Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Hạ Trừng đợi một lúc, Tô Hằng vẫn như cũ không muốn mở cửa, cô đành phải xoay người trở về trong phòng.

Cô không thể đứng lâu, bởi vì mang thai tháng cuối, cơ thể của cô lại mắc bệnh phù khiến hai chân của cô sưng vù lên, so sánh với hai chiếc chân tượng không không khác là mấy.

Nhưng mà cô không hề nói với Tô Hằng về bệnh tình của mình.

Từ khi hắn bắt đầu không kiên nhẫn với cô, về sau rất nhiều rất nhiều chuyện cô không còn dám nói với hắn.

Mặc dù ở trước mặt con trai Giang Bích Lan phàn nàn Hạ Trừng có chỗ làm không đúng, nhưng thật ra cô đã làm những chuyện mình có thể làm.

Chỉ là một số yêu cầu không hợp lý thì cô sẽ ngoảnh mặt làm ngơ mà thôi.

Ví dụ như mỗi ngày vào buổi chiều, kiểu gì Giang Bích Lan cũng sẽ bảo cô cùng với gì Trương đi một quãng đường rất xa đến chợ để mua thức ăn, nói tốt đẹp là muốn cô đi lại nhiều để khi sinh em bé sẽ không vất vả.

Nhưng mỗi người lại có một tình huống khác biệt, đầu thai bé cưng của Hạ Trừng lại ở phía dưới, bác sĩ đề nghị rằng cô không nên đi lại quá nhiều.

Giang Bích Lan lại nói bác sĩ nói hươu nói vượn, mấy người ở nông thôn như nhà bà lúc mang thai vẫn có thể xuống đồng canh tác, không phải người ta vẫn thuận lợi, bình an sinh ra mấy đứa bé đó sao.

Ở chung với nhau nên có quá nhiều chuyện mâu thuẫn, gây ra nhiều khó khăn và không thể chịu nổi, Hạ Trừng chỉ có thể nhịn mọi chuyện vào bụng, không thể nói cho Tô Hằng, cô biết hắn không thích nghe, có nghe cũng bất lực.

Vậy thì sao cô phải đi làm phiền hắn?

Nhưng cô không nói, không có nghĩa là mẹ chồng cô sẽ không thêm mắm thêm muối để đi phàn nàn với Tô Hằng.


Mãi cho đến hơn nửa đêm, Tô Hằng mới trở về phòng ngủ, hắn đứng ngay bên cạnh giường nơi Hạ Trừng đang nằm, yên lặng nhìn cô chăm chú.

Mí mắt của cô yếu ớt, trên gương mặt còn đọng lại nước mắt, trong lòng hắn vô cùng thương cô, nhưng càng như vậy, hắn lại càng oán trách bản thân chuyện gì cũng làm không tốt.

Thật ra từ lúc hắn vào phòng cô đã tỉnh giấc, tình huống mất ngủ của cô ngày càng nghiêm trọng. Chỉ cần một âm thanh nho nhỏ cũng đủ làm cô tỉnh giấc, có điều, cô không dám liên tiếng.

Theo như kinh nghiệm ngày trước, cô chỉ cần hơi động cơ thể một tý, Tô Hằng sẽ giả bộ như không có việc gì đi ra.

Hiện tại cô tự lừa dối bản thân mình cho rằng hắn sang phòng xem tình hình của cô có nghĩa là tình cảm của bọn họ không có gì thay đổi.

- ------Hiện tại-------

Sau khi Tô Hằng sống lại bên cạnh Hạ Trừng, hắn sẽ làm những chuyện hắn chưa làm được trước đó.

Hắn giúp đỡ cô, vì cô mà quan tâm hết thảy, nhìn xem cô sống một cuộc sống không có anh, đạt được những thành tựu trong cuộc sống.

Ở kiếp trước cô là một người vợ một người mẹ tốt. Ở kiếp này cô có con gái cùng người con rể là bác sĩ Hứa hiếu thuận.

Mặc dù hắn hiểu, làm như vậy là đã quá muộn, nhưng còn tốt hơn là không làm chuyện gì.

Tô Hằng không chỉ một lần tự hỏi bản thân mình, vì sao đã biết rõ ràng tình cảnh cô đơn, lẻ loi của cô như vậy mà vẫn đổ hết trách nhiệm lên người cô?

Nếu như hắn cố gắng suy nghĩ thì sẽ biết những lời oán trách của mẹ hắn đối với hắn là giả, bà chỉ muốn Hạ Trừng sống không quá thoải mái, bởi vì bà ghen tỵ tâm tư con trai bà đã bị cô con dâu này cướp đi.

Nếu như hắn có thể phân biệt rõ sẽ nhận ra, áp lực công việc nặng nề thật ra không có quan hệ gì với Hạ Trừng, hắn không nên đem mọi thứ phát tiết lên người cô.

Coi như hắn không có cách nào giúp đỡ cô, chí ít những đau khổ mà cô phải chịu đựng hồi trước sẽ giảm bớt đi một nửa.

Cô chỉ cần bờ vai của hắn để có thể nhẹ nhàng dựa vào, thậm chí không cần hắn vì cô mà làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng hắn không làm được vậy, hắn để cho cô một mình chịu đựng hết thảy, chẳng khác gì bảo cô tự sinh tự diệt.

Chẳng qua cuộc sống không có nếu như, thời gian đã trôi qua, sự hối căn bản là vô ích.

Tô Hằng biết, ảnh hưởng của Nhạc Kiến Minh đối với Hạ Trừng là vô cùng to lớn, lớn đến nỗi cô có thể tìm lại sự tự tin đã đánh mất.

Lúc đầu ở Tô gia, Hạ Trừng đối với mọi thứ luôn khúm núm, lo sợ. Bây giờ đã không còn nữa.

Cô sống càng ngày càng thoải mái, hạnh phúc, không còn quan tâm hắn có ở bên cạnh hay không.


Cảm giác bị quên lãng không hề dễ chịu, nhưng tự bản thân Tô Hằng hiểu lấy, cho dù hắn suốt ngày xuất hiện trước mắt cô, cũng không sánh bằng vị trí của Nhạc Kiến Minh trong lòng cô.

Địa vị của Nhạc Kiến Minh không thể lung lay, về sau rốt cuộc Hạ Trừng cũng hiểu được trong tình yêu thế nào gọi là tôn trọng, cô làm sao còn muốn nhận những tình cảm mà hắn dành cho cô như lúc trước.

Tình yêu chân chính không bao giờ có chuyện bố thí, trong mắt Hạ Trừng hết lần này đến lần khác Tô Hằng chính là ban cho cô thứ tình yêu bố thí đó, mà hắn lại không giải thích rõ ràng cho cô hiểu.

Thứ cần nhất là những lời nói, nếu vào thời điểm cần nhất lại không thể nói ra khỏi miệng thì sẽ không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.

Chuyện duy nhất hắn nên làm, chính là trơ mắt nhìn người khác làm những chuyện hắn không thể làm cho cô.

Hắn sẽ không phụ lòng cô thêm lần nữa, Tô Hằng yên lặng cầu xin ông trời.

Cô gái ngốc nghếch này, mặc dù không biết làm chuyện gì, mà hắn khuyên như thế nào cô cũng không chịu nghe, thế nhưng đối với hắn cô là cô gái tốt nhất trên đời.

Trong khi Tô Hằng đang xoắn xuýt, thì Hạ Trừng sớm đã không chịu nổi cơn buồn ngủ.

Cô ngủ một giấc thẳng đến khi ngoài trời tối mịt mù, hoàn toàn không muốn rời gường.

Mãi đến hơn sáu giờ, cha mẹ và Tiểu Tô Hằng mới trở về, lúc đó Hạ Trừng mới không can tâm tình nguyện rời gường.

Lúc này bên gường đã không còn bóng dáng linh hồn của Tô Hằng, cô cũng không để ý trong lòng. Trước tiên đi rửa mặt, rồi xuống tầng chuẩn bị ăn cơm chiều.

Sau khi cô sống lại, nhận ra được một điều quý báu là con người chỉ cần ăn ngon ngủ tốt là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, còn lại cô không muốn suy nghĩ nhiều.

Cho dù trời có sập xuống cũng còn có người khác gánh lấy, cô không việc gì phải sợ?

Bây giờ cô rất dễ dàng thỏa mãn.


Mặc dù thời gian trôi qua nhàm chán, nhưng cô không để ý, ngược lại cảm thấy rất dễ chịu, không muốn thay đổi một chút nào.

Buổi tối hôm nay ăn lẩu, Hạ Trừng rảnh rỗi ngồi trong phòng khách, chờ ăn cơm.

Trong nhà còn có một người mẹ rất đảm đang là Phó Mạn, cô vô cùng mừng rỡ làm một người rảnh rang.

Làm một cô dâu nhỏ đáng thương sẽ biết, khi người nhà gia đình chồng bắt đầu quen thuộc với mình, họ sẽ không còn giúp đỡ việc bếp núc giúp cô, ăn cơm cũng phải nhanh nhất, sau đó vội vội vàng vàng vào phòng bếp bắt đầu thu dọn.

Tiểu Tô Hằng liếc nhìn cô một cái: “Sao nhìn cậu vui vẻ thế? Từ lúc đi vào mình đã phát hiện cậu liên tục cười trộm.”

Hạ Trừng không muốn giải thích cho anh nghe: “Không có gì, tớ đói bụng rồi, nghĩ đến có thể được ăn cơm thì cảm thấy vui vẻ thôi.”

Tiểu Tô Hằng trêu chọc cô: “Không nghĩ đến cậu lại tham ăn thế.”

Hạ Trừng cười lạnh: “Cậu cũng vậy mà còn có mặt mũi nói mình. Sao cậu không về nhà mình mà ăn cơm, suốt ngày đến nhà mình ăn chực?”

Hạ Chấn Trì nói: “Trừng Trừng, Tô Hằng là anh lớn, đừng nói chuyện với anh như vậy, thật là không có lễ phép.”

Hạ Trừng nhíu lông mày, im lặng không nói.

Vậy mà bố lại nói giúp cho Tô Hằng, khiến cô có ảo giác bị sét đánh, chẳng qua là cô không làm tốt mối quan hệ cha con, thật đúng là không thể trách anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui