—— Tiểu hỗn đản giả bộ ngủ, xoay người lại.
Sau khi nhận ra những lời quở trách "thẳng thắn" này, thân thể của Nguyễn tổng đều cứng đờ, cô rúc thành một đoàn, vẫn không nhúc nhích.
"Thật sự ngủ rồi sao?"
Trong bóng đêm, Tiểu Hải khẽ thở dài khi nói lời này, tiếng thở dài kia, không biết có phải do Nguyễn Y Hàm ảo giác hay không, cô cư nhiên nghe ra được một chút dục vọng ở trong đó, thật giống như đang nỉ non trong lòng.
Vô luận qua bao lâu, vô luận có nhớ hay không.
Tình yêu khắc vào linh hồn vĩnh viễn tồn tại.
Nguyễn Y Hàm thậm chí đã hơn một lần nghĩ tới, qua một đời này, cô cùng Tiểu Hải có còn gặp lại nhau hay không.
Nếu gặp lại, không có ký ức, một lần nữa quen biết các nàng có thể lại yêu nhau hay không?
Nguyễn Y Hàm thân thể có chút bất đắc dĩ, thời điểm lý trí và dục vọng của cô đang giao tranh, mái tóc phía sau bị những ngón tay lạnh lẽo kéo ra, Tần Hải Dao chậm rãi dán tới, thật lâu trước kia liền muốn làm chuyện này, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống bả vai Nguyễn Y Hàm, dừng ở nơi vết sẹo kia.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo này đã cảm thấy chua xót, muốn nhẹ nhàng đụng vào, nề hà khi đó Nguyễn tổng giống như một liệt sĩ trung trinh, nàng không dám động.
Hiện giờ, trong bóng tối, nàng ngủ bên cạnh cô, trên chiếc giường của cô.
Tần Hải Dao cảm giác mình tựa hồ có thể phóng túng một chút.
Trong lòng Nguyễn tổng rõ ràng rất chờ mong, bất quá còn làm bộ "Rụt rè" chờ nàng đâm thủng thôi.
Nguyễn Y Hàm cắn răng, thân mình hơi hơi run rẩy, tiếp tục giả bộ ngủ.
Tần Hải Dao hơi có chút kinh ngạc nhướng mày nói: "Ngủ sâu như vậy sao? Em có thể làm chuyện khác đúng không?"
"Vèo" lập tức xoay người, Nguyễn Y Hàm phẫn nộ nhìn Tần Hải Dao.
Không nghĩ tới, bác sĩ Tần là loại người này!
Nàng còn muốn làm gì???
Đây vẫn là Tiểu Hải trước kia sao? Vẫn là Tiểu Hải chỉ vì một cái hôn liền ý loạn tình mê không biết gì sao?
Trong đêm tối.
Đôi mắt tươi cười của Tần Hải Dao sáng lên như những viên ngọc đen: "A Hàm."
Nguyễn Y Hàm hừ lạnh, mắt trợn trắng.
Nếu cô như thế này ở công ty, cấp dưới nhất định sẽ sợ chết khiếp.
Nhưng cố tình ở trong mắt người yêu lại thành ra giống động vật nhỏ.
Tần Hải Dao chỉ cảm thấy cô giống như một con mèo ngạo kiều hay thẹn thùng mà thôi, nhịn không được, cúi người định hôn cô lần nữa, lại bị Nguyễn Y Hàm né tránh.
Tần Hải Dao trong mắt mang theo một tia bi thương, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm: "A Hàm, chị rốt cuộc đang sợ cái gì?"
Những lời này làm Nguyễn Y Hàm lắp bắp kinh hãi, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tiểu Hải.
Nàng như thế nào biết mình đang sợ?
Tần Hải Dao dùng một tay vuốt tóc cô, quấn quanh đầu ngón tay mình, nhẹ nhàng nói: "Chị biết, cuốn sách mà em thường đọc nhất sau khi tỉnh dậy trong nửa năm qua là gì không?"
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm vào nàng, kỳ thật cô rất muốn biết Tần Hải Dao nửa năm qua sống như thế nào, đã làm cái gì, nhưng cô không dám cũng sợ hãi đi hỏi.
Tần Hải Dao sâu kín nói: "A Hàm, em còn chuyên nghiệp hơn những bác sĩ tâm lý mà chị từng gặp."
Nàng đọc rất nhiều sách tâm lý.
Có thể gọi là nửa chuyên gia.
Đối với năng lực kinh doanh và học tập của Tần tổng, Nguyễn Y Hàm tuy rằng vẫn luôn không phục, nhưng trước sau đều bị áp chế.
"Để em đoán một chút."
Giọng nói của Tần Hải Dao rất dễ nghe, ôn nhu, mềm mại đánh vào trong lòng của Nguyễn Y Hàm, Nguyễn tổng cân nhắc, chuyên nghiệp chính là không giống nhau, Tiểu Hải có thể thật sự giỏi hơn so với các bác sĩ tâm lý khoa tay múa chân khác, nếu trong lòng đau mà có thể nói ra thì còn cần gì bác sĩ?
Tần Hải Dao thừa dịp Nguyễn Y Hàm đang thả lỏng, tay còn ở trên eo cô, đem đầu dựa vào cổ cô, dịu dàng nói: "Chị chính là sợ sẽ mất đi em."
Nguyễn Y Hàm tuy rằng không có trả lời, nhưng thân mình căng thẳng của cô làm Tần Hải Dao khẳng định đáp án.
"Em làm sao biết được?"
Âm thanh của Nguyễn Y Hàm hơi run lên vì kinh ngạc, Tần Hải Dao dựa vào người cô lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ kia, nhẹ nhàng mỉm cười: "Bởi vì em cũng đồng dạng như thế."
Từ sau khi tỉnh lại, thế giới của nàng chính là trống rỗng.
Đừng nói sợ hãi.
Ngay cả tồn tại đối với nàng mà nói đều là một loại mờ mịt.
Mặt trời lặn, mặt trời mọc, nàng cứ như vậy từng ngày trôi qua, giống như tồn tại, lại giống như chỉ là vì tồn tại.
Cho đến khi gặp được Nguyễn Y Hàm.
Khi đó, Tần Hải Dao đang đọc sách thấy được một đoạn văn, có thể hình dung tình cảm của nàng đối với A Hàm.
—— Phù thế tam thiên, ngô ái hữu tam:
Nhật nguyệt dữ khanh;
Nhật vi triều, nguyệt vi mộ;
Khanh vi triều triều mộ mộ
(Trên đời này, có 3 thứ yêu nhất,
Mặt trời, mặt trăng và người.
Mặt trời là sáng sớm,
Mặt trăng là hoàng hôn,
Người là sớm sớm chiều chiều.)
.........!
Nàng chính là muốn cùng Nguyễn Y Hàm sớm sớm chiều chiều ở bên nhau.
"Chị muốn đẩy em ra, làm em trở về, không ngoài nói em thích cuộc sống chậm rãi trong thiên đường." Âm thanh của Tần Hải Dao vô cùng dụ hoặc, khiến người từ bỏ phản kháng, chỉ muốn theo ý nghĩ của nàng cùng nhau đi xuống, "Nhưng em nghĩ, ngay cả khi em thực sự nói với chị rằng em thích cuộc sống như vậy, tiền đề là chúng ta phải ở bên nhau, đúng không?"
Nguyễn Y Hàm đôi mắt ướt át, cô không muốn rơi lệ, nhưng ngay cả khi nữ nhân hư hỏng này bị mất trí nhớ, cũng có thể đột nhiên khiến cô không kịp phòng ngừa làm cho cảm động.
Đúng vậy, Tiểu Hải nói rất đúng.
Tiền đề là các nàng ở bên nhau.
"Hiện tại em có phải cùng trước kia không giống nhau, làm chị có một chút thất vọng nho nhỏ không?" Tần Hải Dao nhìn ánh mắt của Nguyễn Y Hàm thẳng thắn hỏi, nhưng ánh mắt của Nguyễn Y Hàm lại lập loè có một chút trốn tránh.
Kỳ thật chính cô cũng thừa nhận, đối với người yêu, Nguyễn Y Hàm có một chút tư tưởng muốn khống chế.
Cô thích nhìn Tiểu Hải thần phục mình, thích thấy nàng đỏ mặt dưới sự khiêu khích của mình, thích xem nàng dựa dẫm đem đầu vùi ở trong lòng ngực mình.
Nguyễn Y Hàm thậm chí vẫn luôn cho rằng, Tiểu Hải chính là như vậy, này quả thực chính là hình mẫu lý tưởng của cô.
Nhưng càng về sau, cô càng nhận ra một điều.
Tần Hải Dao độc lập, tự chủ, kiên cường hơn rất nhiều so với những nam nhân khác.
Mà cô.........!Cư nhiên cũng yêu nàng như vậy, thế nào cũng thoát không khỏi.
Tần Hải Dao kề sát vào tai cô, trái tim của Nguyễn Y Hàm nóng lên, cho rằng nàng lại muốn nói chút gì đó an ủi mình.
Tần Hải Dao cơ hồ hôn cô nói: "Chị phải mau thích ứng em của hiện tại đi, bằng không em tính tình không tốt, không biết còn có thể nhẫn nhịn chị mấy ngày." Tay nàng nắm lấy tay cô, cắn môi nói: "Chờ đến khi chị thích ứng rồi sẽ biết, chị kỳ thật thích bị em đè ép như thế, khắc chế chị cùng yêu chị.
Không phải chị không hiểu em, mà chị chính là không biết bản thân muốn gì, Nguyễn tổng~"
"Nguyễn tổng" hai chữ cơ hồ bị Tần Hải Dao ái muội phun bên tai Nguyễn Y Hàm, thiêu đốt cả khuôn mặt, cả người và cả trái tim.
Nguyễn Y Hàm:...!
Nàng có phải điên rồi hay không???!!!
Tần Hải Dao, bác sĩ Tần, nàng biết nàng đang nói cái gì sao???
Liền ở thời điểm Nguyễn tổng sắp thẹn quá hóa giận, Tần Hải Dao mỉm cười dời đi đề tài: "Để em nghĩ xem, yêu như vậy, vì cái gì muốn đẩy em ra."
Nàng thật sự muốn thành tinh.
Hoàn toàn khống chế tình hình.
Biết thế nào đúng lúc nắm chặt cô, câu dẫn cô, quấn lấy cô, ở thời điểm cô muốn phản kháng, lại lập tức dùng vũ mị đánh sập cô.
Nguyễn Y Hàm trở thành bại tướng trên chiến trường, tay cầm binh khí yếu ớt, vứt bỏ mũ sắt, cởi áo giáp, thất bại thảm hại.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm cơ thể của hai người, khoảng cách như vậy, làm Nguyễn Y Hàm thật sự không đành lòng một chân đem Tần Hải Dao đá xuống.
Hơn nữa, nàng nói không sai.
Nguyễn tổng chính là thích Tiểu Hải trước đây.
Nhưng hiện tại có một chút cường thế, một chút biến thái, đồng dạng làm cô muốn ngừng mà không được.
Tần Hải Dao nghiêm giọng nói, tay nàng từ thưởng thức tóc của Nguyễn Y Hàm đến vòng qua trái tim cô, "Có phải nếu tình cảm của chúng ta càng ngày càng sâu, em có lẽ sẽ dần dần nhớ tới những chuyện đã từng, cho dù có chuỗi Phật châu này cũng vô pháp trấn áp, sau đó, sẽ tổn thương tới em cái gì đó? Thân thể sao?"
Trừ cái này, nàng không thể nghĩ ra lý do nào khác khiến Nguyễn Y Hàm rõ ràng yêu nàng sâu đậm lại nhịn không được muốn đẩy nàng ra.
Nguyễn Y Hàm lập tức cúi đầu, cả người căng thẳng, nếu không phải Tần Hải Dao đang dựa vào cô, cô đều muốn khiếp sợ từ trên giường nhảy dựng lên.
Nhìn thấy cô như vậy, Tần Hải Dao mỉm cười, vỗ vỗ lưng cô: "Được rồi, em chỉ là suy đoán, cũng không phải thật sự nhớ tới chuyện gì."
Thật sao?
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, suy đoán có thể chuẩn như vậy? Tần Hải Dao nghĩ nghĩ, trong lòng phân tích từng cái một.
Thứ nhất, hiện tại Nguyễn Y Hàm tuy rằng yêu nàng, lại có thể bảo trì lý trí, nỗ lực nghĩ biện pháp đem nàng đẩy ra, ngăn chặn hai người tiếp xúc hết mức có thể, hôm nay nếu không phải bà nội mở miệng, nàng thật sự sẽ bị đá ra đến khách sạn đi.
Thứ hai, Nguyễn Y Hàm yêu nàng, tuy rằng ngoài miệng kháng cự, nhưng trong lòng cùng thân thể đều vô hạn khát vọng nàng tiếp cận.
Thứ ba, tình huống thân thể của A Hàm thật sự không tốt, tinh thần cực độ căng thẳng, hẳn là thuộc về phạm vi của bệnh trầm cảm, cô không có người trợ giúp, người duy nhất có thể chữa khỏi cho cô là mình.
Hiện giờ, sợ chỉ có thể dùng kế hoãn binh.
Trước làm cô thả lỏng cảnh giác, để chính mình tới gần, tranh thủ thời gian lúc sau, đem cô giam lại, làm cô muốn đẩy ra cũng không đẩy được.
Tần Hải Dao bình tĩnh phân tích, tay nàng cũng chuyển từ vẽ xoắn ốc biến thành vẽ rùa đen.
Nguyễn Y Hàm lắp bắp kinh hãi, suy nghĩ, nữ nhân này sẽ không lại tính kế mình đi?
"Nguyễn tổng."
Suy nghĩ xong, Tần Hải Dao gọi cô, nàng rút tay về, đem đầu dựa ở trên vai Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm giật mình, mờ mịt nhìn nàng.
Trong lòng cô có một suy đoán, đó là điều cô vẫn luôn muốn, lại làm cô thống khổ bất kham.
—— Tiểu Hải sẽ rời xa cô.
Tần Hải Dao dựa vào đầu giường, nàng đốt một điếu thuốc rồi hút một ngụm.
Nguyễn Y Hàm:.........!
Nữ nhân thực sự hay thay đổi.
Ngón tay mảnh khảnh của Tần Hải Dao cầm điếu thuốc, đưa lên miệng hít một hơi thật chậm rãi, cùng với phun ra vòng khói, trong mắt nàng cư nhiên bịt kín một tầng hơi nước.
Còn chưa mở miệng, trái tim của Nguyễn Y Hàm giống như tảng đá chìm vào đáy cốc, lạnh lên một chút.
"Em không biết có thực sự như những gì chị nghĩ hay không, khi chúng ta tiếp cận nhau, em sẽ nhớ đến những chuyện đã từng, cũng sẽ làm hại chị mất đi em." Tần Hải Dao nhìn vào đôi mắt Nguyễn Y Hàm: "Em chỉ biết, nếu hiện tại thật sự rời đi, em sẽ không cam lòng."
Nguyễn Y Hàm trầm mặc.
Tần Hải Dao nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đặt kỳ hạn đi."
Ngữ khí này có một chút phong phạm của Tần tổng đã từng, Nguyễn Y Hàm theo lời nàng nói khẽ gật đầu.
Đúng vậy.
Lấy tính cách của Tiểu Hải, cô biết nàng sẽ không dễ dàng chịu từ bỏ như thế, nàng là một người hiếu thắng và quyết đoán.
"Cho đến qua năm sau một tháng, khi đó, nếu như giữa chị và em có một người cảm thấy chán ghét đối phương thì cũng không cần dây dưa nữa được không?"
Lời nói của Tần Hải Dao rõ ràng mang theo bẫy rập, nàng cố ý nói "chị và em", thay vì nói "Chị" chỉ một mình Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn tổng trầm mặc, nội tâm cô còn lâu mới mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, bên trong cô đích thực là một tiểu công chúa thích mặc váy trắng.
Tần Hải Dao chính là thấy được điểm này, nàng tiếp tục nói: "Chị cũng biết."
Nàng nghiêng người về phía trước, khéo léo thở ra một vòng khói về phía Nguyễn Y Hàm, cong cong khóe môi: "Em là một cành hoa xinh đẹp ở trong thôn, đặc biệt được mọi người săn đón.
"
Trái tim của Nguyễn Y Hàm như bị dao cắt.
Cô biết, hơn nữa tận mắt chứng kiến, những người theo đuổi ngày nào cũng chặn ở trước cửa nhà.
"Em muốn biểu đạt cái gì?"
Nguyễn Y Hàm lạnh như băng nhìn Tần Hải Dao: "Tôi một chút cũng không thèm để ý, cũng sẽ không thương tâm."
Nói xong, một dòng nước mắt bất giác chảy ra từ khóe mắt cô.
Tần Hải Dao:......!
Nguyễn Y Hàm duỗi tay gạt đi, lạnh như băng: "Khói thuốc quá sặc."
Sau khi bóp nát điếu thuốc, Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm nói: "Về sau, nếu Nguyễn tổng thật sự lựa chọn rời đi, em sẽ không một người đơn độc vượt qua quãng đời còn lại, em sẽ tìm kiếm người kia, dù là nam hay nữ, có lẽ so với Nguyễn tổng đều kém xa, nhưng em lại có thể chặt chẽ khống chế, về sau mỗi ngày em ——" Tiểu Hải nghĩ một chút liền vân đạm phong khinh nói: "Đại khái chính là vừa ăn, vừa ngủ, vừa ôm ấp người kia."
Nguyễn Y Hàm:......!
Tần Hải Dao thật sự nhất châm kiến huyết(*).
(*) Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu.
Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.
Nàng giản dị tự nhiên hình dung, lập tức làm Nguyễn Y Hàm tạo nên bức tranh.
Trong ngôi làng nhỏ có núi và đầy hoa, Tần Hải Dao vừa cưỡi ngựa, vừa hút thuốc, trong tay cầm roi, nhìn người yêu đang ôm cái cuốc trên mặt đất, hằn học nói: "Nhanh lên, đẩy nhanh tiến độ làm việc!"
......!
Cho dù là như thế này.
Nguyễn Y Hàm vẫn bị hình ảnh mà cô tự tạo ra làm cho muốn hỏng mất.
Cô chịu không nổi.
Cô phát điên lên vì ghen tị.
Hiện tại chỉ cần nghĩ đến điều đó, cô đều muốn bóp chết Tần Hải Dao.
"Chị yên tâm, chỉ cần thời gian vừa đến, chị muốn em đi, em tuyệt đối sẽ không như bây giờ lì lợm quấn lấy, em sẽ rời đi một cách dứt khoát."
Tần Hải Dao ngữ khí thực đạm, giống như nàng thật sự đã hạ quyết tâm.
Trong mắt của Nguyễn Y Hàm một mảnh ướt át, cô nghẹn ngào châm chọc: "Bác sĩ Tần thật lợi hại, không chỉ chữa trị những cơn đau trên cơ thể một cách tuyệt vời, mà tâm lý cũng giúp chữa khỏi được, cảm ơn.
"
Cô đều bị lời nói của bác sĩ Tần trực tiếp giết chết, máu muốn văng ba thước.
"Đó là đương nhiên."
Tần Hải Dao thoải mái thừa nhận, "Nguyễn tổng chắc hẳn đã gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý trước đây, nên đem ra so sánh là chuyện đương nhiên."
Nguyễn Y Hàm:......!
Vô sỉ đến cực điểm.
Tần Hải Dao: "Bất quá Nguyễn tổng cũng không cần trách móc nặng nề, ở trong lòng bọn họ, chị là Nguyễn tổng cao cao tại thượng, chị là kim chủ có một không hai."
Nguyễn Y Hàm cười lạnh, "Ở trong lòng em tôi là cái gì?"
Có thể tùy tiện khi dễ tùy tiện vứt bỏ người khác sao?
Tần Hải Dao nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đen như mực: "Ở trong mắt em? Chị chỉ là người động một chút liền đỏ mặt, rõ ràng khát vọng em muốn chết còn làm bộ chính mình bỏ xuống được, biết sắp bị bỏ rơi trong lòng một bên mắng em một bên trộm lau nước mắt, cuối cùng chỉ là tiểu biệt nữu tiểu khả ái mà thôi.
"
Nguyễn Y Hàm:.........!
Như thế nào không một hơi nghẹn chết nàng?
Hai ngón tay mảnh khảnh vươn ra, Tần Hải Dao làm điều mà nàng vẫn luôn muốn làm nhưng chưa làm được, nàng véo khuôn mặt mềm mại của Nguyễn tổng, hỏi: "Nguyễn tổng, em tốt xấu gì cũng giúp chị hoàn thành một lần tâm lý trị liệu, chị cảm tạ em sẽ không chỉ bằng lời nói chứ?"
Ha hả.
Bác sĩ Tần này liền đòi tiền.
Nguyễn Y Hàm vỗ rớt tay nàng, mặt mày thực lãnh: "Em cứ việc mở miệng."
Ha hả.
Cô không thể so với những cái đuôi theo đuổi Tần Hải Dao điên cuồng không cần mặt mũi.
Nhưng tiền đối với cô mà nói cùng giấy trắng giống nhau.
Nhìn xem bác sĩ Tần hiện tại thế tục.
Tiểu Hải ôn nhu, yếu đuối trước kia đã không còn, nàng hiện tại nghiễm nhiên là bác sĩ Tần tàn nhẫn độc ác nói chuyện khắc nghiệt.
Tần Hải Dao mỉm cười, "Đây chính là chị nói."
Ở thời điểm Nguyễn Y Hàm còn không kịp cân nhắc ý tứ lời nói của nàng, Tần Hải Dao đã nắm lấy cằm cô, vui sướng đem dấu môi in lên.
Môi mềm mại, mang theo hương vị quen thuộc.
Ở một khắc Nguyễn Y Hàm cả người căng thẳng chuẩn bị đẩy nàng ra, Tần Hải Dao nỉ non nói một câu giống như trước đây.
—— A Hàm, hôn em.
Lời này, là các nàng đã từng ở trên vòng đu quay trao nhau nụ hôn đầu tiên, Tần Hải Dao nói với cô.
Phảng phất như bị thôi miên từ sâu thẳm trong tâm hồn.
Nguyễn Y Hàm nước mắt chảy ra, cô vươn tay ôm lấy cổ Tần Hải Dao, không quản cái gì sợ hãi, dùng sức, hôn nàng thật sâu.
Đôi khi.
Hôn có thể thay lời muốn nói.
Ánh mắt, động tác có thể lừa gạt người, nhưng nụ hôn thì không.
Yêu một người sâu đậm.
Chỉ một cái hôn, cũng có thể làm cả người nóng lên, run rẩy không thôi.
Thống khổ đã từng bị ngọt ngào che lấp, đôi tay cường thế của Nguyễn Y Hàm bám vào eo của Tần Hải Dao, liều lĩnh hôn nàng, như muốn trút bỏ hết nỗi khổ sở bấy lâu nay.
Nguyễn tổng cường thế như vậy, làm Tần Hải Dao không kịp phòng ngừa, rồi lại hưởng thụ trong đó.
Ở thời điểm các nàng hôn nhau, có rất nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu nàng.
Ở phòng bếp, ở phòng ngủ, trên vòng đu quay, ở nhà ăn, trên tầng cao nhất, ở công viên, thậm chí......!Là ở dưới mí mắt bà nội......!Ở thời điểm pháo hoa nở rộ......!
Tựa hồ nụ hôn của các nàng không thể kể hết......!
Hiện thực chạm vào hồi ức giáng một đòn nghiêm trọng, khiến thân thể của Tần Hải Dao mềm mại vô lực, hoàn toàn nằm liệt trong lòng của Nguyễn Y Hàm, thần phục dưới môi cô.
Qua rất lâu sau đó.
Nguyễn Y Hàm buông lỏng Tần Hải Dao ra, ở một khắc buông nàng ra, đầu cô trở nên trống rỗng.
Cô đang làm cái gì?
Khắc chế ẩn nhẫn lâu như vậy, chính là muốn cùng Tiểu Hải bảo trì khoảng cách, nhưng.........!Cô như thế nào có thể hôn nàng?
Này......!Bất quá Tần Hải Dao cũng nói, là trị liệu khen thưởng, nàng sẽ không như vậy ăn vạ cô chứ?
Đôi tay của Tần Hải Dao chậm rãi ôm lấy Nguyễn Y Hàm, dùng cái loại giọng mũi không ai có thể cưỡng lại được nói: "Nguyễn tổng chị cũng biết, em từ nhỏ liền sinh hoạt ở nông thôn, vô cùng bảo thủ, đều sắp 30, vẫn còn duy trì tấm thân xử nữ, nụ hôn này cũng là lần đầu tiên, cho nên, chị cần thiết phải có trách nhiệm với em.
"
Nguyễn Y Hàm:???
Tần Hải Dao tiếp tục: "Vốn dĩ, em cũng không muốn lấy chuyện riêng tư như vậy để lên bề mặt, càng không nghĩ dùng nó để kiềm chế chị, nhưng ai bảo chị không nghe lời? Được rồi, hôm nay là ngày trị liệu đầu tiên hiện tại chị lập tức nhắm mắt lại hảo hảo ngủ đi, em cũng mệt rồi." Nàng ngáp một cái, đầu hướng cổ Nguyễn Y Hàm cọ cọ, nói như vậy cũng đủ khiến trái tim của Nguyễn tổng mất hết can đảm: "Ngày mai bắt đầu trị liệu tiếp, phải ngoan nha."
Mắt thấy Tần Hải Dao ngủ say trong lòng ngực mình, Nguyễn Y Hàm ngứa răng cùng không thể chờ thêm, cô chạm vào điện thoại, gửi cho Khương Trăn Nguyệt một tin nhắn.
—— Tiểu Hải học tâm lý khi nào?!!!
Không phải bảo Nguyệt Nguyệt từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nói cho cô sao? Tin tức trọng yếu như vậy lại để sót?
Khương Trăn Nguyệt lúc này đang hút thuốc vẽ tranh, nhận được tin nhắn của Nguyễn Y Hàm liền trả lời rất nhanh.
—— Nói nhảm nhí, Tiểu Hải trong khoảng thời gian này chưa từng học qua tâm lý, làm cái gì hơn nửa đêm lại gửi tin nhắn? Cậu là muốn nói với tôi cậu bị Tiểu Hải đùa giỡn đến tức chết sao?!
Nguyễn Y Hàm:.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...