Nghe Hạ Trừng kể chuyện xong, đã là chuyện hơn một giờ sau.
Cô thở ra một hơi, nhếch miệng:
"Cậu vừa mới giải phẫu xong, mình không thể nói tiếp nữa, cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Tô Hằng trẻ lắc đầu, hốc mắt anh ướt át.
Anh không sao hiểu nổi người tốt như Hạ Trừng lại gặp phải những chuyện ghê tởm như vậy.
Nhưng những chuyện kia còn không thoát được quan với anh.
Tô Hằng già có, sao anh lại không có chứ?
Bọn họ lớn lên trong cùng một hoàn cảnh, học trong một trường học như nhau, điều khác biệt duy nhất là, lúc trước Hạ Trừng yêu Tô Hằng già, nhưng cô không yêu anh.
Cô không chịu đón nhận anh, đó là đương nhiên, anh có điểm nào đáng cho cô tin tưởng đâu chứ?
"Hạ Trừng, cuối cùng mình cũng biết, vì sao cậu lại ghét mình như vậy."Anh uể oải tới cực điểm.
"Mình không ghét cậu."
"Không, cậu đừng an ủi mình, mình trời sinh đã là kẻ thối nát, đúng là mình không xứng với cậu."
"Đồ ngốc, mình nói cho cậu biết những chuyện này, không phải muốn làm cậu đau khổ."
Hạ Trừng cười khổ:
"Không phải mình không có mắt, sao lại không nhận ra điểm khác biệt giữa hai người chứ."
Tô Hằng trẻ gần như tan vỡ:
"Vốn dĩ mình rất xem thường Lục Trí Viễn, mình còn nghĩ anh ta dựa vào cái gì mà ở bên cậu, giờ mình mới hiểu, ít nhất anh ta cũng sạch sẽ, anh ta không giống mình, trong lòng lại xấu xa dơ bẩn như thế."
Hạ Trừng nhìn anh nhìn một lúc lâu:
"Đến, cậu đến gần mình một chút đi."
Tô Hằng trẻ không nghi ngờ gì, nghiêng người tới trước.
Bỗng nhiên Hạ Trừng thưởng cho anh một cái cú đầu, sức lực còn không nhỏ, anh kinh ngạc đến mức ngay cả kêu đau cũng quên.
"Sao cậu lại đáng ghét như vậy chứ, mình nói cậu cũng không thèm nghe, có phải muốn mình phải gõ cậu thêm vài cái, đầu của cậu mới chịu tỉnh ra một chút không?"
Tô Hằng trẻ cười rất vui vẻ, anh đưa đầu đến sát cô:
"Cậu gõ thêm vài cái nữa đi, có lẽ mình sẽ trở nên thông minh hơn đó."
Hạ Trừng giơ tay lên, nhưng cũng không làm như anh mong muốn, cô sờ sờ đầu của anh:
"Sao cậu lại ngốc vậy chứ?"
Tô Hằng trẻ bắt lấy tay của cô, đặt trên mặt mình:
"Hạ Trừng, cậu không nên để mình biết, mình đã từng có được cậu, bây giờ lại tàn nhẫn nói cho mình biết mình chẳng có chút hi vọng nào, như vậy mình sẽ chết mất, mình nhất định sẽ chết."
Hạ Trừng thở dài một hơi:
"Cậu đừng có hơi một tí là nói chữ chết này ra có được không? Mình nghe cậu nói một lần, thì da đầu run lên một lần."
Tô Hằng trẻ vội vàng nói:
"Được được được, vậy thì mình không nhắc từ này nữa."
Qua thật lâu sau, Hạ Trừng cũng chưa rút tay mình về.
Anh cảm thấy mỹ mãn ôm lấy tay cô, nằm trên giường bệnh.
Hạ Trừng lắc đầu:
"Thật là ngây thơ, giống y như đứa trẻ vậy."
"Nếu cậu đồng ý ở lại bên cạnh mình, mình bằng lòng để cậu chê cười cả đời."
"Sao mình lại chế nhạo cậu chứ?"
Tô Hằng trẻ im lặng im lặng:
"Cậu thường xuyên cười mình mà."
Hạ Trừng lườm anh một cái:
"Cậu cũng mang thù quá rồi đó, mình còn từng cứu cậu một mạng, món nợ này tính thế nào đây?"
"Lấy thân báo đáp có được không?"
Hạ Trừng không có lập tức phản bác anh, chỉ nói:
"Tô Hằng, mình biết nói như vậy sẽ khiến cậu khó chịu, nhưng giờ cậu cần ổn định tâm trạng xuống rồi tĩnh dưỡng cho tốt, mong cậu hãy cho mình chút thời gian, mình hứa với cậu, mình nhất định sẽ cho cậu một trả lời."
Tô Hằng trẻ không hề nổi giận, trái lại anh còn vô cùng cảm động, mặc dù chỉ tiến lên một bước nhỏ, nhưng anh cố gắng nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới nhìn thấy ngày hôm nay.
Hạ Trừng ở lại trong bệnh viện, ở bên cạnh anh hai ngày, sau đó lại chạy về núi giúp đỡ.
Trong thời gian này, Tô Hằng già tận mắt nhìn thấy cô cẩn thận chăm sóc Tô Hằng trẻ như thế nào.
Nếu như Hạ Trừng thật lòng muốn tốt với một người, đúng là tốt hết chỗ chê.
Nhưng không phải ngay bắt đầu cô đã biết chăm sóc người khác như vậy, lúc mới sống chung, cô thậm chí nấu bữa cơm, cũng có thể đốt hỏng nồi.
Cô đã từng vì hắn, từng chút từng chút huấn luyện bản thân mình thành một cô gái hoàn mỹ, cất tính tình ngang ngược vào trong, cũng mong hắn có thể sống thoải mái hơn.
Tô Hằng già rất hi vọng người nằm trên giường bệnh lúc này là hắn, hắn cũng từng hưởng thụ sự chăm sóc tỉ mỉ của cô, đáng tiếc hắn đã tự tay hủy diệt sạch sẽ gọn gàng Hạ Trừng của hắn.
Tô Hằng trẻ vừa mới giải phẫu xong chưa được mấy ngày, bắt đầu tiếp tục xử lý chuyện công việc.
Mấy người bí thư và trợ lý đã chạy tới bệnh viện, văn kiện bọn họ mang đến đủ để chất đầy giường bệnh của anh.
Tô Hằng trẻ không bởi vì bị thương mà lười biếng, anh yên lặng lắng nghe bọn họ báo cáo xong, rồi vùi đầu vào thẩm duyệt từng văn kiện một.
Lúc làm việc xong xuôi, anh thả bút xuống, nói với bí thư bên cạnh mình:
"Anh nhắn cho người bên bộ phận quản lí tới bệnh viện một chuyến."
Vừa qua khỏi giữa trưa, quản lí đã tới bệnh viện.
Tô Hằng trẻ hỏi:
"Danh sách thực tập sinh công ty năm nay, có phải có một người tên Viên Lỵ không?"
"Vâng, báo cáo của cô ta bên chúng em đã đề xuất rồi, chuẩn bị sau khi cô ta tốt nghiệp sẽ tăng lên thành nhân viên chính thức."
"Sa thải cô ta đi."
Quản lí do dự một lát:
"Biểu hiện của cô ta tốt nhất trong đợt thực tập lần này."
Tô Hằng trẻ nặng nề nói:
"Đúng là công ty cần nhân tài, chứ không phải muốn nhân viên làm quan hệ nam nữ, có người bí mật báo cáo với tôi, cô ta ảnh hưởng đến không khí trong bộ phận."
Quản lí nói chuyện thay cô ta:
"Có lẽ là do có người ghen tỵ với cô ta, cho nên cố ý tạo ra lời đồn không tốt."
Tô Hằng trẻ liếc anh ta một cái:
"Nghe nói quan hệ giữa anh và cô ta không tệ lắm."
Quản lí đổ mồ hôi lạnh, anh ta thật không ngờ chuyện mình đặc biệt chăm sóc Viên Lỵ lại bị mọi người biết, bây giờ ngay cả ông chủ công ty cũng đã biết luôn rồi.
Anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng không tìm thấy lời nói nói nào có thể thanh minh cho bản thân mình.
Tô Hằng trẻ nói:
"Sau này nên làm thế nào, tôi nghĩ chắc trong lòng anh cũng có tính toán, ra ngoài đi."
Quản lí cúi đầu, vẻ mặt đầy hối hận đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi đám người đó đi hết, Tô Hằng già nheo mắt, không cho là đúng nói:
"Tôi không tin cậu chưa từng gặp Viên Lỵ trong công ty, chắc chắn cô ta còn từng lấy lòng cậu, cậu làm như vậy, chỉ là muốn cắt đứt mọi hậu hoạn trước khi tình thế trở nên nghiêm trọng thôi."
Tô Hằng trẻ cười nhạo một tiếng, anh chẳng muốn giải thích gì cho tên khốn này cả.
Đúng là anh có ấn tượng về Viên Lỵ.
Một cô gái tuổi còn trẻ, luôn luôn nhiệt tình xun xoe bên cạnh anh, nếu anh không đoán được lòng dạ của cô ta ra sao thì uổng phí anh lăn lộn trong thương trường lâu như vậy.
Nhưng chuyện trong lớp học lại đã cho anh một bài học rất lớn, anh biết không nên cho người ta ảo tưởng không thực tế.
Anh không thể nào thích cô gái khác, cần gì phải tạo ra hiểu lầm cho người ta.
Viên Lỵ không chiếm được bất kì ưu đãi gì trước mặt hắn, nên đã chuyển mục tiêu rất nhanh, nhưng mắt cô ta cao hơn đỉnh, không phải người đàn ông nào theo đuổi cô ta cũng chịu đón nhận.
Cô ta khiến cho một số nhân viên nam không lọt nổi vào mắt cô ta trong công ty trở thành hạ thần dưới váy cô ta, nghe lời cô ta mà làm việc.
Một số người có thể trợ giúp cho cô ta, thì sẽ có đãi ngộ tốt một chút, cô ta sẽ lễ phép ước hẹn bọn họ ra ngoài cùng ăn bữa cơm này nọ, biểu đạt tấm lòng biết ơn của cô ta.
Còn mọi chuyện được đồn ra ngoài thế nào, cũng không có gì lạ, trong một công ty, luôn luôn có một số người không dễ nhận ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...