"Tôi và mẹ tôi hợp tác với nhau lừa anh là do tôi sai. Để tỏ lòng áy náy, bây giờ tôi sẽ tạo cơ hội giúp anh. Nếu anh là đàn ông thì cũng đừng do do dự dự nữa, cầm hoa này nhanh chóng cầu hôn Hạ Trừng đi."
Tô Hằng vốn chỉ muốn bí mật làm chuyện này. Vì cả anh và Hạ Trừng đều không thích trở thành trung tâm của sự chú ý, trong lòng anh cũng đã có kế hoạch riêng.
Tô Hằng định đưa cô tới biệt thự trong núi nghỉ ngơi, tự mình làm một bữa tối dưới ánh nến, lấy nhẫn ra rồi hỏi cô: "Hạ Trừng, em có đồng ý lấy anh không?"
Nhưng mà, nếu chuyện đã như vậy, anh cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Dù sao khoa học đã chứng minh, suy nghĩ kết hôn của con người dễ nảy sinh nhất là lúc tham dự hôn lễ.
Tô Hằng trẻ giống như hoàn toàn không có chút do dự gì, anh lập tức giơ hoa lên, quỳ một chân trên đất, giọng nói vô cùng vang: "Hạ Trừng, gả cho anh nhé."
Trong khoảnh khắc đó, anh quyết định sẽ không hỏi cô mà thỉnh cầu cô.
Hạ Trừng giật mình nhìn Tô Hằng, cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng anh sẽ làm hành động điên rồ như vậy.
Bỗng chốc cô không biết nên phản ứng thế nào, có lẽ đúng là bọn họ thật sự yêu nhau, cho nên khi anh đi về phía cô, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy gì khác xunb quanh mình.
Trong mắt cô chỉ có anh.Đúng vậy, cô đã từng tổn thương trong tình yêu, trái tim cũng có rất nhiều vết sẹo, nhưng điều này không có nghĩa là cô không thể tiếp tục yêu.
Bây giờ trong lòng cô càng tin tưởng có thể xử lý chuyện tình cảm.
Nếu có một ngày, Tô Hằng và tình yêu của cô biến mất, cô cũng tin chắc bản thân có thể tự đứng lên.
Tình yêu của bọn họ là công bằng, không có ai yêu nhiều hơn ai, càng không có ai vì đối phương mà hao hết tâm tư, sức lực, dâng hiến tất cả thì mới có thể ở cạnh nhau.
Tình yêu như vậy, dù không hề nồng nhiệt, nhưng mà lại khiến trái tim cảm thấy rất an toàn, chính là những gì mà cô mong ước từ sau khi sống lại.
Thật ra thì việc một người có thể ở bên cạnh mình hay không thì người trong cuộc đều đã hiểu được từ khi mới bắt đầu.
Tô Hằng già vẫn luôn dùng thái độ thả dây dài, câu cá lớn với cô. Nếu không phải cô hy sinh nhiều như vậy, có lẽ cũng không thể có một vị trí nào trong lòng hắn.
Tô Hằng trẻ lại không như vậy, trong lòng anh vẫn luôn có cô.
Nghiêm khắc mà nói, cô còn vô tình hơn cả Tô Hằng già. Cô là Khương thái công câu cá, cá tự cắn câu(*).
(*) Khương thái công câu cá, cá tự cắn câu: Xuất phát từ câu “Thái công điếu ngư – Nguyện giả thượng câu” (Thái công câu cá – Cá tự cắn câu). Thái công là chỉ Khương Tử Nha, ông có cách câu cá hết sức đặc biệt, dùng lưỡi câu thẳng không móc mồi câu, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu.
Tô Hằng cố gắng nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới cắn được lưỡi câu của cô. Chắc chắn anh rất quyết tâm, cắn chặt không buông ra, nên cô cũng chỉ có thể câu anh lên, cho vào thùng, mang về nhà nuôi thôi.
Từ Ninh đứng cạnh ồn ào: "Đủ rồi, đồng ý hay không đều là chờ một câu nói của cậu đấy, ở đây nhiều người như vậy, đừng để anh ta quỳ mãi như vậy, rất lúng túng."
Dư Nguyệt Hoa cũng nâng váy bước tơi: "Trừng Trừng, cậu phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định."
Hạ Trừng ngồi xổm xuống, cầm bó hoa lên rồi nhẹ nhàng nói vào tai anh: "Em đồng ý."
Tô Hằng không kiềm chế được, ôm lấy cô, xoay một vòng lớn, sau khi dừng lại, anh ôm chặt lấy cô: "Cảm ơn em, đây là câu nói hay nhất anh từng được nghe."
Từ Ninh không ngừng nhảy chân: "Trừng Trừng, rốt cuộc cậu nói gì vậy? Mình không nghe thấy, như vậy không tính đâu, cậu lặp lại lần nữa đi."
Thổ hào cũng bắt chước, lập tức quỳ xuống, hét to: "Từ NInh, hôm nay em còn không đồng ý gả cho anh thì chính là không cho anh mặt mũi. Em nhìn đi, bạn bè lâu năm của em hoàn toàn không dông dài."
Từ Ninh chậc chậc, người này đúng là điên mà, dám uy hiếp cô ấy trước mặt nhiều người như vậy, may mà cô cũng không phải một cái đèn rỗng.
Cô chống nạnh, lạnh lùng hỏi: "Nếu em vẫn không đồng ý thì sao?"
Trịnh Sĩ Hào chán nản cúi đầu: "Được rồi, vậy anh chỉ có thể lại tìm cơ hội thích hợp."
Từ Ninh thấy dáng vẻ mất hết tinh thần của hắn, hơn nữa bên cạnh lại có một Tô Hằng đang không hề giấu được niềm vui trên mặt, bỗng cô ấy cảm thấy hơi thông cảm với hắn.
Hắn vẫn luôn ở bên cạnh cô, dễ dàng tha thứ cho tính cách quái gở của cô, không có công lao, cũng có khổ lao.
Mặc dù cô không cho rằng, hôn nhân và tình yêu có quan hệ gì với nhau, nhưng nếu đây thật sự là điều hắn muốn, cô có thể thử để bản thân tin tưởng một lần.
Từ Ninh giật lấy hoa từ trong tay hắn, đưa tới trước mặt hắn: "Trịnh Sĩ Hào, bây giờ em nghiêm túc hỏi anh, anh có nguyện ý kết hôn với em không?"
Trình Sĩ Hào mừng như điên, hắn đột nhiên xông lên, vác cô lên vai: "Ông trời của anh, cuối cùng em cũng đồng ý lời cầu hôn của anh."
Từ Ninh đánh vào lưng hắn: "Không biết xấu hổ, là em cầu hôn anh, nhanh buông em xuống."
Trịnh Sĩ Hào đâu có quan tâm ai cầu hôn trước, hắn gật đầu nói: "Em nói gì cũng đúng, anh nghe em hết."
Sau khi hôn lễ hoàn thành, Dư Nguyệt Hoa và chú rể vui vẻ ngọt ngào ngồi lên xe rời khỏi nhà thờ.
Tô Hằng ôm eo Hạ Trừng, anh cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta cũng về đi."
Bọn họ cùng nhau lên máy bay về nước, vốn là mười hành trình dài đằng đẵng suốt mười mấy tiếng lại trở nên ngắn như trong tích tắc.
"Tô Hằng, anh đừng nhìn em nữa."
"Anh không biết nên làm gì nữa." Anh mỉm cười.
Hạ Trừng không biết làm sao, lại không thể ngăn cản anh, vì chỗ ngồi của bọn họ trong khoang hạng nhất lại cạnh nhau.
Tô Hằng chỉ nhìn cô, suốt cả quãng đường dài, anh chỉ nhìn cô, nhìn cô ăn cơm, uống cả phê, ngay cả khi cô tập trung tinh thần xem phim, anh cũng không rời đi mà chỉ nhìn cô chăm chú.
Hạ Trừng không thể làm gì khác hơn là nói với anh: "Em buồn ngủ, anh cũng ngủ đi."
Tô Hằng gật đầu: "Được."
Bọn họ nhìn nhau, tới khi cô ngủ, anh lại mở mắt ra, im lặng nhìn cô."
Thật ra khi anh chưa có trí nhớ của Tô Hằng già, trong lòng anh, Hạ Trừng vẫn luôn là nữ thần mà anh cầu mà không được. Nhưng khi biết tất cả mọi chuyện, trong lòng anh đã xem cô là vợ anh.
Mặc dù anh biết rõ những điều trong trí nhớ kia không thuộc về anh. Những thứ đó cũng chẳng khác gì tiểu thuyết hay phim ảnh khiến người ta yêu thích, nhưng anh lại không kiềm được tự xem mình là một phần của kịch bản, không thể kiềm chế.
Hơn nữa, trong trí nhớ đó, nam chính lại là anh của một thời không khác.
Tô Hằng trẻ giống như được thanh lịch kỳ cảnh vậy, thấy ánh mắt Hạ Trừng sáng lên vì anh, và tình cảm của cô, thậm chí còn liên quan tới dục vọng nữa.
Cô mang tới cho anh nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất.
Thời điểm đàn ông sinh ra dục vọng cũng giống như động vật, đều chỉ dựa vào trực giác, anh biết loại phụ nữ nào có thể khiến bản thân vui vẻ.
Hạ Trừng khiến anh khó mà khống chế được bản thân. Đây là chuyện hoàn toàn không hề có sau khi anh qua cái tuổi mộng mơ thời thanh xuân.
Anh hoàn toàn có thể hiểu, tại sao trong lòng Tô Hằng già lại có ngăn cách nhưng vẫn luôn mê luyến Hạ Trừng.
Sự hấp dẫn giữa người với người vẫn luôn rất kỳ lạ, hoàn toàn không thể diễn tả bằng bất kỳ cách gì.
Tô Hằng trẻ cứ làm một hồn ma lơ lửng như vậy cũng chỉ vì muốn tìm lại một Hạ Trừng luôn xem hắn là trời, trong mắt chỉ có hắn mà thôi.
Nhưng hắn không thể tìm thấy, hàng nhái có giống thật đến đâu cũng chỉ là hàng nhái, không thể là người thật. Viên Lỵ là như vậy, phụ nữ bên ngoài cũng như thế.
Các cô không thể mang lại cho hắn thứ tình yêu đơn thuần thuở thanh xuân, cũng không thể là người phụ nữ ôn nhu luôn ủng hộ hắn lúc hắn khó khăn nhất.
Đàn ông tìm người tình, dù nhiều dù ít cũng đều dựa trên bóng dáng của mối tình đầu của mình.
Tình cảm với mối tình đầu của người đàn ông đều quan trọng hơn mọi người phụ nữ.
Tô Hằng già sai ở chỗ, hắn vốn có thể tìm được người giống hệt Hạ Trừng chính là bản thân cô.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng mình vẫn luôn thích cô, chỉ là vẻ đẹp của cô vẫn luôn bị những chuyện không đâu kia che giấu. Việc hắn phải làm là khiến cho viên ngọc quý kia lại phát ra ánh sáng của riêng nó mà không phải là tìm kiếm vẻ đẹp đó trong loại thủy tinh muôn màu muôn sắc.
Nhưng thứ đồ giả kia cũng chỉ khiến cho hắn sinh ra ảo giác, khiến hắn tưởng rằng mình đã quay về quá khứ.
Nhưng giả, vẫn mãi mãi không thể thành thật. Vui vẻ tỏng chốc lát cũng chỉ là niềm vui hư ảo, không thể lấp đầy được trái tim trống rỗng.
Một bước sai, bước bước sai, hắn cứ đi như vậy cho tới khi không thể quay lại được nữa.
Tô Hằng trẻ có tấm gương của Tô Hằng già đằng trước, đương nhiên sẽ không dẫm lên vết xe đổ của hắn, ngay lúc Hạ Trừng đồng ý lời cầu hôn của anh, anh đã quyết định, phải bảo vệ cô thật tốt, không để cô bị bất kỳ tổn thương gì.
Hạ Trừng ngủ một lúc, nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra. Cô đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve chân mày, sống mũi và môi anh.
"Sao vậy?"
"Anh sợ tất cả chỉ là một giấc mơ, em không phải là thật, tỉnh lại thì em sẽ biến mất không thấy."
"Trừ khi em không cần anh, nếu không anh sẽ không bao giờ rời khỏi em."
Hạ Trừng không lên tiếng, cô nắm chặt tay anh, lại tiếp tục nhắm mắt.
Quá khứ đã khiến cô có bóng đen, có lẽ nó vẫn còn tồn tại, nhưng bây giờ có Tô Hằng, anh sẽ nắm tay cô, cùng cô bước đi trong bóng tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...