc bước vào thời kỳ cường quyền thịnh thế nắm giữ toàn thiên hạ. Kéo dài suốt hơn ba trăm năm sau đó, không có bất kỳ một thế lực nào có thể đe dọa hay lật đổ được cường đại thịnh thế Ân Ly quốc.
Văn Hiên vừa xong buổi thượng triều sáng nay ở chính điện, sau đó liền cùng hoàng đế đến ngự thư phòng. Đợi Kỳ Nguyên an vị ngồi xuống rồi mới lên tiếng nói: “ Hoàng thượng, việc chuẩn bị cho lễ sắc phong hoàng hậu của thế tử đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Vừa rồi trên đại điện cũng không có bất cứ lời phản đối nào, bá quan văn võ không có ai dị nghị vấn đề này.”
Dù sao chuyện Nguyệt thế tử chiếm giữ trái tim hoàng đế cũng đã không còn lạ nữa, việc sắc phong hoàng hậu đối với bọn họ suy nghĩ trong mấy năm nay cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Tâm lý đều đã chuẩn bị sẵn sàng cả, hiện giờ nếu còn có kẻ bất ngờ hoặc là dám có ý phản đối thì chẳng khác nào đang tìm đường chết.
Từ xưa đến nay trên toàn thiên hạ chưa từng có bất cứ vị nam hoàng hậu nào được sắc phong, cho dù có nhiều bậc đế vương từng đem lòng yêu thương một nam tử, nhưng ngoài có thể phong cho kẻ đó một chức vị cao quý hơn người, cũng sẽ không có ai bước được lên vị trí hoàng hậu này.
Nếu thật sự có người dám bất chấp tất cả để đưa người trong lòng mình lên nắm quyền hậu cung, chưa nói đến hoàng vị thật sự có thể ngồi vững hay không. Ngay cả những quốc gia khác cũng sẽ khó lòng chấp nhận chuyện này, thậm chí còn có thể dẫn đến những mâu thuẫn không đáng có trong thiết lập quan hệ ngoại tôc.
Thế nhưng những vấn đề đó đối với Ân Ly quốc, căn bản đều chẳng có chút ý nghĩa nào.
Cái gì hoàng vị ngồi không vững, cũng nên nhìn xem kẻ đang ngồi trên long vị hiện tại là ai. Đừng nói có người dám sau lưng dị nghị, ngay cả khi hoàng đế trên đại diện nhắc đến chuyện phong nam hậu đều chẳng thể khiến quân thần bên dưới tỏ vẻ ngạc nhiên một chút, trong đầu họ lúc đó chắc cũng chỉ nghĩ được “Cuối cùng cũng phong vị rồi.”
Còn có muốn để thiên hạ phản đối, nhưng lại là phản đối thế nào? Đây là Ân Ly quốc đang đứng trên đỉnh cai trị, những quốc gia khác còn có người dám nói chữ “không” hay sao? Cho dù thật sự có người muốn khinh thường cũng nên nhìn lại kết quả của Bách Quốc những năm trước, liệu còn có ai dám chống đối Ân Ly quốc hay không?
Kỳ Nguyên im lặng lật xem vài bản tấu sáng nay vừa đưa đến, hắn tựa như không mấy quan tâm đến thái độ của quan quân như thế nào, tất cả đều muốn giao lại cho Văn Hiên giải quyết.
Kỳ Nguyên mắt đưa đến văn thư được gửi từ Thái Lân quốc, tùy tiện xem qua một chút mới nhẹ cong khóe môi.
Văn Hiên trước đó đã nghe qua ít nhiều, hiện giờ lại nhìn thấy hoàng đế như có chút hứng thú mới lên tiếng nói: “ Triệu Khiêm thái tử đăng cơ trở thành hoàng đế Thái Lân quốc chính là việc trọng đại, ngài ấy cũng đã có lời mời đến Ân Ly quốc ta.”
“ Còn hơn bốn tháng nữa mới tới sinh thần thứ mười tám của Linh Phi, lễ sắc phong hoàng hậu kia cũng không cần phải quá vội vàng." Kỳ Nguyên châm nói: " Y đến nay nếu không phải lớn lên ở Nguyệt vương phủ thì cũng là bị nhốt ở trong cung, trước đại lễ sắc phong nên ra ngoài đổi không khí một chút cũng không tệ.”
Nghe Kỳ Nguyên nói vậy cũng đã đoán ra được ý của hắn, Văn Hiên thuận theo ý hoàng đế liền nói: “ Hoàng thượng cùng Triệu Khiêm thái tử từ nhỏ giao tình đều rất tốt, lần này ngài ấy đăng cơ cũng không thể không tự mình đến chúc mừng.”
“ Ngươi xem thứ này trước.” Hoàng đế tự mình đứng lên đưa cho Văn Hiên văn thư được gửi từ Thái Lân quốc kia, hắn ý cười trong mắt lại càng thêm đậm: “ Triệu Khiêm tự mình viết thư này đến, hắn nhấn mạnh việc đại lễ đăng cơ này của mình còn có sự xuất hiện của một kẻ không tầm thường.”
Văn Hiên ngạc nhiên một người có khả nằng khiến Kỳ Nguyên nói ra ba chữ " không tầm thường " này, hắn nhìn xem thử trên văn thư kia, thế nhưng lập tức cũng cảm thấy cả kinh: “ Thanh Yên quốc?”
“ Đúng vậy.” Kỳ Nguyên đã rất lâu không cảm thấy hứng thú với bất kỳ kẻ nào khác ngoài Nguyệt Linh Phi, hắn lại nói: “ Đại lễ đăng cơ của Triệu Khiêm thế nhưng còn có thể mới được hoàng đế Thanh Yên quốc, đây xem như chính là một tin tức lớn mà bất cứ kẻ nào nghe thấy cũng không tránh khỏi kinh ngạc.”
Từ xưa đến nay trên thế giới đã tồn tại hai loại sức mạnh thần bí mà không ai có thể lý giải, Vân Ấn của người Ân Ly quốc chính là một trong số đó. Dòng máu người Ân Ly từ xa xưa đều như vậy tùy thuộc vào mỗi người mới xem có thể thức tỉnh Vân Ấn hay không, cho dù là hoàng tộc hay dân thường đều sẽ có khả năng mang trong mình Vân Ấn thức tỉnh bất cứ lúc nào.
Vân Ấn có khả năng điều khiển vạn vật kể cả những từ những thứ cấu tạo nên cơ thể người, khiến bọn họ có thể dễ dàng giết chết đối phương mà thậm chí không cần phải động một ngón tay.
Ngẫu nhiên trong số những người mang Vân Ấn cũng sẽ xuất hiện những người có khả năng đặc biệt hơn, tựa như tứ công chúa Đường Huỳnh Hoa, hay Nguyệt Tử Liên trước kia.
Chính vì điều này khiến hoàng quyền Ân Ly quốc từ xưa đến nay không nhất thiết phải truyền ngôi vị lại cho hoàng tử, nếu trong số nhi tử của hoàng đế không có ai thức tỉnh Vân Ấn, hoàng vị sẽ được truyền lại cho con cháu trong vương thất, yêu cầu chỉ cần hắn chính là kẻ mạnh nhất.
Chính vì vậy quốc gia của tộc người mang Vân Ấn vẫn luôn vững mạnh, thống trị trên tất cả những quốc gia đang tồn tại trên thế giới. Nếu nói có khả năng một ngày bọn họ bị hạ bệ, thì kẻ này chỉ có thể là Thanh Yên quốc.
Người Thanh Yên cũng giống Ân Ly, sở hữu một loại sức mạnh được gọi là linh lực, cho phép họ điều khiển được linh khí trời đất, thậm chí là xoay chuyển thời không, định đoạt cho sinh mạng của thiên nhiên đất trời.
Không chỉ vậy, Thanh Yên quốc còn có sự bảo hộ của linh thú trong truyền thuyết, tuy rằng trong thời đại này chưa từng có ai nhìn thấy, nhưng cũng không thể chối cãi bọn họ chính là tử địch của tộc nhân Vân Ấn.
Thế nhưng đã từ rất lâu đến chỉ có thể nhìn thấy trên những trang sách cổ, các đời hoàng đế Thanh Yên quốc thuận hòa không thuận chiến, bọn họ không tranh chấp cùng thế nhân.
Thanh Yên dựa vào sức mạnh của mình và sự bảo hộ của linh thú, tạo ra một tầng sương mờ che phủ toàn bộ vương quốc, hoàn toàn biến mất không một dấu tích. Từ đó đến nay vẫn sẽ có người tình cờ gặp được người Thanh Yên quốc, nhưng chưa từng có ai thật sự biết chính xác quốc gia của bọn họ nằm ở nơi nào.
Chính vì người Thanh Yên chỉ thích ẩn mình không tranh đoạt quyền vị, thế nên thiên hạ đã định sẽ do tộc người Vân Ấn thống lĩnh. Ân Ly quốc trở thành quốc gia cường hùng, đứng trên toàn thiên hạ.
Đây đương nhiên chính là một tin tức lớn, hơn nữa còn có ảnh hưởng rất nhiều đến Ân Ly quốc bọn họ. Văn Hiên trầm mặt suy nghĩ một chút mới nói: “ Thanh Yên quốc đời đời giấu mình sâu tầng sương hư ảo kia không lộ diện, lần này hoàng đế Thanh Yên quốc lại tự mình tham dự lễ đăng cơ của Triệu Khiêm thái tử, e rằng sẽ khiến nhiều kẻ nảy sinh loại suy nghĩ không an phận.”
“ Từ khi vẫn còn là thái tử trẫm đã từng nghĩ nhất định phải đến Thanh Yên quốc một lần, đáng tiếc linh lực che dấu của bọn họ lại không hề tầm thường, ngay đến trẫm cũng không thể tìm ra.” Hoàng đế đôi mắt lạnh, vừa nói lại nhìn đến hai chữ Thanh Yên bên trong văn thư kia.
Văn Hiên thấy vậy mới mỉm cười mới nói: “ Rất hiếm khi nhìn thấy hoàng thượng thật sự quan tâm đến thứ gì đó, nhất là khi những chuyện này không liên quan đến Nguyệt thế tử. Hoàng đế Thanh Yên quốc đột nhiên xuất hiện, lẽ dĩ nhiên đã khiến người cảm thấy hứng thú?”
“ Hứng thú?” Hoàng đế nghe nói lại nhếch lên cười nửa môi, hắn âm giọng trở nên lạnh lẽo thốt ra: “ Thứ duy nhất khiến trẫm hứng thú ở bọn chúng, chính là Tuyết Sinh Linh trong truyền thuyết Thanh Yên quốc kia.”
“ Tuyết Sinh Linh?” Văn Hiên ban đầu đã có suy đoán, lúc này hắn liền có thể chứng thực.
Tuyết Sinh Linh là linh mộc trong truyền thuyết của người Thanh Yên quốc, loại linh mộc này có khả năng giúp người thường làm chậm sự trưởng thành của cơ thể, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ của con người đến mấy trăm năm. Đường Kỳ Nguyên quan tâm đến Tuyết Sinh Linh, chỉ có một nguyên do duy nhất đó chính là vì Nguyệt Linh Phi.
“ Hoàng thượng, chuyện này…” Văn Hiên cảm thấy bất an, hắn cẩn trọng suy nghĩ mới lên tiếng: “ Tuyết Sinh Linh là linh mộc được Thanh Yến quốc bảo vệ, hơn nữa đã kéo dài hơn ngàn năm nay chưa từng nghe nói đến sự xuất hiện của loại linh mộc này. Từ xưa đến nay không thiếu người vì muốn có được mà bất kể sống chết cũng phải cướp đoạt, Tuyết Sinh Linh chính là một trong những nguyên do khiến Thanh Yên quốc phải ẩn mình không xuất hiện. Hoàng thượng muốn lấy được thứ này, thật sự sẽ không dễ dàng.”
“ Ngươi cũng biết những người mang trong mình sức mạnh Vân Ấn đều có tuổi thọ dài hơn rất nhiều, hơn nữa sức mạnh càng lớn sẽ càng duy trì độ trưởng thành của cơ thể càng lâu hơn.” Kỳ Nguyên đưa bàn tay mình lên trước, hắn đột nhiên lại siết chặt lại mới trầm giọng: “ Linh Phi không giống trẫm, y chỉ là người thường mà thôi.”
“ Hoàng thượng…”
“ Tuyết Sinh Linh này, trừ khi không hề tồn tại. Nếu không bất luận phải dùng cách gì, trẫm nhất định phải có được.”
Văn Hiên lúc này lại im lặng mà không nói thêm gì nữa, xem ra đây đã là nỗi lo trong lòng hoàng đế từ rất lâu rồi. Xem hoàng đế hiện tại hai mươi sáu tuổi, thế nhưng vẻ ngoài của hắn cũng chỉ ở độ tuổi hai mươi đến nay không có bao nhiêu thay đổi.
Người sở hữu Vân Ấn tuổi thọ thường kéo dài ít nhất là trên một trăm năm, có thể kéo dài đến một trăm năm mươi năm mới bắt đầu có đấu hiệu của sự trưởng thành rõ rệt. Nên biết những người mang Vân Ấn sức mạnh càng lớn thì độ trưởng thành của cơ thể lại càng thấp, Kỳ Nguyên sức mạnh to lớn đến đâu đến ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấy hay phán đoán.
Hoàng đế như vậy, thời gian còn lại của hắn có thể dài đến đầu cũng không thể đoán biết được. Hai trăm năm? ba trăm năm?
Thế nhưng Nguyệt thế tử lại khác, y chỉ là người thường. Hoàng đế sẽ không có khả năng muốn cuộc đời sau này của hắn sẽ để mất đi y, chính vì vậy Tuyết Sinh Linh này thật sự nhất định phải có được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...