Một tuần lễ sau, Lục Trí Viễn gọi điện thoại hẹn lịch đi đến trường học gặp lão sư Thẩm Chi cùng với Hạ Trừng xong.
Bọn họ vừa đến trường học, lập tức liền phát hiện lão sư đã đứng ở cửa trường học chờ hai người.
Trở thành một lão sư có tâm huyết thật ra vô cùng vât vả, giống như người cuồng công việc như bọn họ, còn có thể bớt ra chút thời gian cuối tuần để đi thăm hỏi Thẩm lão sư, nhưng Thẩm lão sư lại bởi vì dạy học cho học sinh lớp mười hai ngay cả cơ hội ngày nghỉ đều rất ít.
Mọi đứa trẻ chịu áp lực thi cử, thường thường chán ghét giáo viên mình dạy dỗ trói buộc, nhưng chúng nó không hiểu được thật ra thầy cô giáo của mình đã hi sinh rất nhiều thời gian riêng tư cho chúng.
Thi xong bọn nhỏ đều có tương lai riêng, chỉ có bậc thầy cô giáo lại muốn tiếp tục ở trong trường học, năm này qua năm khác hao tâm tổn phí giáo dục các thế hệ học sinh mới.
"Thật khó khăn mới có thế nhìn thấy hai em cùng trở về thăm tôi."
Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng.
Động tác này ăn ý quá mức, khiến Thẩm lão sư không khỏi ngẩn người.
Cô nhịn không được quan sát nhiều lần, Lục Trí Viễn đương nhiên không có gì đáng lo lắng, nhưng cô vẫn không yên lòng nhất là đã trải qua nhưng chuyện như thế này.
Lần này hai người bọn họ cũng không tiện để mời Thẩm lão sư đi ăn cơm, liền lôi kéo cô giáo ngồi ở ghế đá bên cạnh vườn hoa của trường học, sau đó chân thành mời cô ấy đi tham gia bữa tiệc.Thẩm Chi nói: "Mấy đứa trẻ này không cần bỏ ra nhiều tiền để làm tiệc gì vậy đâu, thật ra các con chịu trờ về cùng với cô tâm tình là tốt lắm rồi, cô đã cảm thấy rất vui vẻ."
Hạ Trừng nói: "Thẩm lão sư, chúng con cũng là nhân cơ hội này để tụ họp cùng với bạn học cũ một chút, chỉ là nếu không dựa vào danh nghĩa của cô, thì còn không có cách nào để tập hợp đủ mọi người, nếu như không phải bởi vì mặt mũi của cô, bọn họ không đời nào chịu thả công việc xuống đâu."
Thẩm Chi mỉm cười: "Con á nhiều năm trưởng thành như vậy mà cái miệng vẫn ngọt như xưa."
Lục Trí Viễn nhìn qua Hạ Trừng: "Cô ấy như vậy mới khiến cho mọi người yêu thích."
Thẩm Chi ho nhẹ một tiếng, tiểu tử này thực sự bộc lộ quá rõ ràng, ngay cả bản thân bà cũng có thể cảm giác được, Lục Trí Viễn không che dấu cảm tình với Hạ Trừng.
Thẩm Chi hỏi: "Làm thế nào mà hai con đột nhiên thân thiết như vậy rồi."
Hạ Trừng nói: "Cô Từ cô còn nhỡ rõ không, trước kia trong trường học con có một cô bạn gái rất thân, gọi là Từ Ninh, vừa vặn bạn trai của cô ấy có quen biết với Lục Trí Viễn, cô xem trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy."
Thẩm Chi gật đầu: "Cha của bọn họ đều có quan hệ kinh doanh, quen biết nhau cũng không lạ, ngược lại là con, chưa từng chơi với bọn họ, làm sao bỗng nhiên chuyển tính..." Bà nhíu mi tâm vừa là nhắc nhở, vừa là cảnh cáo nói: "Trí viễn, đừng làm hư Hạ Trừng, con bé không giống con, nó là một đứa bé rất đơn thuần."
Hạ Trừng cười: "Con đã sắp ba mươi tuổi, chỉ có Thẩm lão sư coi con là một đứa trẻ trưởng thành không lớn."
Lục Trí Viễn nói: "Với câu nói này của Thẩm lão sư, con sẽ mới không dám làm loại chuyện đó, trước kia con đã khiếp sợ cây roi mây mà cô quất."
Thẩm Chi thở dài một hơi, đứa trẻ mình dạy qua, tính cách như thế nào ít nhiều bà cũng có tâm lý nắm chắc.
Có thể nói Lục Trí Viễn thích giở trò, nhưng anh ta lại không gây rắc rối quá lớn, mặc dù tình sử phong phú, nhưng sau khi anh ta chia tay với các cô gái đó, cũng không có người nào nói chuyện ác ý về anh ta.
Anh ta hẳn là nghiêm túc bồi dưỡng tình cảm cũng với các cô gái, chỉ là cuối cùng ở cùng cùng một chỗ không thích hợp.
Mọi người hợp được tan được, sau đó còn có thể tiếp tục làm bạn bè.
Thẩm Chi nói: "Chỉ riêng việc đánh phạt con, đã làm gãy mất của cô mấy cái roi mây rồi."
Hạ Trừng giật mình cười: "Lục Trí Viễn nhìn không ra da của anh thật đúng là đủ dày."
Lục Trí Viễn bị hai người phụ nữ liên thủ công kích, lại không thể cãi lại, mặt khổ giống như nuốt mười cân hoàng liên.
Thời điểm bọn họ sắp trở về, Thẩm Chi một mình đi tìm Lục Trí Viễn nói chuyện.
Bà do dự một hồi mới nói: "Trí viễn, nếu như con thật lòng muốn theo đuổi Hạ Trừng, vậy thì coi như cô nhờ con đối xử với con bé tốt một chút, con bé không thể chịu đả kích một lần nào nữa."
Lục Trí Viễn không nghĩ tới, Thẩm lão sư sẽ đi thẳng vào vấn đề nói với anh ta những chuyện này, nhưng Lục Trí Viễn trả lời ngay: "Thẩm lão sư, con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, con cam đoan với người."
Thẩm Chi bật cười: "Đồ ngốc, con và cô cam đoan làm cái gì, con phải cố gắng làm thật để cô xem."
"Con hiểu rồi."
" Nếu để cô biết, con phụ bạc con bé, cẩn thận bàn tay của con, lần này cô sẽ không chỉ dùng roi mấy để phạt con, mà sẽ dùng tấm ván gỗ tử thay thế, khẳng định không ngừng đánh con."
Lục Trí Viễn hít vào một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới Thẩm lão sư còn có mánh khóe mới, anh ta im lặng mặc niệm cho những đứa trẻ ở trường.
Một tuần lễ sau, Lục Trí Viễn gọi điện thoại hẹn lịch đi đến trường học gặp lão sư Thẩm Chi cùng với Hạ Trừng xong.
Bọn họ vừa đến trường học, lập tức liền phát hiện lão sư đã đứng ở cửa trường học chờ hai người.
Trở thành một lão sư có tâm huyết thật ra vô cùng vât vả, giống như người cuồng công việc như bọn họ, còn có thể bớt ra chút thời gian cuối tuần để đi thăm hỏi Thẩm lão sư, nhưng Thẩm lão sư lại bởi vì dạy học cho học sinh lớp mười hai ngay cả cơ hội ngày nghỉ đều rất ít.
Mọi đứa trẻ chịu áp lực thi cử, thường thường chán ghét giáo viên mình dạy dỗ trói buộc, nhưng chúng nó không hiểu được thật ra thầy cô giáo của mình đã hi sinh rất nhiều thời gian riêng tư cho chúng.
Thi xong bọn nhỏ đều có tương lai riêng, chỉ có bậc thầy cô giáo lại muốn tiếp tục ở trong trường học, năm này qua năm khác hao tâm tổn phí giáo dục các thế hệ học sinh mới.
"Thật khó khăn mới có thế nhìn thấy hai em cùng trở về thăm tôi."
Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng.
Động tác này ăn ý quá mức, khiến Thẩm lão sư không khỏi ngẩn người.
Cô nhịn không được quan sát nhiều lần, Lục Trí Viễn đương nhiên không có gì đáng lo lắng, nhưng cô vẫn không yên lòng nhất là đã trải qua nhưng chuyện như thế này.
Lần này hai người bọn họ cũng không tiện để mời Thẩm lão sư đi ăn cơm, liền lôi kéo cô giáo ngồi ở ghế đá bên cạnh vườn hoa của trường học, sau đó chân thành mời cô ấy đi tham gia bữa tiệc.
Thẩm Chi nói: "Mấy đứa trẻ này không cần bỏ ra nhiều tiền để làm tiệc gì vậy đâu, thật ra các con chịu trờ về cùng với cô tâm tình là tốt lắm rồi, cô đã cảm thấy rất vui vẻ."
Hạ Trừng nói: "Thẩm lão sư, chúng con cũng là nhân cơ hội này để tụ họp cùng với bạn học cũ một chút, chỉ là nếu không dựa vào danh nghĩa của cô, thì còn không có cách nào để tập hợp đủ mọi người, nếu như không phải bởi vì mặt mũi của cô, bọn họ không đời nào chịu thả công việc xuống đâu."
Thẩm Chi mỉm cười: "Con á nhiều năm trưởng thành như vậy mà cái miệng vẫn ngọt như xưa."
Lục Trí Viễn nhìn qua Hạ Trừng: "Cô ấy như vậy mới khiến cho mọi người yêu thích."
Thẩm Chi ho nhẹ một tiếng, tiểu tử này thực sự bộc lộ quá rõ ràng, ngay cả bản thân bà cũng có thể cảm giác được, Lục Trí Viễn không che dấu cảm tình với Hạ Trừng.
Thẩm Chi hỏi: "Làm thế nào mà hai con đột nhiên thân thiết như vậy rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...