Tô Hằng trẻ cúi đầu như đứa bé, nhưng anh làm thế lại khiến cô ngồi trong xe có thể thấy rõ vẻ mặt của anh.
Anh vô cùng áy náy, lại còn chán nản không biết nên nói cái gì.
Hạ Trừng thở dài, cô mở khóa cửa: "Anh đừng đứng đó, có gì thì lên xe rồi nói."
Tô Hằng trẻ ngồi vào ghế lái phụ: "Xin lỗi, vừa rồi anh không hề cố ý muốn dọa em."
"Không sao, thật ra em phản ứng có hơi quá." Hạ Trừng cười bất đắc dĩ.
"Sao em lại sợ đến vậy?"
"Trước kia, em từng xui xẻo gặp biến thái hai lần."
Tô Hằng trẻ sốt ruột hỏi: "Sau đó thì sao, em vẫn ổn chứ? Không có xảy ra chuyện gì chứ?" Anh liên tục hỏi hai câu.
"Không có việc gì, em vẫn ổn." Hạ Trừng cười hai tiếng: "Hai tên biến thái kia bị em đánh cho kêu cha gọi mẹ. Nếu không phải bọn họ chạy quá nhanh, em nhất định sẽ bắt bọn họ đi uống trà với cảnh sát."
"Lần sau nếu gặp phải tình huống này thì em cũng đừng đuổi theo, rất nguy hiểm." Anh nhíu mày. "Không phải trong nhà em có tài xế sao? Em không nên tự mình lái xe.""Đó là xe của công ty, em lại không làm trong công ty của ba."
Tô Hằng trẻ gật đầu: "Không thì như vầy đi, anh thuê cho em một tài xế được không?"
Hạ Trừng giật mình cười: "Anh quá lo rồi, em đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, còn cần người ta đưa đón sao?"
"Anh không an tâm." Tô Hằng trẻ nói: "Em không thể từ chối, chuyện này anh quyết định."
Hạ Trừng không hề cảm kích: "Mới cho anh một chút thuốc nhuộm mà anh đã muốn mở xưởng nhuộm rồi. Nếu em khăng khăng không lên xe, thẳng nam ung thư (*) anh có thể làm gì em?"
(*) Thẳng nam ung thư: thuật ngữ mạng chỉ những người đàn ông tự cho mình là đúng, không quan tâm giá trị và suy nghĩ của phụ nữ.
Tô Hằng trẻ rũ mắt, nói khẽ: "Anh thực sự không có cách ép buộc em, nếu như em không muốn, anh đương nhiên không thể ép em."
Nhìn thấy dáng vẻ uất ức của anh, Hạ Trừng luôn cảm thấy lương tâm có hơi áy náy, cứ như cô đang cố ý ức hiếp anh vậy. Nhưng ai bảo anh lại có gương mặt của Tô Hằng già chứ, khi nói chuyện là cô sẽ không kiêng nể gì.
Như hiện tại vậy, cô vừa nói nặng anh một chút là suýt nữa anh đã ngồi xổm xuống góc tường vẽ vòng tròn.
Khó hiểu quá đi, rõ ràng đều là Tô Hằng mà, sao một người thì da mặt dày như tường đồng vách sắt, một người thì suốt ngày xấu hổ như một cô gái nhỏ.
Hạ Trừng lại cảm thấy hổ thẹn, cho nên đề nghị với anh: "Thời gian còn sớm, em chưa muốn về nhà, anh đi uống rượu với em được không?"
Tô Hằng trẻ ngẩng đầu nhìn cô: "Uống rượu? Không phải em bảo anh bớt uống rượu lại sao?"
"Anh đừng uống, để em uống là được rồi." Hạ Trừng cười khổ. "Đêm nay tâm trạng em không tốt lắm, đang lo không có ai chịu nghe em tố khổ đây."
Tô Hằng trẻ im lặng một lúc: "Vậy em lên xe của anh đi. Nếu em say rượu thì anh cũng tiện đưa em về."
Hạ Trừng liếc anh một cái: "Đừng xem thường em, tửu lượng của em rất tốt đấy."
Tô Hằng trẻ mỉm cười.
Cuối cùng anh không lay chuyển cô được, hai người một trước một sau lái xe đến một quán bar.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Trừng gọi một ly cocktail không cồn cho Tô Hằng, còn mình thì gọi một ly Martini.
Tô Hằng nhìn thứ thức uống xanh xanh đỏ đỏ trước mặt mình, không nhịn được cong khóe miệng.
Hạ Trừng cầm lấy quả trám trong ly, chấm chút rượu rồi ngậm vào trong miệng: "Đêm nay em mời khách, anh cứ việc uống, không cần khách sáo."
"Có thể nói ra chuyện gì khiến em không vui không?”
Lúc trong phòng ăn, thật ra anh cũng nhìn thấy Lục Trí Viễn, nhưng anh không dám nói ra tên của người kia, có lẽ anh sợ mình sẽ nghe được câu trả lời khiến mình khó chịu.
Hoặc là anh hy vọng Hạ Trừng có thể sẵn lòng nói cho anh biết vì sao bọn họ chia tay rồi mà đêm nay còn gặp riêng nhau?
Đương nhiên chuyện này không liên quan tới anh, anh cũng không thể quản được, nhưng anh khó mà không quan tâm.
Hạ Trừng im lặng rất lâu: "Trước đó vài ngày, có mấy bệnh viện muốn thành lập Bệnh viện nhi đồng, không biết anh có nghe nói không?"
"Có nghe một chút."
"Cấp trên của em hy vọng có thể thông qua quan hệ của bọn em để giật dây nhà họ Lục." Cô cười khổ. "Bọn họ không biết em và Lục Trí Viễn đã chia tay từ lâu."
"Ừm, bọn họ nhất định đã dùng mọi phương pháp để làm phiền em, cho nên em mới tìm anh ta nhờ giúp đỡ."
Hạ Trừng lắc đầu: "Em không có tìm Lục Trí Viễn nhờ giúp đỡ, nhưng anh ta biết chuyện này nên chủ động liên hệ với em."
Tô Hằng trẻ hớp một ngụm thứ đồ uống có hương vị kỳ lạ kia, anh hỏi như không có chuyện gì: "Anh ta còn tới tìm em làm gì?"
"Anh ta nói sau này sẽ không gây phiền phức cho em nữa, bởi vì anh ta sắp đính hôn."
"Anh ta hành động nhanh thật."
"Nhanh hay không nhanh cũng không quan trọng, đó là tự do của anh ta."
"Cũng vì chuyện này mà tâm trạng em không tốt?"
Hạ Trừng rũ mắt xuống: "Buồn cười lắm phải không. Rõ ràng là em nói lời chia tay anh ta trước nhưng trong lòng lại không thoải mái. Anh có cảm thấy em là một người đang đói bụng, nhưng khi có người mời ăn thì bảo đã no rồi từ chối không?"
Tô Hằng trẻ nói: "Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối?"
"Cái nào có thể an ủi người ta hơn?"
"Nói dối."
"Vậy anh hãy nói dối an ủi em trước đi, nếu không, em không dám hứa là mình sẽ không hất tung cái bàn này rồi bỏ đi đâu."
"Cách cư xử của em rất hào phóng, anh cũng không thấy em có chỗ nào không đúng."
"Vậy lời thật thì sao?"
"Nếu em có tình cảm với anh ta thì đừng cậy mạnh nữa, muốn buồn thì cứ buồn đi, em sĩ diện thì cũng chỉ có mình anh nhìn thấy. Anh thề, anh chắc chắn sẽ không kể chuyện em khóc đêm nay cho người khác biết."
Hạ Trừng cười cay đắng: "Sao em phải khóc, là em muốn chia tay mà, em khóc làm gì? Người nên khóc cũng không phải là em."
Tô Hằng trẻ không rõ vì sao cô cứ muốn ôm tất cả sai lầm vào mình?
Không phải anh hoàn toàn không biết chuyện nhà họ Lục. Cô và Lục Trí Viễn không thể đến với nhau, thẳng thắng một chút chính là hai bên đều không có thành ý hy sinh cho đối phương.
Hạ Trừng có chịu hy sinh hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là Lục Trí Viễn có dám vì Hạ Trừng mà chống lại ba mẹ anh ta không?
Anh ta không dám.
Cùng lắm là anh ta sẽ dẫn Hạ Trừng trốn đến một chỗ khác, chờ đến một ngày nào đó người nhà tha thứ bọn họ, gọi bọn họ trở về nhà.
Lục Trí Viễn không gánh nổi áp lực trong nhà, anh ta cũng không thể tự lập, anh ta nên chọn cách buông tay. Nếu không, anh ta sẽ kéo lùi Hạ Trừng chỉ vì lòng ích kỷ của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...