Tiểu Hải thật sự muốn thành tinh.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng vừa yêu vừa hận, khoé môi Tiểu Hải hơi cong lên, nàng câu lấy cổ cô, nỉ non: "Tôi vừa uống rượu xong."
Tiểu Hải uống rượu xong luôn nhiệt tình như lửa, vô luận là phương diện nào.
Nguyễn tổng dùng lý trí cuối cùng tắt đèn đi, đem quần áo chắn lên người Tiểu Hải, vùi đầu vào, một bên hôn nàng một bên cảnh cáo: "Chỉ cho phép một lần."
Tiểu Hải kêu lên một tiếng, ôm chặt cô, mày nhăn lại.
Đều là niên thiếu khinh cuồng.
Ai không muốn kích thích?
Nhưng Nguyễn Y Hàm tương đối mẫn cảm, một mặt giới giải trí cực kỳ hỗn loạn, cô sợ bị chụp lại cái gì đó, mặt khác là bên ngoài luôn không an toàn.
Lúc này đây, cũng may hội quán là do nhà mình mở, thủ hạ đều là người nhà mình, cô dùng quần áo che chắn, vùi đầu vào cũng là bảo hộ.
Trên màn hình lớn, còn phát bài 《 Vùng cấm 》, giờ phút này, theo nhiệt độ tăng lên, không thể thích hợp hơn.
—— Em hoàn toàn đắm chìm vào những đụng chạm của anh để chắc chắn rằng anh rất yêu em.
Nguyễn Y Hàm từ trong quần áo ra tới, cô hít một hơi thật dài, trên môi còn mang theo ánh sáng.
Tiểu Hải sớm đã quân lính tan rã, nàng nhìn A Hàm, ánh mắt suy nhược, không còn tự tin như lúc trước.
Mắt thấy Tiểu Hải nhấc lên bàn tay bủn rủn vô lực cầm lấy áo khoác muốn sửa sang một chút, Nguyễn Y Hàm tiến lại gần, lúc này đây.
Cô không có vùi đầu, mà giống như lơ đãng lấy tay sửa sang lại quần áo, cong cong môi: "Chị cho rằng liền như vậy kết thúc sao?"
Dưới ánh đèn mờ ảo, khóe miệng Nguyễn Y Hàm mang theo nụ cười xấu xa thường có từ thời niên thiếu, biết rõ kế tiếp nghênh đón nàng là cỡ nào điên loạn, nhưng Tiểu Hải vẫn tham lam nhìn đôi mắt cô, cho đến khi mất khống chế.
Đó là một cảm giác tuyệt vời mà những người yêu nhau sẽ hiểu.
Nhìn thấy một người cao cao tại thượng, vì ngươi thất hồn, vì ngươi chấn động, vì ngươi từ bỏ tôn nghiêm, cầu xin ngươi, cái loại cảm giác này......
Nguyễn Y Hàm còn đang cười, đôi mắt đỏ bừng, cô nhìn Tần Hải Dao, cường thế bắt lấy tay nàng: "Chị là của ai?"
Tần Hải Dao nhìn cô, gương mặt một mảnh phiếm hồng, nàng căn bản nói không nên lời, nhưng A Hàm lúc này lại không thông cảm nữa, ép buộc nàng, cường thế nhìn nàng.
"Nguyễn.........!Nguyễn Y Hàm......"
"Về sau còn dám đem tất cả lời đều chôn ở trong lòng, không nói ra?"
"A Hàm, em —— ừm, không dám......!"
"Gọi tên của tôi, không được ngừng."
.........
Đêm hôm đó, đối với Tiểu Hải mà nói, là một lần nở rộ nhất trong đời.
Tuy rằng trước đó nàng và A Hàm cũng niên thiếu khinh cuồng lăn lộn nhiều lần, nhưng phần lớn là nàng ở vị trí chủ đạo, Nguyễn Y Hàm chưa từng cường thế như vậy.
Trên đường trở về.
Nguyễn Y Hàm gọi thư ký tới đây, Tiểu Hải rúc ở trong lòng ngực cô, "Tôi nghĩ chúng ta sẽ tự về nhà."
A Hàm nhéo nhéo cái mũi nàng, "Ngửi thấy không?"
Tiểu Hải nghi hoặc nhìn cô, Nguyễn Y Hàm cong cong khóe môi: "Trên tay tôi đều là hương vị của chị, còn lái xe như thế nào?"
Diễm hà như lửa đốt đỏ mặt, Tần Hải Dao không thể tưởng tượng nhìn Nguyễn Y Hàm, A Hàm......
Nguyễn Y Hàm vân đạm phong khinh nhìn nàng: "Trước kia là tôi quá sủng chị, đem chị chiều hư.
Về sau ——"
Cô nhìn vào đôi mắt Tiểu Hải: "Chị có thể thử câu dẫn tôi một lần nữa mà không kiêng nể gì."
Những lời đe dọa như vậy, nương theo ánh trăng, lỗ tai Tiểu Hải nghe được, làm nàng co rúc lại, giống như mèo con không xương dựa vào A Hàm.
Sau khi thư ký Sue tới, nàng ấy nhìn Tần Hải Dao có chút giật mình, "Tần tổng, ngài bị thương sao?"
Vốn dĩ trạng thái của Tiểu Hải đã tốt hơn một chút, nghe câu hỏi như vậy, mặt lập tức đỏ lên vô cùng.
Nguyễn Y Hàm nở nụ cười, ôm Tiểu Hải giải thích: "Tần tổng phát sốt."
Người yêu, tình nhân, tuổi trẻ, tiểu bằng hữu.
Cãi nhau đôi khi không chỉ có thể giải quyết vấn đề giữa hai người, mà còn thúc đẩy tình cảm hơn nữa.
Tiểu Hải đã thật lâu không có nhìn thấy Nguyễn Y Hàm như vậy.
Nguyễn tổng cũng thật lâu không có cường thế bá đạo như vậy, rõ ràng nói mang theo nàng đi phòng tắm rửa sạch mùi vị trên người, nhưng sau đó lại nhiễm một thân hương vị.
Đến cuối cùng, ở trên giường, Tiểu Hải lại bị khi dễ giống như mèo con, mà Nguyễn tổng cũng là lần đầu tiên trong đời được như ý nguyện, đem Tần tổng khi dễ đến phát khóc.
Cuối cùng, Tiểu Hải hôn mê bất tỉnh, vẫn là A Hàm ôm thổi tóc cho nàng, Tiểu Hải ngủ thực ngoan, cứ dựa vào cô như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, Nguyễn Y Hàm véo mặt nàng, thấp giọng nói: "Lúc này mới ngoan." Cô vẫn là thích Tiểu Hải như vậy nhất, ôn nhu dựa vào cô.
Ngày hôm sau, thời điểm Tần tổng đi làm, tuy rằng chân có chút vô lực, nhưng tinh lực của nàng mười phần, âm thanh leng keng hữu lực, một buổi sáng tinh lực dư thừa, giải quyết rất nhiều công việc.
Đừng nói là thủ hạ, ngay cả thúc thúc Tần Hải Long cũng liên tiếp ghé mắt, đây là hòa hảo rồi sao?
Thời gian giữa trưa, Tần Hải Dao gửi tin nhắn cho Nguyễn tổng, nói là muốn làm sushi cho cô, đưa qua, buổi chiều cùng nhau đi học.
Nguyễn tổng đang vội vàng đọc sách nhìn tin nhắn của Tiểu Hải bật cười.
—— Không cần phiền phức như vậy, chị sẽ rất vất vả.
Đây là vất vả sao?
Tiểu Hải thực vui vẻ về nhà, Tiểu Nhan lái xe, nàng ấy còn tưởng rằng Tần tổng sốt ruột về nhà như vậy là vì buổi tối có hoạt động gì đó, nàng phải về nhà trang điểm chải chuốt trước.
Nhưng ai ngờ, vào nhà, Tần Hải Dao liền cởi áo khoác tây trang, lộ ra áo sơ mi bên trong, nàng xắn tay áo, bắt đầu cầm dụng cụ.
Bộ dụng cụ này nàng đã sớm chuẩn bị từ lâu, muốn làm sushi cho A Hàm nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Nàng đeo tạp dề bắt đầu làm sushi.
Tiểu Nhan ở bên cạnh quả thực là đứng ngồi không yên, "Tần tổng, cần tôi hỗ trợ không?"
Theo nàng thấy, đôi tay quý giá của Tần tổng giải quyết trăm công ngàn việc, không nên làm công việc đơn giản này.
Tần Hải Dao nâng nâng mắt, khó có được mỉm cười: "Không cần, tôi làm cho người yêu."
Tiểu Nhan:......
Bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét một miệng cẩu lương, Tiểu Nhan xấu hổ dựa vào tường đứng nhìn Tần tổng làm việc.
Tần Hải Dao rất nghiêm túc, tuy rằng quá trình làm sushi cũng không phức tạp, nhưng nàng đối với nghệ thuật phá lệ theo đuổi, cái gì bày mâm, cái gì lớn nhỏ dài ngắn giống nhau, phi thường chú ý.
Nàng vừa làm vừa thuận miệng nói chuyện với Tiểu Nhan: "Tiểu Nhan, cô yêu ai chưa?"
Tiểu Nhan lập tức đứng thẳng người, "Không có, Tần tổng, tôi một lòng chỉ muốn làm việc!"
Thời khắc mấu chốt, nàng ấy nhất định phải thể hiện chân thành của mình với BOSS.
Tần tổng nghe xong có chút thất vọng, "A? Cô cũng không còn nhỏ, tại sao lại không yêu đương, còn muốn hỏi cô giữa tiểu tình lữ hằng ngày nên làm cái gì để vun đắp tình cảm."
Tiểu Nhan:............
Cẩu độc thân lại bị nhét cẩu lương lần thứ hai.
Trầm mặc trong chốc lát, dù sao tuổi tác chênh lệch không nhiều lắm, Tiểu Nhan yên lặng hội báo: "Tôi tuy rằng không có người mình thích, nhưng nhìn người xung quanh, bình thường đều là ăn cơm xem phim đi dạo xung quanh gì đó."
Xem phim?
Tần tổng như có điều suy nghĩ, nàng trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Có an toàn không?"
Tiểu Nhan:...............
Ngọa tào!!! Tần tổng!!! Xem phim khi nào biến thành một hoạt động không an toàn? Tần tổng mạnh mẽ uy cẩu lương như vậy thật sự được sao?
Tần Hải Dao đem rau tía tô chuẩn bị tốt, nàng suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu cô có người yêu, sẽ hy vọng họ đem tất cả những gì trong lòng đều nói cho cô sao?
Tiểu Nhan cách một chút, xem nhẹ "Nếu" của Tần tổng kia, "Đúng vậy, dù sao cũng là người yêu, khẳng định là muốn đến gần trái tim cô ấy, biết cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì."
Tần tổng gật đầu, không hề nhiều lời, chuyên tâm làm sushi.
Sushi mới làm được một nửa, bên ngoài truyền đến âm thanh mở cửa, trong tay Nguyễn Y Hàm cầm một bó hoa tươi tiến vào, "A, chị còn về sớm hơn cả tôi?" Nguyễn tổng nâng cao giọng điệu, trực tiếp nhét bó hoa cho Tần Hải Dao: "Tặng chị, hoa bách hợp chị thích nhất."
Tiểu Hải cười tủm tỉm tiếp nhận, nàng cúi đầu ngửi ngửi, đem hoa cắm vào bình, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhan, "Cô rất bận đúng không? Trở về nghỉ ngơi đi, buổi chiều cho cô nghỉ phép."
Tiểu Nhan:.........
Nàng ấy thực sự không bận rộn chút nào.
Cứ như vậy, Tiểu Nhan bị đuổi đi.
Vừa nhìn thấy người đi, Nguyễn Y Hàm vui vẻ ôm lấy Tiểu Hải từ phía sau, tay cô cũng không thành thật: "Hôm nay sao lại tốt như vậy, làm phiền đôi tay quý giá của Tần tổng chúng ta nấu cơm cho tôi."
Tiểu Hải đỏ mặt, nàng dựa vào Nguyễn Y Hàm: "Ai bảo em luôn ồn ào bảo tôi không bồi em."
Nói xong, nàng cầm lấy một miếng sushi, đút cho Nguyễn Y Hàm: "Em nếm thử đi."
Nàng chờ mong nhìn Nguyễn Y Hàm, đôi mắt to tròn trong suốt, tâm Nguyễn Y Hàm đều bị hòa tan, "Ngon lắm, hương vị của Tiểu Hải nhà chúng ta chính là không giống bên ngoài."
Lời này Nguyễn tổng nói một cách vô cùng nghiêm trang, cô cũng nhắc đến chuyện tối hôm qua, nàng đỏ mặt, đẩy cô ra ngoài: "Em đi ra ngoài, đừng ảnh hưởng đến tôi nấu cơm."
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng như vậy liền biết nàng thẹn thùng, cười nắm lấy hai tay nàng: "Đều mời tôi vào, còn muốn cho tôi đi ra ngoài, không ăn được cái gì, chỗ nào dễ dàng như vậy."
Lời này quả thực làm cho Tần tổng tại chỗ mất tự nhiên, nàng cúi đầu, tóc dài rũ xuống, chống đỡ gương mặt phiếm hồng.
Nguyễn Y Hàm cười nhéo cằm nàng, "Lát nữa lại làm, hiện tại ăn chị trước."
Hai người lăn lộn hơn nửa ngày.
Tiểu Hải mới được buông ra, Nguyễn Y Hàm thỏa mãn, cô liếm liếm môi, đứng ở cửa nhìn Tiểu Hải nấu cơm.
Ánh mắt cực nóng kia, cảm giác cường thế kia......
Tiểu Hải không dám ngẩng đầu, đáy lòng lại cân nhắc, nguyên lai A Hàm thật sự là công, trước kia đại khái là bị nàng cường thế đè ép quá lợi hại, cho nên mới không thể xoay người, nhìn bộ dáng của cô, khi dễ chính mình, phảng phất so với nàng khi dễ cô vui vẻ hưởng thụ hơn nhiều.
Đây là một loại suy nghĩ trong lòng sao?
"Chị suy nghĩ cái gì?"
Nguyễn Y Hàm lại không thành thật ôm lấy Tần Hải Dao, nếu đặt ở trước kia, Tiểu Hải nhất định sẽ thẹn thùng cúi đầu né tránh không trả lời, nhưng hôm qua hai người mới vừa nói rõ ràng xong, Tiểu Hải suy nghĩ trong chốc lát, sâu kín nói: "A Hàm, em thích loại nào hơn?"
Cái gì loại nào?
Nguyễn Y Hàm mơ hồ, Tần tổng đang nghĩ gì?
Chuyện như vậy luôn ngượng ngùng tự mình nói ra.
Nàng khụ một chút, cúi đầu, trên tay có động tác, Nguyễn tổng cũng cúi đầu như ý nàng nhìn xem.
Tiểu Hải đầu tiên là cầm một cái rau tía tô, bọc lấy ngón tay mình.
Sau đó, nàng lại thẹn thùng liếc mắt nhìn Nguyễn Y Hàm, cầm lấy một miếng sushi đã làm xong, đặt ở bên môi nhẹ nhàng liếm liếm.
Chúa ơi!!!
Nguyễn tổng thề, người trẻ tuổi nói yêu đương thật sự không nên từng ngày đầu óc đều chìm đắm trong dục vọng, hẳn là xem ngôi sao tán gẫu thi từ ca phú rồi lại đến triết lý nhân sinh, thế nhưng, nhìn Tần tổng phong tình vạn chủng làm động tác khiến cho người sôi trào như vậy, cô rốt cuộc nhịn không được nữa.
Cô ở bên tai Tiểu Hải phun hơi thở ấm áp: "Muốn biết đáp án?"
Tần Hải Dao bị cô áp cong lưng, mái tóc dài như thác rơi xuống, Nguyễn Y Hàm cong môi, "Tần tổng cần phải tự mình cảm thụ một chút ~ ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...