Năm Tô Hằng thi rớt đại học, công việc làm ăn của cha hắn chuyển biến tốt. Cả nhà xuôi nam đến thành phố T để phát triển, hắn cũng đi theo ba mẹ đến thành phố xa lạ này.
Khi hắn ghi danh vào lớp học lại, mấy giáo viên chỗ đăng ký vừa nhìn thấy bảng thành tích của hắn, hai mắt lập tức sáng lên.
Bọn họ không ngờ một cậu bé có thành tích thi tốt nghiệp trung học có thể đứng trong hai mươi vị trí đầu ở cao trung T, lại muốn thi lại.
Tô Hằng cảm thấy rất phiền mỗi khi người khác hỏi hắn vì sao muốn thi lại, hắn vẫn luôn biết rõ mình muốn cái gì, cũng đang bước từng bước đến mục tiêu đó.
Hắn không cho phép mình thất bại, nếu như làm sai có thể làm lại, hắn hi sinh một năm thì có đáng là gì.
Nhà trường đặc biệt phái mấy vị giáo viên đến trao đổi với hắn. Bọn họ nói đến việc miễn chi phí học thêm, cũng nhắc đến chuyện trong tương lai, thành tích thi cử của hắn thế nào thì sẽ nhận được bao nhiêu học bổng ngoài định mức.
Mẹ Tô Hằng ngồi bên cạnh ghi nhớ tất cả, không bỏ sót chuyện gì, nhưng bà ta vẫn chưa quyết định để con trai mình học tại cao trung T, bà ta còn muốn tìm hiểu xem những trường khác có thể đưa ra điều kiện gì.
Thời còn học sinh, Tô Hằng đã để lộ tư chất khiến người ta tranh đoạt. Mẹ hắn, phu nhân Giang Bích Lan cũng sử dụng điểm này vô cùng ổn thỏa.
Cuối cùng, học sinh Tô Hằng được nhà trường kỳ vọng rất nhiều này cũng chịu vào lớp học lại ở cao trung T, trước tình hình đám giáo viên chủ nhiệm liên tục thay phiên nhau đến nhà hắn thăm hỏi.
Nhưng hắn không ở kí túc xá của trường mà là ở nhà, để mẹ hắn tự mình trông nom hắn làm việc và nghỉ ngơi.
Giang Bích Lan là mẹ, bà ta hiểu rõ con mình nhất.
Bà ta biết tại sao Tô Hằng thi trượt, trước mặt người khác, cái gì hắn cũng tốt. Nhưng trên thực tế hắn chỉ là cậu thanh niên mười mấy tuổi, thế nào cũng có thói xấu bốc đồng nóng nảy.
Bà ta đã nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, không cho hắn có cơ hội phạm sai lầm, nhưng áp lực thi cử nặng nề vẫn đánh bại hắn.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, rõ ràng Tô Hằng rất mệt mỏi, thỉnh thoảng còn trốn học, mặc dù thành tích thi thử lúc đó không có bị ảnh hưởng.
Giang Bích Lan biết chuyện đã không ổn, lòng con trai đã hoang mang.
Kết quả giống như bà ta lo lắng, Tô Hằng không đậu nguyện vọng một.
Lúc bà ta biết con trai định học lại, quả thực bà ta không thể chấp nhận, nhưng khi nhìn thấy sự thất vọng trong mắt con trai, bà ta đột nhiên mềm lòng.
Bà ta nói với Tô Hằng: "Con đường này do chính con chọn, dù cực khổ thế nào con cũng phải chịu đựng. Cơ hội không phải lúc nào cũng có, mẹ hi vọng con có thể quyết tâm, cố gắng hơn nữa, giành được thành tích tốt hơn."
Trước đây, Giang Bích Lan là giáo viên trung học. Mặc dù bà ta đã nghỉ hưu để làm bà chủ gia đình, dốc lòng nuôi dưỡng Tô Hằng, nhưng dáng vẻ lúc nói chuyện của bà ta vẫn đâu ra đấy.
Tô Hằng nói: "Mẹ, con biết, con sẽ không phụ lòng kỳ vọng của mẹ."
Đây cũng là lý do tại sao trong buổi lễ khai giảng, lúc trên đài và dưới đài đồng loạt hét to như đại hội tuyên thệ trước khi ra trận, Tô Hằng sẽ bị một đám người xì xào bàn tán sau lưng hắn.
Trong đó có giọng của một cô gái cực kỳ vang: “Nghe nói lớp A có một người tên Tô Hằng, cậu ta còn là người ư? Thế quái nào cậu ta còn đi thi lại vậy? Nếu như tớ thi được điểm cao như thế, chắc chắn ba tớ sẽ treo băng rôn đỏ, đốt pháo dây dài năm mươi mét, rồi tới nhà hàng đặt một trăm bàn tiệc rượu cho tớ, thông báo với tất cả mọi người rằng cuối cùng con gái của Từ Diệu Khánh ông cũng đã làm rạng danh tổ tiên.”
Lại có một giọng nói thanh thúy truyền đến từ phía khác: “Nếu như tớ thi đỗ mà còn bày đặt nói muốn học lại, ngài Hạ Chấn Trì nhà tớ nhất định sẽ đánh gãy chân tớ.”
"Ha ha, hóa ra trên đời này còn có người có thể trị được Hạ lão đại."
"Đại cái gì mà đại, từ ngày quyết định học lại trở đi, chị đây đã quyết tâm thay tính đổi nết để làm người rồi."
"Ghê nhỉ, có chí khí!"
Cả đám người vỗ tay tặng cô.
Nên khi chủ nhiệm lớp Diệp Thủ Dư chắp tay sau lưng đi qua, tuy bọn họ cúi đầu xuống nhưng vẫn tiếp tục cười trộm.
Thành tích của những học sinh vào lớp này đều không tốt mấy, phần lớn đều không ngấp nghé lên nổi đại học chính quy.
Không giống với lớp mà Tô Hằng đang học, người phụ trách dẫn dắt họ là một giáo viên từng dạy lớp mười hai, có phương pháp giáo dục vô cùng cứng rắn. Bà ấy được đặt cho biệt danh là “nữ vương”, học sinh của trường trung học T nghe đến tên bà đều biến sắc.
Vào lúc này, Tô Hằng quay đầu lại. Mặc dù chỉ có mấy hàng người ngăn cách giữa họ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô.
Thiếu nữ khoanh tay trước ngực, cằm hất lên, tinh thần phấn khởi với khí chất kiêu ngạo đến chói mắt kia chính là Hạ Trừng.
Có lẽ có rất nhiều người đều đã từng khinh cuồng như thế vào thuở thiếu thời, nhưng chỉ có duy nhất dáng vóc ngập tràn thanh xuân của cô là vĩnh viễn in sâu vào trong trí não hắn.
Từ sau ngày đó, Tô Hằng đã nhớ kỹ Hạ Trừng, có điều cô lại hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của hắn.
Hạ Trừng chỉ làm theo ý bản thân, chẳng coi ai ra gì. Cũng có rất nhiều bè bạn vây quanh cô nên cô càng khó chú ý đến người cách mình quá xa.
Những tháng ngày thi lại rất buồn khổ, áp lực lớn đến mức không phải học sinh bình thường nào có thể chịu đựng nổi.
Chỉ trong mấy tháng, tâm trạng của những người không giỏi kiên trì trong lớp học lại đều bắt đầu dao động, thậm chí xuất hiện tình trạng buông lỏng.
Chủ nhiệm của các lớp không ngừng cố gắng khơi dậy lòng tin cho lớp mình. Diệp Thủ Dư là một cô giáo trẻ chưa đầy ba mươi tuổi, khoảng cách thế hệ với đám nhóc không lớn, cách cổ vũ của cô thường xuyên khiến cả lớp phải cười phì.
“Lý Nguyên Phục, chúc mừng em, hy sinh cả một nămcuối cùng cũng hoàn thành thành tựu cao nhất rồi, đó chính là đạt được một thẻ VIP của quán net.”
“Trần Hiểu Hân, em đừng để Thạch Duy lớp bên lừa nhé. Lấy một quả hồng có vẻ ngon ra từ một đống hồng hỏng, thì vẫn là hồng hỏng thôi.”
Các bạn trai trong lớp nằm không cũng trúng đạn, lập tức nhao nhao tỏ lòng bất bình: “Chủ nhiệm, câu này của cô không công bằng, cô có thành kiến với chúng em.”
Diệp Thủ Dư nói với vẻ lạnh lùng: “Các em đã thi đậu Đại học chưa? Trước khi thi đậu, các em không có tư cách nói chuyện thành kiến với cô.”
Đợi mọi người yên tĩnh lại, cô còn nói: “Sau này, các em sẽ phát hiện cuộc đời rất ngắn, mà quãng thời gian tươi trẻ xinh đẹp còn ngắn hơn, uổng phí một năm nhưng không đổi được thứ gì, vậy rất đáng tiếc. Cô không muốn tương lai các em phải hối hận.”
“Chủ nhiệm, thâm sâu quá, chúng em nghe không hiểu.” Có vài thằng nhóc thích gây sự vẫn còn cố giả ngây giả dại.
“Các em chỉ cần có một nửa sự nỗ lực như của Hạ Trừng thì tốt rồi, em ấy chính là tấm gương cho các em.”
"Oa, chủ nhiệm thiên vị quá."
"Vậy tim của ai không lệch(1)? Bây giờ giơ tay lên cho cô, cô đưa em đi nghiên cứu ngay lập tức." Diệp Thủ Dư không nói đùa nữa, cô vỗ vỗ bảng đen, mọi người đều thức thời yên tĩnh lại.
(1) Tác giả chơi chữ. "Thiên vị" có Hán Việt là "thiên tâm" (nghĩa 1 là "bất công thiên vị"; nghĩa 2 cắt chữ lấy nghĩa là "tim bị lệch"). Mọi người bảo cô giáo "quá thiên tâm", cô giáo mới hỏi "tâm ai không thiên" (tim ai không lệch).
Từ Ninh dùng đuôi bút chọc chọc lưng Hạ Trừng, cái người vốn sẽ dẫn đầu việc gây rối tự dưng trở nên biết điều lạ, nhưng cố tình lại rất ít người để ý đến sự khác thường của cô.
Hạ Trừng thay đổi cũng vì có nguyên do, nhưng không nhiều người biết nguyên do ấy.
Ba của cô bị ung thư phổi, lúc phát hiện thì đã là giai đoạn hai.
Từ Ninh biết chuyện đó là nhờ cô của Từ Ninh từng cợt nhả trên bàn ăn rằng: “Biết mạng mình không tốt thì nên sống yên phận ngay từ đầu đi, hiện tại thì hay rồi, quả đúng là cưới một người hại một người.”
Từ Ninh rất muốn đáp trả bà ta: “Giờ đâu còn là thời nhà Thanh nữa.” Nhưng cuối cùng cô vẫn nuốt cơn tức này xuống.
Đối tượng mà cô của Từ Ninh có thể đánh giá cay nghiệt như thế chỉ có một, đó chính là mẹ của cô ấy, Phó Mạn.
Người nhà họ Từ không chào đón Phó Mạn, bọn họ chưa từng kiêng dè phê bình bà ấy trước mặt Từ Ninh.
Không phải Từ Ninh không muốn phản bác, nhưng cô một mình một người thì thực sự chỉ đành bất lực.
Hôn nhân của ba mẹ thất bại, rất khó để phân ra ai đúng ai sai.
Mặc dù từ nhỏ tới lớn Từ Ninh luôn bị tẩy não, nhưng một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ trưởng thành, tới lúc đó cô ấy cũng sẽ nhận ra ai mới là người không có phong độ, nhân phẩm.
Tình huống của Hạ Chấn Trì xem như lạc quan. Sau khi giải phẫu, trị liệu bằng hóa chất, rồi bỏ một đống tiền để dùng cái gọi là drug target(2) xong, cũng tạm thời khống chế được bệnh tình.
(2) Có thể hiểu drug targets là một nucleic acid hoặc một protein mà hoạt động của nó có thể được sửa đổi bởi một thuốc (drug) nào đó. Thuốc có thể là một vi chất hóa học kích cỡ trọng lượng nhỏ như tế bào hoặc là một protein kháng thể sinh học hay một protein ghép nối.
Những gì Hạ Trừng có thể làm để giúp ba không nhiều, phần lớn việc phải để mẹ kế xử lý, cái trong tầm khả năng của Hạ Trừng chỉ có hoàn thành tốt bổn phận học sinh của mình, thi đỗ một trường Đại học để ba cô khỏi phải bận tâm.
Thật ra con người muốn tỉnh táo lại thì chỉ cần một cơ hội, cô chờ được cơ hội đó, may mắn không đến nỗi muộn.
Hạ Trừng cũng không định tiếp tục lãng phí thời gian để chơi đùa nữa. Đối với người kiến thức cơ sở không vững như cô mà nói, thì nhất định phải giành giật từng giây mới mong bì được với sự nỗ lực suốt ba năm của người ta.
Học kỳ I trôi qua được một nửa, Hạ Trừng không ăn trưa cùng những người khác nữa.
Cô luôn một mình trốn tới rừng cây phía sau trường, đọc diễn cảm tiếng Anh.
Phải đọc to mỗi từ đơn lên thì cô mới có thể thuộc được.
Chẳng được mấy ngày, có người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, mỉm cười nói: "Xin lỗi, anh không cố ý nghe lén, nhưng tiếng của em to quá, anh không muốn nghe cũng không được."
Trong phút chốc, mặt của Hạ Trừng đỏ lên.
Mặc dù cô không sợ trời cũng chẳng sợ đất, nhưng chuyện học tập lại là nhược điểm của cô, chỉ cần công kích vào điểm này thì cô sẽ xấu hổ tột cùng.
"Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền anh." Cô vội vàng thu dọn sách giáo khoa bên cạnh.
Người kia nhanh chóng phủ nhận: "Anh không có ý đó." Hắn dừng một lát. "Chỉ là anh nghe thấy em phát âm không chính xác nên mới muốn nhắc nhở em. Trong môn tiếng Anh, em đọc càng chuẩn, lúc viết từ đơn mới ít bị sai hơn."
"Thật à?" Hạ Trừng bồn chồn gãi gãi đầu. Cách học của cô hoàn toàn theo kiểu sản xuất luyện thép thô, cố thuộc được bao nhiêu thì thuộc.
Cũng may là cô đủ thông minh, với cái phương pháp học bừa bãi thiếu suy xét này mà cô vẫn có thể tiến bộ vòn vọt.
Cô nghiêng đầu, đưa mắt nhìn dáng vẻ của người này.
Một chàng trai nhã nhặn lịch sự có vóc người rất cao, nhưng thịt trên cơ thể dường như chưa kịp phát triển, khiến cho hắn nhìn rất gầy. Lại thêm việc học lại làm hắn dành gần nửa thời gian ngồi trong phòng học nên da hắn phải nói là trắng nõn.
Hắn khác với đám bạn xấu mà Hạ Trừng quen ở ngoài trường. Đám người kia có cơ thể cường tráng, lúc nào cũng chực cầm vũ khí lên đánh nhau với người ta. So với họ thì chàng trai này nhìn như bị gió thổi một lát là sẽ đổ.
Cô và hắn nhìn nhau bằng ánh mắt mang theo ý cười, không hiểu sao lại thấy hơi bực bội.
Tại sao một chàng trai cũng có thể có được ngoại hình thanh tú như thế?
Đôi mắt của hắn đẹp đẽ không tưởng, lông mi cong dài như bàn chải, cơ mà cô không có hứng thú với mẫu con trai này.
Hạ Trừng lắc đầu, xoay người rời đi, không thèm nói thêm một câu vô nghĩa nào.
Người kia lại gọi cô lại: "Ngày mai em có tới nữa không? Anh có vài quyển sách về từ đơn, trong đó đều viết về cách phát âm. Nếu em cần anh có thể cho em."
Hạ Trừng quay sang nhìn chằm chằm mặt hắn: "Anh không cần nó à?"
Hắn cười cười, không hề khiêm tốn nói: "Anh ghi tạc trong đầu hết rồi."
Hạ Trừng nhướng mày, ha ha, cái kiểu ra vẻ ta đây này......
Mặc xác hắn lợi hại thật hay là lợi hại giả, có người ánh mắt muốn đưa đồ cho cô, cô ngu sao mà không nhận.
Hạ Trừng hừ nhẹ một tiếng: "Ừm." Cô nghĩ nghĩ: "Anh cho tôi mượn cuốn từ đơn, tôi mời anh đi uống nước nhé."
Người kia chỉ cười, Hạ Trừng cảm thấy nụ cười của hắn rất đáng ghét, như thể đang giễu cợt cô không có não vậy.
Cô không vui nguýt hắn một cái, người kia vẫn đứng ở đó như cũ, vóc dáng thẳng tắp, giữa hai hàng lông mày có một loại khí chất thật khó miêu tả.
Bởi vì xung quanh hắn toàn là cây nên Hạ Trừng chợt nhớ câu thành ngữ "chi lan ngọc thụ"(3).
(3) Chỉ những người ưu tú.
Đây cũng đã là cực hạn của cô rồi, quả thật thành tích môn Quốc Văn của cô hết sức đáng thương.
Người khác kém Toán Lý Hóa, Hạ Trừng thì lại kém Ngữ Văn và nhất là Quốc Văn. Là một người Trung Quốc, cô thật sự hổ thẹn.
Mãi cho đến lúc nghỉ trưa, cô mới đột nhiên nhớ ra, cô còn chưa biết người kia là ai, cũng quên mất hỏi tên của hắn là gì.
Hôm sau, lúc cô tới rừng cây nhỏ, chàng trai kia đã đứng ở đó chờ cô. Hắn đưa cho cô một túi quyển từ đơn, trang giấy hơi cũ, nhìn thì thấy đúng thật là hắn đã từng đọc chúng rồi.
Bọn họ gặp lại nhau mấy lần, Hạ Trừng vẫn chưa bao giờ hỏi hắn tên gì.
Cô nghĩ người này nếu muốn nói thì tự hắn sẽ nói, huống chi cô còn nhìn ra được, chàng trai này có ý với cô.
Không phải do cô tự mơ tưởng cao xa hay là tự dát vàng lên mặt mình, mà là trước đây cô đã gặp phải quá nhiều tình huống giống như thế này.
Mãi đến một ngày, bạn học cùng lớp của hắn đi tìm hắn.
"Tô Hằng, thì ra cậu ở đây."
"Có chuyện gì?"
"Chủ nhiệm lớp tìm cậu."
"Ừ, đợi tôi làm xong sẽ tới."
Lúc rời đi, trên mặt những người đó đều tràn ngập hứng thú. Bọn họ không chống nổi cơn tò mò.
Ở độ tuổi mười tám mưới chín, lại trong hoàn cảnh áp lực dồn nén như vậy, một tí gió thổi cỏ lay cũng không khỏi làm cho người ta nghĩ nhiều.
Cuộc thi lớn đã gần kề, chỉ người kiên trì được tới cùng mới có thể là bên thắng. Đối với chuyện ý chí không vững của bạn bè, bọn họ cũng chỉ ra vẻ đồng cảm mà thôi, ác hơn một chút thì là xem thường.
Nhưng khi nhân vật chính là Tô Hằng, ít nhiều gì trong lòng bọn họ cũng có loại suy nghĩ xem kịch vui.
Ưu tú như vậy, được những người bề trên lấy ra làm chuẩn mực cho bọn họ, rốt cuộc cũng chỉ có thế mà thôi.
Hạ Trừng nghe được cái tên này, lập tức kịp thời phản ứng lại. Cái người luôn luôn tốt bụng giảng bài cho cô hóa ra lại là Tô Hằng vô cùng nổi danh.
Cô không đoán ra được hắn nghĩ cái gì.
Với kinh nghiệm của cô, giữa học sinh tốt và học sinh xấu có một con sông lớn làm đường phân cách, bọn họ sẽ không vượt qua nó, mà cô cũng khinh thường không thèm nhảy qua.
Thế nhưng Tô Hằng như thể không phát hiện ra sự hoài nghi của Hạ Trừng, vẫn cực kỳ kiên nhẫn dùng phương pháp giảng sâu sắc dễ hiểu để giải đáp rất nhiều quan niệm và nghi vấn của cô.
Hạ Trừng không thích che che giấu giấu, cô trực tiếp hỏi: "Anh là Tô Hằng?"
Hắn gật đầu.
Hạ Trừng ho nhẹ một tiếng, "Anh biết đó, học sinh nên lấy học tập làm trọng, tôi coi anh là bạn nên mới phải nhắc nhở vậy."
Tô Hằng lại chỉ nhìn cô mà cười, im lặng không nói.
Đầu óc Hạ Trừng cứ lờ mờ. Chẳng lẽ cô đã hiểu nhầm?
Mợ nó, mặt mũi bị ném tít xa đến nhà bà ngoại luôn rồi.
Tô Hằng vừa dịu dàng vừa không biết làm sao, nói: "Anh biết em chỉ coi anh là bạn."
Hạ Trừng không thích kiểu nói ẩn ý của hắn, cô tức giận quay đầu sang chỗ khác: "Anh nói vớ vẩn gì đó? Tôi tốt bụng nhắc nhở anh, anh không nghe thì kệ anh."
Tô Hằng ngẩn ra, chợt hắn bật cười, còn bất ngờ đưa tay vuốt vuốt tóc cô, nói: "Đồ ngốc."
Động tác của hắn vụng về, mà Hạ Trừng cũng chẳng khá hơn là bao. Cô căng thẳng hất tay của hắn ra: "Này, đừng có mà động tay động chân, có tin tôi tìm người đánh chết anh không."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...