"Cậu biết tự mình hiểu lấy là được."
"Không phải mình cố ý không nói cho cậu biết, chỉ là mình và anh ấy còn chưa bước vào giai đoạn yêu đương thật sự."
Hạ Trừng buồn rầu nói.
"Có phải anh ta đùa giỡn tình cảm của cậu hay không? Cho nên không chịu xác định quan hệ của hai người."
Từ Ninh vén tay áo lên:
"Không sao cả, mình dạy dỗ anh ta giúp cậu nhé, tưởng là phụ nữ chúng ta dễ khi dễ phải không?"
Hạ Trừng vừa bực mình vừa buồn cười giữ chặt tay cô ấy:
"Không, không phải, không liên quan hệ tới anh ấy, là do mình, mình có phần chần chờ."
Khuynh hướng cô gái độc lập của Từ Ninh lập tức phát tác:
"Chần chờ thì chần chờ thôi, dù sao đàn ông bọn họ da dày, không sợ đau, bạn muốn lăn qua lăn lại anh ta bao lâu thì lăn qua lăn lại bấy lâu, chỉ cần giữ lại cho anh ta một hơi là được."
Hạ Trừng hãi cười:
"Nói thì cũng không phải nói như vậy chứ, nếu thật sự hành anh ấy chết mất thì phải làm sao bây giờ?"
Từ Ninh không quan tâm:
"Dựa vào điều kiện của cậu, còn sợ tìm không thấy người kế tiếp à, có câu này không biết cậu có nghe nói chưa?”
Hạ Trừng nhìn cô ấy:
"Câu gì?"
Từ Ninh trả lời:
"Người đàn ông tiếp theo sẽ tốt hơn."
Hạ Trừng nhíu mày:
"Cậu đó, cũng chỉ giỏi nói thôi, nói mình thì hay lắm, sao cậu không nói, từ trước tới nay cậu cũng chỉ có một người bạn trai là thổ hào mà?"
Từ Ninh tức giận nói:
"Nếu không phải anh ấy quấn quít làm phiền thì mình đã sớm đi tìm người khác rồi."
Hạ Trừng cười cười:
"Đúng đúng đúng, cậu nói rất đúng."
Từ Ninh im lặng một lát, thở dài nói:
"Mình nên dẫn anh ấy về trong nhà, gặp mặt người lớn trong nhà mình."
Hạ Trừng không nói, cô biết đây là một quyết định vô cùng quan trọng, nếu nếu có thể, cô hi vọng Từ Ninh có thể tự mình nghĩ rõ ràng rồi mới làm vậy.
Hai người uống trà, nhưng không nói chuyện.
Sau giữa trưa quán trà náo nhiệt như một cái chợ, thực không hiểu có phải mọi người vì không có chỗ nào để đi nên ai cũng tập trung tới chỗ này hay không.
Hạ Trừng nhìn thấy một nhà bốn người, hai vợ chồng mang theo hai đứa bé, ngồi cùng nhau ăn kem.
Đứa bé kia rất nghịch ngợm gây sự, giống như hai con sâu nhỏ, quay tới quay lui, ngồi cũng ngồi không yên.
Ba mẹ luống cuống tay chân gọi bọn họ ngồi lại trên ghế, lại còn vội vàng lau kem dính khắp người bọn họ.
Hạ Trừng hiếm khi có cuộc sống giống gia đình như vậy, trước kia người chăm sóc con chỉ có mình cô, nhưng mà người ta bỏ công đi đâu, thì thành quả rất rõ ràng, tình cảm giữa bọn nhỏ và cô rất tốt, đây là chuyện khiến cô cảm thấy vui vẻ nhất.
Tô Hằng già vĩnh viễn không biết, hắn đã từng bỏ lỡ điều gì.
Hạ Trừng nhịn không được nghĩ, nếu là Nhạc Kiến Minh còn sống thì anh ấy sẽ trở thành một người cha thế nào? Rất có thể anh ấy sẽ không cho bọn nhỏ ăn kem, nói rằng những thứ như vậy có hàm lượng đường rất cao, không tốt cho sức khỏe, hoặc là anh sẽ chiều hư bọn nhỏ, để cho bọn nhỏ tận tình ăn cũng không chừng.
Còn Lục Trí Viễn, trong gia đình của anh ta, có lẽ ba mẹ hiếm khi tự mình chăm sóc con, có lẽ anh ta sẽ không quá thân thiết với con mình, nhưng lại cho bọn họ tài nguyên cao nhất, hi vọng tương lai bọn hắn có năng lực kế thừa gia nghiệp.
Tiếp theo, cô nghĩ tới Tô Hằng trẻ, chắc anh sẽ không trở thành một người ba tốt, tựa như Tô Hằng già vậy, lúc nào cũng lấy cớ công việc bận rộn...
Bỗng nhiên Từ Ninh cắt ngang luồng suy nghĩ miên man của cô:
"Trừng Trừng, bạn có thể giúp mình không?"
"Nói đi, mình nhất định cố hết sức giúp đỡ cậu."
"Bạn đúng là có nghĩa khí.""Chúng ta đã làm bạn bè lâu như vậy rồi, đừng có nịnh nọt mình nữa."
"Tuần sau nhà mình tổ chức một bữa tiệc, muốn chúc mừng đại thọ bảy mươi của bà nội mình, ngày đó sẽ mời rất nhiều khách khứa, mình muốn đưa thổ hào về nhà, cậu có thể gọi Tô Hằng cùng tới tham gia không?"
Hạ Trừng đoán, có lẽ Từ Ninh không muốn thổ hào bị bỏ mặc trong một góc:
"Cậu đã nói lời mời thì cho dù mình phải xin nghỉ cũng phải đi đến dự, nhưng bên Tô Hằng, mình phải hỏi xem anh ấy có rảnh không."
"Có hai người tới thì tình huống sẽ tốt hơn nhiều, cậu cũng biết đám thân thích nhà mình đáng sợ bao nhiêu rồi, mình chỉ sợ anh ấy sẽ một mình ngốc nghếch đứng một chỗ, không ai để ý đến anh ấy."
"Sợ nhất là bọn họ đi tới, cố ý hỏi anh ấy mấy vấn đề khó xử."
Từ Ninh nhíu chặt mày lại:
"Anh ấy có làm gì sai mà phải chịu cơn giận không đâu của họ chứ? Còn không phải vì mình sao."
"Thổ hào sẽ không để trong lòng, anh ta lúc nào cũng rất tự tin, không thèm để ý ánh mắt của những người khác, kiên trì làm theo ý của mình."
"Nếu anh ấy mà nghe cậu khen ngợi như vậy, chẳng phải vui chết sao?"
Từ Ninh lại không cho là đúng.
Hạ Trừng nhẹ nhàng mà nói:
"Cậu lo lắng cho thổ hào nhiều như vậy, để anh ấy biết rõ thì anh ấy sẽ vui chết."
Từ Ninh hừ một tiếng:
"Bọn mình đã ở bên nhau bao lâu rồi chứ, nếu ngay cả chút chuyện này cũng cần mình phải nói cho anh ấy biết, vậy cũng uổng phí mình đối xử với anh ấy tốt như vậy."
Hạ Trừng lắc đầu cười khổ.
Hai người yêu nhau lâu, ít nhiều gì cũng sẽ sinh ra hiểu ngầm nhất định, tới cùng nên làm cái gì vì đối phương, hoặc không nên làm gì, về mặt này, Từ Ninh và thổ hào phối hợp nhau rất tốt.
Đáng tiếc kiếp trước, Tô Hằng già không có chút hiểu ngầm nào với cô, hắn chỉ muốn dùng phương thức ép buộc khiến cô phải cúi đầu, liên tục khống chế cô.
Đây là chuyện không chịu nổi nhất, cũng là cách làm tệ nhất.
Nếu không phải vì hắn không bao giờ chịu nhìn thẳng vào sai lầm của mình, hoàn toàn hối cải, chưa chắc bọn họ sẽ đi đến bước đó.
Hôm sau được nghỉ, Hạ Trừng đúng hẹn cùng Tô Hằng trẻ đi đến công viên tập luyện đi đường.
Nhưng tình huống anh phục hồi vẫn rất tốt, chỉ cần khoảng cách không xa, thì cho dù có vứt gậy đi, anh cũng có thể miễn cưỡng nhảy đến chỗ anh muốn tới.
Bọn họ cũng biết, cái hẹn hôm nay không liên quan gì đến khôi phục cả, chỉ là họ muốn gặp mặt nhau mà thôi.
Hạ Trừng nói:
"Từ Ninh mời anh tuần sau đến nhà chơi, dự tiệc mừng đại thọ bảy mươi tuổi của bà nội cô ấy."
Tô Hằng trẻ không chút nghĩ ngợi, lập tức hỏi:
"Cô ấy không ghê tởm mình nữa hả?"
Hạ Trừng nói sang chuyện khác:
"Mình còn nghĩ cậu sẽ hỏi, vì sao cô ấy lại mời anh đi dự tiệc."
Tô Hằng trẻ lắc đầu:
"Dù sao cậu đi đâu thì mình đi đó, lý do cô ấy tìm mình là gì, cũng không quan trọng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...