Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Cô muốn chứng minh, những người không xem trọng bọn họ hôm nay đã sai.

Tô Hằng không bị cô ảnh hưởng gì, hắn vẫn hoàn thành tâm nguyện thi được nguyện vọng một, mà cô ít nhất cũng có thể thi được nguyện vọng hai.

Cô không muốn tiếp tục bị người ta coi thường, tình cảm của bọn họ không phải là kết quả nảy sinh ra trong áp lực cực lớn.

Sâu trong lòng của cô, cô vốn không tin, Tô Hằng đang đùa giỡn với tình cảm của cô, mà điều duy nhất có thể chứng minh cho điều ấy, là bọn họ sẽ suy nghĩ vì tương lai của đối phương.

Hạ Trừng không cho phép mình đi liên lụy anh ta, cũng mong rằng Tô Hằng có thể hiểu nỗi khổ tâm của cô.

Ba tháng qua nhanh, thời gian cách tháng sáu - lúc thi vào trường đại học đã bắt đầu đếm ngược trăm ngày.

Hạ Trừng cho rằng, cô và Tô Hằng sẽ không còn bất kì điểm giao nhau nào nữa.

Nhưng trong một lần cô một mình đi qua hành lang vắng, Tô Hằng lại đột nhiên xuất hiện, to gan cầm tay cô, mười ngón gắt gao giao nhau, dẫn cô vào trong rừng cây.

“Tô Hằng, có phải anh điên rồi không?” Hạ Trừng muốn bỏ tay hắn ra, lại không đọ lại sức hắn.

Hắn nhíu chặt mày nhưng không nói một câu nào.

Cô không ngừng vùng vẫy, khiến hắn cũng dần mất kiên nhẫn.

Hai tay Tô Hằng khẽ chống, chặt chẽ khóa cô vào giữa mình và thân cây.

Hạ Trừng không chút né tránh nhìn thẳng vào hắn: “Anh có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không?”


Tô Hằng không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “ Bọn họ uy hiếp em phải không?”

Lẽ ra hắn nên đoán được điều này, sao những người đó có thể buông tha cho Hạ Trừng chứ.

Nhưng kỳ lạ nhất là, bọn họ chưa lần nào tìm hắn nói chuyện.

Hạ Trừng gật đầu: “Đúng là trước kia chúng ta rất quá đáng, tôi còn có thể ở lại trường học, đã là bọn họ khoan dung với tôi lắm rồi.”

“Vì thế mà em từ bỏ.”

Tô Hằng lên án cô không chút lưu tình.

“Đúng, là tôi từ bỏ, vậy thì thế nào? Chẳng lẽ tôi làm ầm lên với bọn họ sao?”

Cô từ bỏ là muốn tốt cho cả hai người, Tô Hằng không nên dùng ánh mắt muốn giết người đó để nhìn cô, cứ như cô làm rất nhiều chuyện có lỗi với hắn vậy.

“Em nợ anh một lời giải thích."

Hạ Trừng trừng anh ta: “Không có gì hay mà phải giải thích, tôi chỉ không muốn lại gặp phiền phức nữa.”

“Phiền phức?” Tô Hằng lạnh lùng hừ một tiếng: “Xem ra em đã bị Thẩm Chi tẩy não rồi, cô ta có thành kiến với anh, đương nhiên không thể nào nói lời gì hay được.”

Hạ Trừng không nghĩ tới quan hệ giữa anh ta và Thẩm Chi lại tệ như vậy, nhìn tình hình này thì có vẻ bọn họ đã kết thù rất sâu: “Anh nghĩ rằng tôi ngốc sao? Ai nói cái gì tôi cũng tin?”

Tô Hằng giận quá hóa cười:“Đúng là em không được thông minh lắm.”

Hạ Trừng tức giận đẩy hắn ra: “ Tôi không có thời gian nói nhảm với anh.”

Tô Hằng che dấu ý cười, đè đầu vai cô lại:“Được, là anh không đúng, là anh làm em tức giận, anh nhận lỗi với em nhé.”

Hạ Trừng hờ hững nói: “Anh không cần giải thích gì với tôi cả.”

Trước giờ cô chưa từng trách hắn, nhưng bây giờ nói những chuyện này không chỉ không có tác dụng gì, có khi còn khiến tình hình trở nên không thể cứu vãn.

Bây giờ Hạ Trừng chấp nhận để cho anh ta chán ghét cô, không bao giờ gặp mặt cô nữa.

Tô Hằng nhìn chăm chú vào cô: “Nếu em không tức giận, vậy thì chúng ta hãy trở lại như trước đi, chúng ta có thể cùng nhau đọc sách, em không hiểu ở đâu, anh có thể giúp em.”

Nếu như nói không có chút cảm động nào, thì đúng là giả dối.

Hạ Trừng mở miệng mấy lần, cuối cùng vẫn là nuốt câu nói đã đến bên miệng vào.

Cô đổi một cách nói khác: “Tô Hằng, chúng ta không phải cùng một loại người, anh đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, hãy tiết kiệm sức lực này lại đi, có lẽ anh có thể giành chức Trạng Nguyên về cho trường học đó.”

Tô Hằng bật cười, chuyện đã đến nước này, cô vẫn còn phùng má giả làm người mập, sắm vai thầy giáo cuộc đời của hắn.


Bản thân hắn cũng không ngờ, mình lại trầm mê đến mức này vì một cô gái.

Chỉ vài ngày không gặp mặt nói chuyện với cô. Hắn ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả sách cũng đọc không vào.

Vậy mà Hạ Trừng có thể nghiêm túc nói mấy lời châm chọc này với hắn.

Tô Hằng xảo trá hỏi: “Vậy anh còn cố gắng đi giành Trạng Nguyên làm gì?”

“Nói ra rất dễ nghe, có thể khiến người ta hâm mộ đố. Có khi còn có thể bắt tay, chụp ảnh với thị trưởng.” Không biết Hạ Trừng không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu, giúp anh ta phân tích ra từng điểm tốt của việc giành Trạng Nguyên: “Quan trọng nhất là nhận được một món học bổng lớn, mấy năm sau này anh cũng không cần lo lắng vì không có tiền tiêu vặt.”

Tô Hằng không cho là đúng:“Những thứ em nói anh không cần.” Ánh mắt anh ta khiến trái tim Hạ Trừng đập nhanh: “Nhưng nếu em hi vọng anh thi được Trạng Nguyên mang về cho em, anh đồng ý tranh giành vì em.”

Tai Hạ Trừng nóng lên: “Anh nghĩ Trạng Nguyên là đồ ăn à? Có tiền là mua được sao?”

Tô Hằng mỉm cười, hắn hiểu cô đang nói đùa, cũng đồng nghĩa với việc cô đã không còn kháng cự hắn nữa.

Ý đồ chia rẽ bọn họ của đám người đó, hắn chưa từng để vào mắt.

Tai Hạ Trừng quả thật rất mềm. Chỉ cần dùng lời ngon tiếng ngọt thuyết phục cô thì chắc chắn cô sẽ nghe lời hắn, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh hắn.

Tình cảm của bọn họ chuyển thành tình cảm ngầm, tránh khỏi tất cả chú ý và ánh mắt không cần thiết.

Nhưng giấy cũng không gói được lửa. Hơn nữa, trong thời gian gần đây, nhân viên nhà trường đã xử phạt mấy đôi vẫn cố ý ở bên nhau, thế nên không có đạo lý học sinh xuất sắc mọi phương diện có thể được hưởng đặc quyền.

Thành tích vượt trội của Tô Hằng đã định sẵn hắn và Hạ Trừng sẽ trở thành mục tiêu trong mắt một số người.

Lần này, người mà trường học cử ra, có cấp rất cao, là giáo viên chủ nhiệm tự tìm Hạ Trừng nói chuyện.

Trong chuyện này, bọn họ đạt thành nhận thức chung, mặc kệ muốn nói cái gì, cũng sẽ không tìm Tô Hằng.

Không phải bọn họ sợ hắn mà chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử của hắn mà thôi.


Vớ vẩn nhất là, không ai suy xét đến việc Hạ Trừng có chịu nổi ảnh hưởng hay không.

Dù sao cô là học sinh hư, trường học có thêm cô cũng không sao mà thiếu cô cũng không hại gì.

Giáo viên chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên có nề nếp, đôi mắt nhỏ hẹp tràn ngập ánh sáng giấu sau tròng kính đen dày, bà ta mới mở miệng, đã không chút khách khí trách cứ: “Hạ Trừng, cô đã làm trái với lời hứa trước kia, nhân viên nhà trường ra quyết định, sẽ đuổi học cô.”

Hạ Trừng cúi đầu, cô sớm biết sẽ có một ngày như vậy.

Tô Hằng làm khó cô, trường học cũng làm khó cô, cô chỉ là một cô gái bình thường, không thể thỏa mãn kỳ vọng của tất cả mọi người.

Nhưng cô AQ nghĩ rằng có lẽ lần này mình bị ép rời khỏi cũng không phải chuyện xấu gì. Ít nhất cô có lí do thỏa đáng, tránh xa Tô Hằng, để cho anh ta chuyên tâm học tập.

Sau khi ra quyết định, Phó Mạn tự mình tới trường học một chuyến.

Bản lĩnh của bà lớn hơn Hạ Chấn Trì nhiều, không biết từ đâu mời được một vị lãnh đạo chuyên trách về giáo dục đến cùng.

Khi đoàn người bọn họ rời khỏi văn phòng, giáo viên chủ nhiệm còn hòa ái dễ gần vừa nói vừa cười với bà.

Kết quả xử lý có thay đổi 180, Hạ Trừng có thể tiếp tục ở lại trường học, nhưng cô không làm như vậy.

Cô mượn cơ hội này, không tiếp tục đi học nữa.

Phó Mạn là mẹ kế, là người khó xử nhất, bà không thể biểu đạt ý kiến của mình.

Nhưng lúc Hạ Trừng quyết định chuyện này, trong lòng Phó Mạn đồng ý với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui